Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Làm Thiếp

Chương 95




Lúc Thẩm Lan rời khỏi Thuế Thự, hai tên lính gác vẫn không hề nhúc nhích, giống như chẳng mảy may nghe thấy động tĩnh bên trong, cũng chưa từng nghi ngờ vì sao tiểu thái giám đưa cơm còn chưa ra ngoài. Thế là nàng biết hai người này cũng là người của Bùi Thận.

Trong tòa Thuế Thự này, cuối cùng có tới bao nhiêu người là thuộc hạ của Bùi Thận? Nói đúng hơn là, nếu y đã nắm trong tay nhiều nhân thủ đến vậy mà lại cam lòng chịu trói, hoặc là ôm mưu đồ gì ghê gớm, hoặc là thực sự muốn giữ gìn tiết tháo, thà nhận oan ức đi chịu chết.

Thẩm Lan thật sự không dám nhận định đâu là sự thật. Nàng đi ngang qua hành lang, thấy đêm lạnh mưa tuôn, gió vù vù thổi khiến những khóm tử vi trên cành lả tả rơi rụng. Thẩm Lan nhìn mà lòng đầy buồn bực, thở dài một tiếng.

Chờ nàng dầm mưa về đến trang viên cũng đã vào lúc tờ mờ sáng, sao mai lấp ló trên bầu trời.

Thẩm Lan thấy Triều Sinh đang ngủ ngon lành, cho nên cũng không đánh thức nó dậy. Nàng dàn xếp chỗ ở cho Lâm Bỉnh Trung, kêu hắn ở lại làm thầy dạy võ cho Triều Sinh. Sau đó nàng tắm gội thay quần áo xong liền tìm một phòng khác ngả lưng đi ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến đầu giờ Thân buổi chiều.

Thẩm Lan mơ màng mở mắt ra, ngẩn người nhìn lên đỉnh màn lụa nhạt màu một lúc rồi mới trở người ngồi dậy.

Nàng rửa mặt xong, chợt trông thấy Triều Sinh mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải trơn, bên trên dơ bẩn xám xịt, mặt mũi ủ rũ đang được Xuân Quyên ôm trong lòng.

Thẩm Lan hiếm hoi mới trông thấy dáng vẻ này của nó, nàng thả khăn bông xuống, cười hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Triều Sinh mệt mỏi vô cùng, thì thào hô một tiếng mẹ. Xuân Quyên cười nói: “Sư phụ dạy võ mà phu nhân vừa tìm được dạy Triều Sinh đứng tấn, lượt đầu tiên yêu cầu phải đứng được một nén hương. Sau đó lại bảo Triều Sinh nhấc chiếc ổ khóa bằng đá cỡ nhỏ lên.”

Thẩm Lan cười khẽ ôm lấy Triều Sinh, trêu: “Học võ mệt thế này, đã hối hận hay chưa?”

Triều Sinh kề sát vào Thẩm Lan, nhưng chẳng còn sức lực nào để ôm lấy cổ nàng nữa. Dù vậy, nó vẫn  lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Không mệt.” Nói rồi, nó lại bắt đầu trở nên phấn chấn lên: “Lâm sư phụ tặng cho con một chú ngựa con cùng một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đàn hương.”

Thẩm Lan hơi ngẩn ra. Hai món này tám chín phần mười là Bùi Thận tặng, thanh kiếm gỗ chưa biết chừng còn do đích thân y tận tay làm ra.

Thẩm Lan âm thầm thở dài, sờ khuôn mặt đỏ au của Triều Sinh, trông thấy đôi mắt nó sáng bừng lấp lánh, dáng vẻ cực kỳ vui mừng.

“Triều Sinh, thanh kiếm gỗ đó……” Thẩm Lan vốn định nói cho Triều Sinh chuyện về Bùi Thận. Nhưng vừa há mồm, nàng lại không khỏi trở nên do dự, cũng không biết phải mở lời ra sao.

Nàng từng nói với Triều Sinh vô số lần rằng phụ thân nó đã qua đời từ lâu. Thế tại sao lúc này lại có một người cha ruột nhảy từ đâu ra nữa? Rồi nàng phải giải thích với Triều Sin.h lý do mình rời khỏi Bùi Thận như thế nào?

Hoặc nói đúng hơn là, nàng làm sao để kể với Triều Sinh về ngày xưa của nàng và Bùi Thận?

Thấy vẻ mặt Thẩm Lan ngơ ngẩn, Triều Sinh nghi ngờ nhìn nàng: “Mẹ ơi, thanh kiếm gỗ đó thì sao?”

Nhắc tới kiếm gỗ, Triều Sinh lại không ngăn được nụ cười, vô cùng hào hứng kể về việc vui hôm nay với Thẩm Lan: “Mẹ ơi, mẹ nhớ thúc thúc lần trước mua gạo nhà mình chứ? Hôm nay Lâm sư phụ nói, thanh kiếm gỗ này là thúc thúc mua gạo tặng cho con đấy. Lâm sư phụ còn nói, thúc thúc mua gạo thất hứa cho nên lại tặng thêm một con ngựa thay lời xin lỗi.”

Thẩm Lan nhìn đôi mắt to tròn long lanh của Triều Sinh, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Triều Sinh có thích thúc thúc mua gạo không?”

Triều Sinh sửng sốt, theo bản năng ôm ghì lấy cổ Thẩm Lan. Đây là lần đầu tiên mẫu thân hỏi nó có thích vị thúc thúc nào đó hay không. Triều Sinh vốn sẵn thông minh, rất nhanh liền phát giác được điều gì đó. 

“Con không thích thúc ấy!” Triều Sinh mím môi, cố lờ đi chân tay đang đau nhức, giãy giụa muốn nhảy khỏi vòng tay Thẩm Lan “Mẹ, con không cần Lâm sư phụ nữa. Con đi đuổi thúc ấy khỏi đây.”

Thẩm Lan sững sờ, vội bế nó ngồi lên ghế hoa hồng, nghiêm túc hỏi: “Không phải Triều Sinh rất thích Lâm sư phụ sao? Sao lại muốn đuổi người đi?”

Triều Sinh vẫn mím môi cúi đầu, không chịu mở miệng trả lời. Thẩm Lan kiên nhẫn hỏi nó ba bốn lần, Triều Sinh mới miễn cưỡng đáp: “Thúc ấy cùng một phe với thúc thúc mua gạo.”

Thẩm Lan đang định hỏi tiếp vì sao nó không thích thúc thúc mua gạo, lại thấy Triều Sinh cúi đầu cắn môi, giọng nói lẫn theo tiếng nức nở: “Mẹ, mẹ có phải định thành thân với thúc thúc mua gạo hay không?”

Thúc thúc đó nào là mua gạo nhà cậu nhóc, lại cùng chơi trò tung hứng nó lên thật cao, còn tặng nào kiếm gỗ, nào ngựa con, lại tìm thầy về dạy võ cho nó, tóm lại chắc chắn là muốn lấy lòng nó. Bây giờ mẹ lại hỏi nó có thích thúc thúc đó hay không.

Triều Sinh trào nước mắt, ngẩng đầu khóc nức nở nói: “Mẹ ơi, mẹ không cần cha nữa sao?”

Thẩm Lan đau đầu không thôi. Ngày xưa, nàng vì để đắp nặn hình tượng trinh liệt cho tiện bề hành sự, lại muốn Triều Sinh không bị người ta ức hiếp, cho nên mới bịa đặt ra hình ảnh một người cha anh hùng đã qua đời, vậy cho nên Triều Sinh rất yêu thích phụ thân của nó.

Hôm nay Thẩm Lan phải làm sao để báo với Triều Sinh rằng cha ruột của nó chưa chết, mà chính là thúc thúc mua gạo kia? Huống hồ nếu Triều Sinh mới vừa hay tin cha ruột còn sống, lại nghe tin người kia sắp sửa phải chết, sợ là thâm tâm càng thêm đau khổ.

Rắc rối phức tạp, chẳng khác nào một cuộn chỉ rối.

Thẩm Lan đành mặc kệ những chuyện này, vội vàng an ủi Triều Sinh: “Triều Sinh có còn nhớ cái hôm con đánh nhau với Quan Tăng chứ?”

Triều Sinh nghẹn ngào gật đầu: “Mẹ đã hứa sẽ không vứt bỏ Triều Sinh mà.”

Trái tim mềm mại của Thẩm Lan hệt như bị ai cầm kiếm gỗ đâm vào, nàng chua xót nói: “Mẹ đã hứa rồi thì nhất định sẽ không nuốt lời.”

Nàng giải thích: “Mẹ không phải muốn thành thân với thúc thúc kia. Chỉ là thúc thúc sắp rời khỏi Hồ Quảng, mẹ muốn dẫn con đi gặp thúc ấy một lần.” Thẩm Lan rốt cuộc chọn không thốt ra chữ “chết”.

Triều Sinh bấy giờ mới quệt nước mắt, tò mò hỏi: “Thúc thúc đó có quen với mẹ ư? Thế sao trước nay con chưa bao giờ gặp thúc ấy?”

Thẩm Lan chần chừ một lúc, cuối cùng không muốn để Triều Sinh biết cha ruột sắp sửa qua đời. Huống hồ nếu Bùi Thận chết thật, Thẩm Lan cũng không muốn Triều Sinh dính líu gì đến họ, để tránh bị cuốn vào trong đó.

“Sắp tới mẹ phải đi Nam Kinh một chuyến có việc, Triều Sinh sẽ đi cùng với mẹ. Khi nào tới Nam Kinh rồi, vị thúc thúc sẽ phải rời đi. Đến lúc đó Triều Sinh ra chào tạm biệt thúc ấy, có được không?”

Triều Sinh chỉ thấy câu này nghe là lạ. Sao bỗng nhiên lại phải đi Nam Kinh, vì sao phải chào tạm biệt thúc thúc đó? Thúc thúc muốn rời đi, tức là sẽ đi đâu? 

Cậu nhóc ôm trong lòng mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng do dự một lúc, Triều Sinh cuối cùng nhận lời.

Bởi vì nhìn mẹ trông có vẻ vô cùng khó xử.

Thấy nó chịu đồng ý, Thẩm Lan không khỏi nhẹ thở phào: “Tập võ có mệt không?”

Triều Sinh giờ đây hết sức không thích thúc thúc mua gạo, cho nên cũng không thích lây sang cả Lâm sư phụ. Nó lớn tiếng nói: “Không mệt.” Rồi lại nghiêm túc hứa hẹn: “Con sẽ tập võ đàng hoàng.” Chờ nó học xong võ nghệ của Lâm sư phụ, sẽ phát đủ tiền công rồi đuổi người này đi khỏi!

Thẩm Lan cũng không biết Triều Sinh đang nghĩ những gì. Nàng thấy nó ướt đẫm mồ hôi, bèn bảo Xuân Quyên dẫn nó đi tắm gội thay quần áo.

Ở quê gặp lúc mưa dầm, khắp tầm mắt đều là màn mưa bụi mênh mông, lá xanh biêng biếc. Triều Sinh dậy sớm tập võ, sau đó đi đọc sách, ăn xong liền tắm gội thay quần áo. Nó nương lấy ánh chiều tà cuối cùng của buổi hoàng hôn để ra chơi đùa với những đứa trẻ con nhà tá điền lân cận một lúc, đợi cơm nước tiêu đi thì về nghỉ ngơi.

Thẩm Lan thấy nó nỗ lực vươn lên, đọc sách tập võ không bỏ bê bên nào, không để nàng phải bận tâm điều gì, rốt cuộc nhẹ nhõm thở một hơi.

Dù vậy, Thẩm Lan vẫn ôm đầy bụng u sầu, trong một ngày thì phải hết nửa ngày là nhíu mày rơi vào suy tư.

Những ngày như thế trôi qua chừng ba bốn ngày, lòng nghi ngờ trong Thẩm Lan ngày càng tăng lên. Nàng gọi Lâm Bỉnh Trung tới hỏi: “Y vẫn chưa rời khỏi Hồ Quảng?”

Hôm nay đã cách thời điểm Bùi Thận bị bắt qua năm, sáu ngày. Mà trong sáu ngày này, Bùi Thận một mực bị giam giữ trong Thuế Thự, chưa hề động đậy nửa bước. 

Lâm Bỉnh Trung bất đắc dĩ nói: “Thưa phu nhân, hôm trước Dư Tông phái người ép đại nhân định ra khỏi Thuế Thự để về Nam Kinh. Ngờ đâu mười mấy bách hộ của các vệ sở gồm Võ Xương vệ, Kinh Châu vệ … dẫn người tới vây kín quanh Thuế Thự, lại cộng thêm số bá tánh tụ tập trước đó, hai bên vẫn đang trong thế giằng co.”

Thẩm Lan cũng không rõ mình nghĩ những gì, chỉ thấy nghe xong lời này, lòng nàng khẽ giãn ra, tâm trạng ủ dột gần đây thoáng trở nên quang đãng đôi chút.

Chỉ là nàng dù sao cũng là người lý trí, không khỏi nghi ngờ hỏi vặn lại: “Tình huống thế này, nếu muốn nhích chân khỏi cửa, ắt cần đích thân y ra khuyên bảo đám người. Vì sao y không làm như vậy?”

Thẩm Lan lúc này tuy là tin vào những lý lẽ Bùi Thận đưa ra, lại không ngăn được trong lòng dấy lên mối nghi ngờ. Những nghi ngờ này bình thường không phải luôn luôn hiện hữu, nhưng chỉ cần đụng tới điểm đáng ngờ, liền sẽ lần lượt nhảy ra trước mắt, khiến Thẩm Lan luôn mãi cân nhắc về chuyện y cam lòng chịu chết, rốt cuộc là thật hay giả?

Lâm Bỉnh Trung chắp tay: “Bẩm phu nhân, không phải Gia không muốn khuyên, mà là Dư Tông không chịu thả đại nhân ra ngoài.”

Thẩm Lan hơi ngẫm nghĩ một chút, liền biết Dư Tông này hẳn là sợ Bùi Thận vừa ra ngoài, nếu bị bá tánh cùng lính lác bên ngoài khuyên lơn, nhỡ đâu nảy ra ý nghĩ khác thì sao. Hắn lại sợ đám lính ngoài kia tái hiện vở khoác hoàng bào (1) gì đó, cho nên chỉ có thể nhốt Bùi Thận ở yên một chỗ.

Cũng không biết việc này có nằm trong phạm vi tính toán của Bùi Thận hay không?

Thẩm Lan liếc nhìn Lâm Bỉnh Trung đang cung kính đứng chờ, hỏi dò: “Cứ thế này mãi thì biết bao giờ mới có thể lên đường?”

“Thuộc hạ vừa nhận tin tức, đội ngũ áp giải Quốc công gia vào kinh sắp đến Hồ Quảng. Dư Tông có lẽ định chờ tụ họp với đội ngũ trăm người này, đẩy đám người đang vây kín ra, sau đó sẽ áp giải Quốc công gia và Gia cùng đi Nam Kinh.”

Nghe vậy, Thẩm Lan nhíu mày nói: “Ngụy Quốc công không trực tiếp đi về Nam Kinh sao? Vì sao phải vòng qua Hồ Quảng?”

Lâm Bỉnh Trung dường như cực kỳ bất mãn với việc này, nhưng lại không biết làm sao được, đành phải than thở một tiếng: “Quốc công gia tiếp chỉ vào lúc đang ở Thiểm Tây giám sát dân sự, tiêu diệt thổ phỉ.”

Thẩm Lan từng xem được bản đồ đường thủy trong Giáng Vân Lâu, tất nhiên cũng rõ muốn từ Thiểm Tây đến Nam Kinh, có thể đi đường Hà Nam hoặc đường Hồ Quảng. Nếu đi Hà Nam, Hà Nam cũng do một tay Ngụy Quốc công thu phục, người áp giải Ngụy Quốc công sợ xảy ra chuyện, nên chọn đi đường Hồ Quảng cũng là lẽ thường tình.

“Ngụy Quốc công khi nào đến?” Ngày ông ấy đến, có lẽ cũng chính là ngày mà Bùi Thận rời đi.

“Nếu đánh giá dựa trên lộ trình di chuyển, ước chừng vào giờ Ngọ ngày mai, xe tù chở Quốc công gia sẽ vào đến Thuế Thự.” 

Nghe vậy, Thẩm Lan nhịn không được nhìn Lâm Bỉnh Trung vài lần. Người ở tại nông thôn, lại vẫn nắm rõ tình huống ngoài kia trong lòng bàn tay, có thể thấy Bùi Thận bén rễ sâu đến bực nào.

Nhưng người như vậy thật sự cam lòng nhận cái chết ư?

Thẩm Lan lại bắt đầu hoài nghi, nàng ngẫm nghĩ: “Sáng sớm mai huynh có thời gian chứ? Ta muốn về Võ Xương xem sao.”

Lâm Bỉnh Trung hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu đồng ý.