Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Làm Thiếp

Chương 88




Không khí quang đãng, sắc trời trong xanh màu ngọc bích. Bùi Thận rảnh rỗi không có việc gì, ngồi ngay ngắn trong trà thất, tĩnh tâm pha trà. Trà thất chỉ là một gian nhà nhỏ nằm phía ngoài túp lều tranh, lưng tựa núi, mặt hướng ra sông, bên hiên cửa sổ nắng rọi yên ả.

Trên bàn móng ngựa bằng gỗ hoàng hoa lê đặt sáu chén trà, hai bình rót và một chiếc cối. Bùi Thận thong thả lấy chén trà Tuyên Đức chần qua một lượt, rồi nhấc bình rót bằng gỗ tử đàn, chậm rãi rót nước suối vào chén trà.

Trong làn hơi nước phả ra mù mịt, những lá trà Mông Đỉnh Thạch Hoa bồng bềnh giữa chén sứ trắng tinh, từ từ ngậm nước rồi dần bung nở. Nước trà xanh một màu trong vắt như phỉ thúy, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp nơi…

“Thưa Gia.” Tiếng bẩm của Trần Tùng Mặc vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh.

Bùi Thận nhíu mày, tiện tay thả trà xuống, trầm giọng hô: “Vào đi.”

Trần Tùng Mặc biết rõ từ nửa tháng trước, tâm trạng của Gia bắt đầu trở nên không tốt. Bình thường không phải xử lý việc công thì cũng là đọc sách, thưởng trà, khắc dấu, đánh cờ…… Tóm lại là đều những thú vui thanh tao để tìm sự thư thái, bình yên.

“Chuyện gì?” Bùi Thận ấm giọng hỏi.

Trần Tùng Mặc chắp tay bẩm: “Thưa Gia, bên ngoài có người thương nhân buôn tơ tên là Diêu Quảng Thiệu, tự xưng tạm trú Hồ Quảng, nguyên quán Chiết Giang. Hắn dâng lên hai ngàn lượng bạc, xin được gặp Gia một lần.”

Giới thương nhân bây giờ ra mặt, chẳng qua cũng chỉ muốn cậy nhờ y bảo vệ họ mà thôi. Bùi Thận đang định từ chối, những ngẫm lại, chợt hỏi: “Hắn vào đây thông qua con đường nào?”

Chuyện như thế Trần Tùng Mặc tất nhiên đã hỏi rõ, hắn nhanh nhẹn đáp: “Thông qua Đổng Chính Thanh quản lý xe ngựa.”

Bùi Thận nắm rõ mỗi một tên thân vệ dưới trướng mình, hiển nhiên cũng biết Đổng Chính Thanh là người nào. Mặt chữ điền, tai to, trên má trái có một vết sẹo dài. Sau trận dẹp Oa ở Chiết Giang, hắn bị phế mất một cánh tay nên lui về sau, được phân công quản lý ngựa, xe trong phủ.

“Thuộc hạ có hỏi Đổng Chính Thanh rồi. Bảy năm trước ở Chiết Giang, giặc Oa tấn công Lâm Sơn Vệ. Lúc nhận được tin cấp báo, Gia phái Đổng Chính Thanh dẫn một đội trinh sát đi trước thăm dò tình hình. Giữa đường Đổng Chính Thanh bất ngờ giáp mặt một toán giặc Oa nhỏ, cứu được một tiểu kỳ trong vệ sở. Tiểu kỳ này chính là cháu họ hàng xa bên nội của Diêu Quảng Thiệu.”

Bùi Thận chẳng cần hỏi sâu thêm cũng đã đoán được vài phần. Đại khái là Diêu Quảng Thiệu lấy cớ cảm ơn để tới chào hỏi Đổng gia. Chưa biết chừng còn trình diễn thêm tiết mục ngày hè tặng gạo, mùa đông tặng than, hai bên hứa hẹn gả con trai con gái kết làm thông gia gì đó. 

“Ngươi đi hỏi xem Diêu Quảng Thiệu có chuyện gì?” Nói rồi, Bùi Thận lại nói: “Nếu muốn hỏi chuyện Đặng Canh nhốt người của Lý gia vào ngục, hoặc là hắn muốn cậy nhờ, cứ bảo ta phải cơn phong hàn, độ này cần ở nhà tĩnh dưỡng, lại nhắc khéo hắn một câu: lệnh vua khó trái.”

“Thưa vâng.” Trần Tùng Mặc khom người cáo lui.

Bùi Thận xử lý xong việc này, đang định tiếp tục thưởng trà, nhưng nước trà ban nãy vốn ấm nóng trong chén đã trở nên nguội ngắt tự bao giờ.

Diêu Quảng Thiệu kia cũng đã đến tận cửa xin nhờ, cớ sao nàng vẫn không xuất hiện?

Bùi Thận tiện tay đổ bỏ nước trà nguội lạnh, đổi một chiếc bồn sứ trắng in hoa, lần nữa chần ấm, chén. Nước suối nóng hổi chảy từ bình rót róc rách, từ từ lấp đầy đến miệng chén…

Tánh nết nàng bướng bỉnh như vậy, lạnh lùng khẳng định hai người không có khả năng nào cả, sao lại chịu đến cậy nhờ y chứ?

Sắc mặt Bùi Thận không khỏi tối sầm, đang định thả bình rót xuống, bên ngoài lại vang lên giọng Trần Tùng Mặc.

“Bẩm Gia, Diêu Quảng Thiệu……”

“Không phải đã kêu từ chối đi rồi sao?!” Bùi Thận bực bội nói.

“…… có liên quan đến Thẩm nương tử.” Trần Tùng Mặc cắn răng nói dứt câu, lẳng lặng vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Bùi Thận nghe thấy ba chữ Thẩm nương tử, chợt có một chớp mắt khẽ thấy lòng hoảng hốt. Ngày đó, chính miệng Thẩm Lan nói câu “Hai chúng ta không có khả năng.”.

Bùi Thận lúc ấy lòng đau quặn thắt, khép nép van nài một câu “Sao không vì Triều Sinh mà kết nghĩa vợ chồng cùng y”, vậy mà chỉ đổi lấy một câu “Nàng trước hết là Thẩm Lan, kế đến mới là mẫu thân của Thẩm Triều Sinh.”

Nàng là Thẩm Lan, y sao lại không phải là Bùi Thận chứ?!

Thế tử của phủ Ngụy Quốc công, sinh ra đã là quý tộc mấy đời nối tiếp. Hiện nay đã thành quan to nhất phẩm, cai quản cả một phương trời, lại nắm binh quyền trong tay, y có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

Thiên hạ này có dạng mỹ nhân gì Bùi Thận không chiếm được? Gì đến nỗi phải vì một Thẩm Lan trằn trọc, thao thức, đứng ngồi không yên. Nàng không phải năm lần bảy lượt muốn chạy trốn sao? Thậm chí không tiếc nhảy sông đánh cược mạng sống cũng muốn vùng thoát khỏi y. Đã vứt bỏ mình như giày rách, y cần gì phải hạ mình chực chờ quấn lấy nàng.

Bùi Thận hạ quyết tâm, lần này sẽ không quay đầu lại nữa.

Trà thất chỉ là một gian nhà nhỏ, lúc này không gian vô cùng yên ắng. Trần Tùng Mặc đứng chờ bên ngoài hồi lâu, trong ấy rốt cuộc truyền ra tiếng quát lạnh băng.

“Nàng ra sao thì can hệ gì ta chứ?”

Gia của ta ơi, trước khi ngài thốt ra câu này, có thể nào rút hết bảy, tám thân vệ đang gác chỗ Thẩm nương tử về đã được không.

Trần Tùng Mặc biết chủ tử ôm trong lòng tràn ngập hân hoan đi thăm tiểu công tử, mừng rỡ phái hộ vệ bảo vệ cho Thẩm nương tử, cuối cùng lại đổi về một câu “Không có khả năng”, trong lòng nhất định cáu bẳn, giận dữ, chưa biết chừng còn lẫn thêm vài phần đau buồn, chua xót.

Hắn không muốn lửa đã đỏ lại bỏ thêm rơm, bèn khom người nói: “Bẩm Gia, ban nãy người hầu ra gặp Diêu Quảng Thiệu, biết được người này cầm một vạn năm ngàn lượng bạc tới xin Gia hỗ trợ. Nhưng món tiền này không phải của một mình hắn mà là do các thương nhân cùng nhau góp thành.”

“Vào đây đi.”

Trần Tùng Mặc thở phào một hơi rồi đẩy cửa vào, cầm tờ giấy đưa sang: “Gia, đây là danh sách các thương nhân do Diêu Quảng Thiệu ghi lại cùng với số tiền mỗi người góp vào.”

Vẻ mặt Bùi Thận u tối khó dò, thò tay cầm lấy tờ danh sách giở ra đọc, thấy bên trên tên họ mỗi người đã được sắp xếp theo thứ tự số tiền bỏ ra. 

Hộ thứ sáu trong hẻm cầu Thạch Đường, Thẩm nương tử: năm trăm lượng. Một con số không ít không nhiều, vừa đủ để đứng tại vị trí chính giữa.

Bùi Thận lạnh mặt ném tờ giấy vào chén trà bên cạnh. Mực gặp nước nhanh chóng loang lổ ra khắp, làm vấy bẩn nước trà trong chén.

Trần Tùng Mặc sợ hãi giật thót, không rõ vì sao Thẩm nương tử đã đến tận nơi nhờ vả rồi mà Gia vẫn còn tức giận đến vậy.

Nhưng Bùi Thận chỉ là lặng im không nói, ngồi trên ghế mặt mũi sa sầm. Không nhiều không ít đứng ngay chính giữa, sao lại là cậy nhờ gì y? Rõ ràng là không tiện chống đối hội đồng minh cho nên mới phải hùa theo góp ít tiền vào. 

Nàng hoàn toàn không hề có ý định đến tìm y xin nhờ.

Bùi Thận chỉ cần nghĩ đến đây, bất giác thấy trái tim như bị thiêu trong lửa. Đối với Thẩm Lan, y xưa nay luôn mang tâm trạng vừa yêu vừa hận. Ngày đó nghe nàng thốt ra câu “không có khả năng”, khiến y hệt như bị xẻo một đao, đáy lòng không ngăn được mà dấy lên niềm thù hận, mấy độ muốn chém nàng nát thành trăm mảnh, báo thù nàng gấp muôn ngàn lần, để nàng nếm thử nỗi thống khổ y mà đang mang.

Trần Tùng Mặc thấy vẻ mặt y ngày càng hung ác, trong mắt chứa đầy thịnh nộ, vốn cũng không dám nhiều lời. Nhưng hắn đợi mãi hồi lâu cũng chưa nghe Bùi Thận căn dặn gì, đành phải tự áng chừng suy nghĩ trong lòng y, rồi mở miệng dè dặt hỏi: “Thưa Gia, Thẩm nương tử đã xin nhờ, vậy có cần phái người sang chỗ Đặng đại đang một chuyến?”

Nàng nhờ vả y lúc nào chứ?!

Bùi Thận há mồm định mắng mỏ, bỗng im bặt ngẩng lên nhìn chằm chằm Trần Tùng Mặc. Nhìn đến độ lưng Trần Tùng Mặc không nhịn được đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn không ngừng suy đi tính lại, đang xem xét có câu nào trong số ấy là mình nói sai rồi, lại chợt nghe Bùi Thận bỗng nhiên nói: “Ngươi nói đúng.”

Bùi Thận liếc nhìn Trần Tùng Mặc đang đứng ngớ ra, thong thả bồi thêm một câu: “Đúng là nàng đã đến tận nơi xin nhờ.”

“Dẫn đường đi. Tới Thẩm trạch.”