Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Làm Thiếp

Chương 98




Sớm hôm sau, trăng nhạt sao thưa, bình minh le lói, Bùi Thận đích thân tới Võ Xương vệ, điểm danh tập trung ba vạn binh mã.

Lúc này tin tức cha con Bùi gia đã phản vẫn chưa truyền đến Nam Kinh. Vì muốn chiếm thời cơ trước, dọc đường Bùi Thận không tấn công thành trì, không cắm trại, chỉ liên tục dẫn quân đi nhanh vượt qua Cửu Giang, An Khánh… để tiến thẳng về Nam Kinh. (Bản đồ cuối bài)

Cùng ngày hôm đó, ở trang viên mọi người ra ra vào vào, người hô ngựa hí. Thẩm Lan thức dậy từ sớm, chỉ đạo tiểu nhị, nô tì ở đây thu dọn hành lý, dẫn Triều Sinh trở về tòa nhà trong thành Võ Xương.

Vào thành Võ Xương, Thẩm Lan vén rèm xe nhìn ra, trông thấy những túp lều hai bên đường vắng vẻ thưa thớt, những hàng quán vỉa hè cũng đìu hiu, cửa hàng tơ lụa chỉ còn loe ngoe vài cuộn lụa treo lá cờ đề “bán lẻ tơ lụa”, đồ tể mổ dê mổ heo thuê đang ngồi ngẩn người trên ghế…

Dân chúng vây trước phủ nha mấy lần, không khỏi xảy ra những cảnh cướp bóc, đập phá… Lại thêm Khoáng Giám Thuế Sứ đến tăng thu thuế má, khiến cho đời sống nhân dân Võ Xương càng thêm khó khăn.

Thẩm Lan nhìn mà chỉ biết thở dài.

Ngay tại lúc nàng đang thổn thức không thôi, xa xa chợt nghe tiếng có ai gõ vang chiêng trống, loáng thoáng chen lẫn tiếng người nói chuyện.

“Mẹ ơi, ngoài kia có tiếng gì thế?” Triều Sinh tò mò thò đầu ra cửa sổ xe lừa, thấy hai tên lính hầu mặc áo vải tay bó cầm chiêng trống vừa đi vừa hô: “Tổng đốc Hồ Quảng Bùi đại nhân có lệnh, canh ba trưa mai, ở cửa chợ sẽ giết Đặng Canh ——”

“Tổng đốc Hồ Quảng Bùi đại nhân ……”

Đi qua mỗi con phố, cứ cách chừng năm, sáu mươi bước, họ lại hô vang một lần.

“Mẹ ơi, Đặng Canh sắp chết!” Triều Sinh ngạc nhiên mở to hai mắt. 

Thẩm Lan biết có lẽ đây là mệnh lệnh của Bùi Thận trước khi lên đường. Tiêu diệt Khoáng Giám Thuế Sứ, lấy lòng tin từ nhân dân.

Quả nhiên, sau khi hai tên lính hầu hô vang hai ba lần, vài bá tánh gan dạ đã bước tới hỏi chuyện.

Chưa đến mười lăm phút sau, cả con phố đều trở nên rộn rã hò reo.

Bá tánh bình thường cũng ít có các hoạt động giải trí, nghe nói trưa mai sẽ xử trảm Đặng Canh, nhất thời tiếng bàn tán xì xầm không dứt, còn có một số người ngược xuôi báo tin.

“Tổng đốc Hồ Quảng hạ lệnh, thiến cẩu phải chết! Phải chết!”

“Ai nha, có phải là vị bị ép tạo phản ở Thuế Thự hôm qua hay không?”

“Suỵt —— đừng bàn chuyện triều đình, chớ bàn chuyện triều đình.”

“Giết đúng lắm! Giết hay lắm!”

Ai nấy đều mang khuôn mặt vui mừng, tranh nhau vỗ tay trầm trồ khen ngợi, những kẻ gan dạ còn hẹn nhau ngày mai đi xem chém đầu.

Thẩm Lan lại đoán chắc không chỉ có thế, Bùi Thận e rằng còn muốn lấy đầu Đặng Canh cùng các tuy tùng, đem ngâm vào vôi sống để bảo quản, lại lệnh người phi ngựa khỏe mang đến các châu, phủ lớn của Hồ Quảng để cho bá tánh chiêm ngưỡng.

Đợi đến khi thứ này được diễu hành giáp một vòng, cũng là lúc Bùi Thận hoàn toàn nắm được sự ủng hộ từ dân chúng Hồ Quảng.

Hơn nữa cách này còn có thể dùng ở những nơi bị Khoáng Giám Thuế Sứ tác oai tác quái để gom góp lòng người.

Thẩm Lan kéo kín kèm, thấy Triều Sinh nhìn nàng chăm chú, nàng lo Triều Sinh sẽ sợ hãi, bèn vò nhẹ đầu nó, hỏi: “Sợ không?”

Triều Sinh lắc đầu, chẳng có gì đáng sợ cả.  Từ rất lâu rồi nó đã biết, kẻ nửa đêm xông đến đốt nhà cậu nhóc chính là Vương Bổng, hắn cũng là Khoáng Giám Thuế Sứ. Cậu nhóc và mẹ phải chuyển nhà tới lui cũng là vì Khoáng Giám Thuế Sứ. 

“Đặng Canh sắp chết, mà lại có nhiều người vỗ tay khen hay như thế, có thể thấy hắn không phải một vị quan tốt.” Triều Sinh không chỉ không sợ, còn cười hì hì hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta có thể đi xem không?”

Thẩm Lan ngạc nhiên tròn mắt. Một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi như Triều Sinh, sao bỗng nhiên lại muốn đi chứng kiến cảnh tượng máu me như thế?

Lòng Thẩm Lan chùng xuống, gượng nở nụ cười: “Triều Sinh sao lại muốn đi xem cái này?”

Triều Sinh ngẩng đầu, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, không hiểu vì đâu: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Lan rối rắm khó phân, hồi sau mới hỏi: “Triều Sinh có thích vị tiên sinh mới đến không?” Ngoại trừ Lâm Bỉnh Trung đảm nhiệm việc dạy võ, vị tiên sinh Hạc Bích dạy học kia cũng là Lâm Bỉnh Trung dẫn đến.

Nói cách khác, họ đều là người của Bùi Thận.

Triều Sinh mới đó còn bình thường, bây giờ lại thay đổi, chắc chắn có liên quan đến những người này.

Triều Sinh gật đầu: “Hạc Bích tiên sinh vui hơn Tòng Chu tiên sinh nhiều.”

Thẩm Lan hỏi dò theo: “Hạc Bích tiên sinh vui thế nào?”

Triều Sinh ngẫm nghĩ một lát, mô tả: “Tòng Chu tiên sinh lúc trước chỉ dạy con đọc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn gì đó thôi. Tuy con có thể đọc thuộc, nhưng thật sự chẳng thấy hấp dẫn chỗ nào.”

Nói tới đây, Triều Sinh rõ ràng có vẻ không vui, lầm bầm: “Có mấy bạn học chung thật là ngốc nghếch, y hệt Quan Tăng vậy. Học cả năm ngày trời, vẫn không thuộc lòng nổi Thiên Tự Văn. Cuối cùng lần nào đi học, Tòng Chu tiên sinh cũng phải dạy cả đám đồng thanh đọc lại lần nữa, làm con cũng phải đọc theo,  thật là lãng phí thời gian.”

Thẩm Lan vò trán. Nàng cùng Bùi Thận đều không ngốc, dĩ nhiên Triều Sinh cũng thế. Trí nhớ của nó rất tốt, khiến cho bạn bè cùng lứa so ra có phần chậm chạp hơn.

“Triều Sinh, không được nói người khác ngốc.” Thẩm Lan nghiêm mặt: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tỏ vẻ thông minh là hành động ngu xuẩn nhất trên đời.”

Triều Sinh gật đầu, lại cười hì hì rúc vào lòng Thẩm Lan: “Mẹ ơi, con đâu có ra vẻ thông minh.” Nói rồi, nó nghiêm túc hứa hẹn: “Sau này con nhất định sẽ không nói người ta ngốc sau lưng thế này nữa.”

Thẩm Lan liếc nhìn nó một cái, tàn nhẫn vạch trần ý đồ của nó: “Trước mặt cũng không được nói.”

“Được rồi.” Triều Sinh uể oải nhận lời, nghĩ bụng sau này đánh nhau không còn có thể mắng ngu ngốc để kích động đối phương, thật là tiếc thay.

Nhưng vẫn có thể mắng “đồ trứng ngốc” kia mà!

Triều Sinh hân hoan trở lại, lấy quả quýt Phàn Giang trên bàn gỗ nhỏ trong xe lừa lột vỏ, tước xơ sạch sẽ, rồi tách từng múi đưa cho Thẩm Lan. 

“Mẹ ơi, mẹ ăn một miếng trước đi.”

Thẩm Lan nhận lấy cho vào miệng, lại hỏi: “Hạc Bích tiên sinh đâu? Tiên sinh dạy ra sao?”

“Tiên sinh dạy con vẽ bản đồ, kể chuyện cho con, còn hỏi con có những cảm nhận gì. Thầy còn tặng cho con rất nhiều sách nữa!” Hai mắt Triều Sinh lấp lánh đầy phấn chấn, nó thả quả quýt xuống, nhanh nhẹn moi mấy quyển sách từ tay nải nhỏ của mình ra.

Thẩm Lan đối với việc giáo dục Triều Sinh đa số thời điểm thức hiện nguyên tắc độc lập, nàng không hề can dự vào những việc trong viện riêng mà Triều Sinh ở. Ngay cả tay nải nhỏ này cũng là đích thân Triều Sinh chỉ đạo Xuân Quyên đóng gói, thế nên nàng không hề hay biết trong túi Triều Sinh chứa những gì.

Thẩm Lan cầm sách mở ra đọc, nụ cười thản nhiên chợt đọng lại trên môi. Những chú thích trong sách này, Thẩm Lan vừa liếc mắt đã nhìn ra được là chữ của Bùi Thận.

Những sách này, có lẽ là những sách sử, binh thư, truyện ký địa lý… được tuyển chọn ra từ Giáng Vân Lâu. Chung quy lại không thoát khỏi phạm vi về chính trị, quân sự, ước chừng đều là những sách mà Bùi Thận hy vọng Triều Sinh đọc.

Trên giấy chi chít những chú thích bằng mực son của Bùi Thận, cộng thêm rất nhiều chú giải về những chiến dịch kinh điển, những thực tiễn tự mình trải qua, cùng với những lập luận cá nhân đầy phức tạp ……

Triều Sinh mới có sáu tuổi.

Thẩm Lan cảm thấy áp lực đè nặng.

Huống hồ nếu tính đâu ra đấy, sinh nhật nó là mùng bảy tháng năm, tuy nói là sáu tuổi, thực ra chỉ mới năm tuổi lẻ một tháng.

“Triều Sinh, con đọc có hiểu không?” Thẩm Lan thắc mắc. Tuổi này của nó có khi còn chưa nhận hết mặt chữ nữa là.

“Tiên sinh sẽ đọc cho con nghe.” Triều Sinh không cho là đúng: “Dù sao cũng thú vị hơn suốt ngày đọc đi đọc lại mấy câu Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ hồng hoang.”

Lời này rốt cuộc khiến Thẩm Lan nghẹn họng. Chính ra mà nói, binh thư, sách sử dù sao cũng có những ví dụ thực tế để liên tưởng. Còn sách kiểu như Thiên Tự Văn, đọc tới đọc lui liền bắt đầu thấy tẻ nhạt.

“Vậy Triều Sinh là bởi nghe lời dạy của Hạc Bích tiên sinh nên ngày mai mới muốn đi xem Đặng Canh sao?”

Thẩm Lan cho dù từng đích thân hạ lệnh xử lý rất nhiều lưu dân, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng thích xem người khác bị chém đầu.

Trước nay nàng dốc hết sức bao bọc, không muốn để Triều Sinh nhìn thấy mặt trái của thời thế loạn lạc này. Mà giờ đây, vị Hạc Bích tiên sinh kia mới đến có mấy ngày, Triều Sinh liền bỗng nhiên quan tâm đến những thứ máu me bạo lực, Thẩm Lan sao mà không lo lắng cho được? 

Việc này nếu xảy ra ở hiện đại, nàng đã tức tốc dẫn Triều Sinh đi khám bác sĩ tâm lý rồi.

“Không phải.” Triều Sinh lắc đầu: “Giết người có gì đẹp đâu. Nhưng tiên sinh bảo con đó giờ chưa từng thấy máu, ngay cả gà cũng chưa giết bao giờ, như thế là không tốt.”

Thẩm Lan chóng mặt từng cơn.

Lúc nàng cho phép Lâm Bỉnh Trung và Hạc Bích tiên sinh tới dạy dỗ Triều Sinh còn nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, Bùi Thận chắc không đến mức dạy Triều Sinh những thứ linh tinh vớ vẩn.

Để rồi được gì? Cái tên Bùi Thận thần kinh này!!

Thẩm Lan gắng nhịn cơn tức, miễn cưỡng cười nói: “Triều Sinh, Hạc Bích tiên sinh độ này bị bệnh, mấy ngày nay con tạm nghỉ học ở nhà ít hôm, có được không?”

Triều Sinh kinh ngạc nói: “Mấy ngày trước Hạc Bích tiên sinh nói Lâm sư phụ bị bệnh nên con chuyển sang học lớp của thầy ấy. Sao hôm nay cả Hạc Bích tiên sinh cũng bệnh luôn rồi?”

Thẩm Lan nghĩ thầm, giáo viên thể dục thỉnh thoảng cũng bị bệnh mà.

Thế là nàng giải thích: “Hạc Bích tiên sinh và Lâm sư phụ cùng nhiễm phong hàn.”

Triều Sinh lập tức trở nên lo lắng sốt ruột mà nhìn nàng: “Mẹ ơi, phong hàn dễ lây lắm, mẹ có sao không?” Nói rồi nó vươn bàn tay nhỏ bé định sờ trán Thẩm Lan.

Thẩm Lan lắc đầu, ấm giọng nói: “Mẹ không sao.” Rồi nàng an ủi nó: “Hai người họ sẽ khỏi bệnh nhanh thôi, Triều Sinh đừng lo lắng.”

Đến khi Bùi Thận trở về, nàng cũng nên bàn bạc với Bùi Thận về chuyện của Triều Sinh, dù là về vấn đề giáo dục hay là những vấn đề khác nữa.

Chờ bàn bạc xong xuôi, bệnh của hai người này tự khắc sẽ khỏi.

Triều Sinh gật đầu, nhưng rốt cuộc vẫn sợ Thẩm Lan nhiễm phong hàn, bèn học theo người lớn nghiêm mặt nói: “Triều Sinh uống một chén nước gừng cùng mẹ nhé.”

Thẩm Lan nhướng mày, lòng thấy hơi cảm động. Triều Sinh ghét nhất là nước gừng, bây giờ lại tình nguyện uống cùng nàng, có thể thấy được nó biết thương nàng. 

“Triều Sinh của chúng ta đúng là đã lớn rồi.” Thẩm Lan không khỏi than thở một câu.

Triều Sinh lập tức hỏi dò theo: “Vậy thì mẹ uống nước gừng một mình, còn Triều Sinh khỏi uống có được không?”

“Không được.” Thẩm Lan lạnh lùng bác bỏ.

“Được rồi.” Triều Sinh thất vọng lắc đầu, “Triều Sinh đã lớn, còn mẹ thì vẫn chưa nha.”