Ta Không Muốn Dính Kết Thảm Đâu

Chương 5




6.

Như vị Tống đại phu kia đã nói, thuốc điều trị sẽ được điều chế vào ngày thứ tám.

May mắn là dị.c.h bệ.n.h đã được khống chế kịp thời, dịch bệnh chỉ lây lan đến An Châu, không gây hại đến các vùng khác. Nhưng dược liệu lại không đủ nên Kỳ Tẫn Tu chỉ có thể tự mình đến các thành khác tìm mua dược liệu.

Vào ngày thứ năm, Kỳ Tẫn Tu đã quay về.

Nhưng lại bị người khác khiêng về.

Đến khi ta biết được thì hắn đang nằm ở phủ Thứ sử rồi.

Nếu Kỳ Tẫn Tu c.h.ế.t, sợ là kẻ mạo danh Thế tử phi như ta cũng không sống tốt được.

Ta bị thị vệ ngăn không cho vào phòng, bọn họ nói Thế tử không muốn gặp bất cứ ai cả.

Kể cả ta.

Không ai nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, Kỳ Tẫn Tu cũng không muốn gặp ta.

Vào ngày thứ hai, tình trạng của hắn lại trở nên nguy kịch.

Trái tim ta gần như đóng băng.

Ta đứng bên ngoài, gọi tên Kỳ Tẫn Tu, ta nói ta biết cách điều trị nhưng không ai tin.

Bọn họ vốn không coi ta là Thế tử phi, dù cho ta không làm điều gì sai, chỉ làm chuyện nên làm nhưng vẫn không thể so được với A Hoà trong lòng bọn họ.

Mắt thấy Kỳ Tẫn Tu sắp tắ.t th.ở, cuối cùng cũng có người dao động.

Khi ta xông vào, Kỳ Tẫn Tu đang nhắm chặt mắt thẳng tắp nằm trên giường, những vết m.á.u đỏ thẫm bao phủ toàn bộ y phục của hắn, đôi môi mím chặt vì đau, vết thương cũng chỉ được xử lý đơn giản, má.u vẫn chảy không ngừng.

Tiếng khóc đau đớn của hạ nhân liên tục vang lên, có người nắm lấy tay áo ta, dường như muốn nói gì đó.

Tất cả đại phu đều đã được cử đi điều trị cho những người bện.h. ôn dị.c.h, Kỳ Tẫn Tu không cho bất kỳ ai đến điều trị cho hắn, cứ như vậy một mình chống đỡ.

Dù Kỳ tẫn Tu và ta chỉ giả vờ là phu thê nhưng hắn cũng không phải người xấu, thậm chí có thể nói hắn là ân nhân của ta.

Dù sao thì ta cũng không thể thấy ch.ế.t không cứu!



Hai ngày một đêm, đến khi ta suýt ngất đi vì kiệt sức hắn mới chậm rãi mở mắt.

Mặc dù ta từng học y thuật nhưng chưa từng cứu quá nhiều người.

Sau khi tới kinh thành càng không có cơ hội học tập, nhưng cũng may là ta cứu được hắn, chỉ sợ là vết thương này sẽ để lại di chứng.

“A Hoà…”

Kỳ Tẫn Tu nắm lấy tay áo của ta, lần nữa nhầm ta với A Hoà.

Ta kéo tại tay áo, chỉ cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức.

“Ta là Tô Ngữ”

Mắt hắn vẫn lim dinh như thể cố như nào cũng không thể nhìn rõ ta được.

Thôi.

Không thèm so đo với hắn nữa.

Ban đêm, ta vừa mới chui lên giường liền có người vội chạy đến, nói là Kỳ Tẫn Tu đột nhiên sốt cao.

Vốn đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị lên giường, ta lập tức bật dậy chạy đến chỗ Kỳ Tẫn Tu.

“Điện hạ nóng kinh khủng, Thế tử phi xin hãy đến xem thử ngài ấy đi ạ.”

Thị vệ thân cận của Kỳ Tẫn Tu đang quỳ bên cạnh hắn, mấy người khác thì đều hoang mang, ta cũng hoảng lên.

Chẳng lẽ số mệnh của Kỳ Tẫn Tu cứ phải như vậy sao?

Ta chợt nghĩ đến bóng người trắng xoá trong đám đông ấy, có thể điều chế ra giải dược trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định là người có y thuật cao siêu, nhất định có thể cứu được Kỳ Tẫn Tu.

Ta quyết định tập tức ra ngoài tìm người.

“Thế tử phi, người đi đâu vậy?”

Một thị vệ chặn ta lại, như thể sợ ta sẽ bỏ chạy.

“Tìm Tống đại phu.”

“Để thuộc hạ đi, xin người hãy ở lại!”

Ta đã cứu Kỳ Tẫn Tu, thuộc hạ của hắn cũng tin ta hơn.

Ta gật đầu đồng ý.

Hắn biết cưỡi ngựa nên đi sẽ nhanh hơn ta rất nhiều.

Sau khi đuổi mọi người ra ngoài, ta vén áo trong của Kỳ Tẫn Tu lên và cắt đi miếng vải che vết thương lần nữa.

Ta đã khâu và bôi thuốc cho hắn nhưng vết thương này vẫn còn khá kinh khủng.

Một đ.a.o này có vẻ thật sự muốn cư.ớ.p đi mạng sống của hắn ta.

Việc cấp bách hiện tại là làm sạch vết thương cho hắn, sau đó chỉ còn cách đợi Tống đại phu.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Tống đại phu vẫn chưa đến.

Nước nóng để lau người, ngước lạnh đắp lên trán để hạ nhiệt, chậu nước nóng thành nước lạnh, nước lạnh lại thành nước nóng.

Thức trắng hai ngày hai đêm, mắt ta đã díp cả lại, Tiểu Chiêu bên cạnh nói gì ta cũng không nghe rõ nữa.



Rạng sáng, Kỳ Tẫn Tu tỉnh dậy.

Nếu không phải hắn nhẹ nhàng kéo tay áo ta thì ta cũng không thể nhận ra.

“Nước…”

Giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi nhưng ta vẫn nghe thấy.

Gió buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh, ta rùng mình gọi Tiểu Chiêu mang nước ấm đến cho Kỳ Tẫn Tu.

“Ngài cảm thấy tốt hơn chưa?”

Ta đỡ lấy hắn, nhiệt độ cơ thể nóng như nước sôi cuối cùng cũng giảm xuống một chút rồi.

Hắn không nói gì cả, uống nước xong lại nhắm mắt lại, ta tưởng hắn mệt, muốn đặt hắn nằm xuống nhưng hắn lại níu lấy tay áo ta.

“Cô…biết y thuật?”

Chuyện này ta chưa từng nói với ai, khi bệ.n.h dịc.h bùng phát ta cũng không nói gì vì cảm thấy y thuật của mình cũng vô dụng.

Ta nói sự thật cho Kỳ Tẫn Tu.

Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp:

“Vậy cô cứu ta như thế nào?”

Ta nghẹn lại, lúc đó cứ nghĩ dù sao hắn cũng sắp ch.ế.t, không bằng nỗ lực một phen, biết đâu lại còn hy vọng.

Lúc khâu vết thương cho hắn, ta cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng tất nhiên không thể nói thật được, lỡ như hắn bực bội rồi đuổi ta ra khỏi Vương phủ thì phải làm sao đây?

“Ta không có kinh nghiệm về dị.c.h hạ.c.h, nhưng cũng có chút tự tin về trị thương.

Hắn nắm lấy tay áo ta, rõ ràng rất nhẹ nhưng hình như đã dùng hết sức lực.

Một lúc sau hắn mới thở phào nhẹ nhàng:

“Cảm ơn.”

Ta còn chưa kịp khách sáo thì tay hắn đã tuột xuống.

“Thế thử phi…hình như Điện hạ…”

Tiểu Chiêu bưng thêm một chén nước ấm tới, chưa kịp đưa cho ta đã trượt khỏi tay, nước và mảnh vỡ tung toé dưới chân ta, niềm vui lúc nãy cũng tan biến trong tích tắc.

Ta đưa tay kiểm tra hơi thở của Kỳ Tẫn Tu, lại chỉ còn một hơi thở yếu ớt.

Vậy là lúc nãy hắn gắng gượng chỉ để cảm ơn ta thôi sao?

Có cái gì đó đập mạnh trong lòng ta, ta ngẩng đầu hét lớn với thị vệ canh bên ngoài:

“Phái thêm vài người đi tìm Tống đại phu, nếu không thì kiếm đại một vị đại phu về đây!”

Năm mười tuổi, mẫu thân ta cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của ta và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Sau khi đỡ Kỳ Tẫn Tu nằm xuống, mắt ta cũng dần mờ đi, thế giới bên ngoài là một mớ hỗn độn nhưng ta lại cảm thấy đầu óc thanh tĩnh lạ thường, cảm giác nhẹ bẫng lan toả dần sang tay chân…dần dần cũng không nhìn thấy gì nữa…

“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ…”



Một chàng trai đặt tay lên trán ta, lo lắng gọi tên ta.

Đôi mắt như bị thứ gì đó che mất, không thể nhìn rõ gương mặt của người ấy, nhưng hình như ta biết đó là ai.

Chẳng lẽ ta đã quay lại tám năm trước?

Niềm vui và nỗi buồn đang đấu tranh mẫu thuẫn trong tâm hồn ta, ta muốn nói nhưng lại như bị ai si.ế.t chặ.t c.ổ, không thể nói nên lời.

“Tiểu Ngữ, phải sống thật tốt…”

Giọng nói của người đó như một giấc mơ, từng câu từng chữ thấm vào tận đáy tim ta.

Ta vươn tay ra, nhưng lại xuyên qua cơ thể của chàng trai ấy, anh ấy như một đám sương mỏng, chỉ cần vẩy nhẹ đã tan biến mất rồi.

“Ca ca!”

Ta giật mình tỉnh giấc, y phục ướt đẫm mồ hôi, mái tóc trước trán cũng vì ẩm ướt mà bết cả lại.

Tấm màn xanh quen thuộc lại hiện ra trước mắt, không nghi ngờ gì nữa, đây là các giường thân thuộc của ta ở phủ Thứ sử An Châu.

Quả nhiên chỉ là mơ…

Mất rồi lại tìm, rồi lại mất đi.

Trái tim ta như trống rỗng, không còn gì nữa, nước từng giọt từng giọt rơi xuống, cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi.

“Thế tử phi, người tỉnh rồi”

Tiểu Chiêu bưng một chậu nước đi vào, hai mắt đỏ hoe.

“Thế tử sao rồi?”

Ta quay mặt đi, lau khô hàng lông mày ướt đẫm, đứng dậy khỏi giường, cảm thấy tay chân có chút bủn rủn.

“Sau khi người ngất đi Tống đại phu đã đến, Thế tử Điện hạ đã hồi phục rồi, chỉ là vẫn đang ngủ.”. Đam Mỹ Sắc

Tiểu Chiêu vừa nói vừa vắt khô khăn cho ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn khó khăn rồi.