Hắn ta lại hỏi: “Nếu hôm nay người lấy thân trấn Ma Vực là Minh Uyên kia, đại sư tỷ sẽ lựa chọn như thế nào?”
Ta không chút do dự: “Nếu là Minh Uyên hoặc Nghê Thường, đừng nói là một nửa tu vi, cho dù lấy thân hiến tế thì có làm sao? Mặc dù tính tình bọn họ quái gở, nhưng ít nhất lúc ta nguy nan, sẽ không nhẫn tâm quay người rời đi."
Sắc mặt Tạ Trường Canh đại biến.
Trên thực tế, ngày đó khi ta rơi vào Ma Vực, người cuối cùng ta nhìn thấy không phải phụ thân, mà là Tạ Trường Canh.
Trong cảnh tượng rơi xuống rất nhanh, bên tai có tiếng gió gào thét, kiếm ảnh của kiếm Lưu Phong vụt qua, tua kiếm màu xanh chính là thứ năm đó ta tự tay chọn cho hắn ta khi lần đầu tiên xuống núi.
Đã nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn luôn đeo nó cả ngày đi theo sau lưng ta, muốn không nhìn quen mắt cũng khó.
Người bên ngoài đều nói hắn ta bị tâm ma quấn thân là vì ta, ta tin những lời này.
Hắn ta không giống phụ thân, trái tim vẫn chưa hoàn toàn lạnh lùng.
Ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở trong rừng, lúc đó hắn ta vẫn còn là đệ tử ngoại môn, cùng sư huynh đệ đi ra ngoài đêm săn.
Hắn ta giấu diếm đám người kia, giấu một con thỏ tai tuyết vào trong một bụi cỏ, dùng vạt áo sạch sẽ thấm mấy giọt nước đọng trên cỏ xanh, lông mày như ngọn núi, ánh mắt dịu dàng.
Đáng tiếc, mọi chuyện đã trôi qua theo năm tháng, những gì đã qua sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Tạ Trường Canh trầm mặc hồi lâu, quay người rời đi.
Khi bước qua ngưỡng cửa, bước chân hắn ta hơi loạng choạng.
Lạc Hà Tông chiêu mộ đệ tử, người ghi danh nhiều như mây.
Bây giờ Kiếm Tông suy tàn đã là chuyện đương nhiên.
Kiếm Tông phát điên, Kiếm Chủ Lưu Phong dùng thân thể trấn áp Ma Vực, Kiếm Chủ Hồi Tuyết không nhắc tới thì hơn.
Những đệ tử đã từng một lòng ngưỡng mộ Kiếm Tông lần lượt chuyển sang Lạc Hà Tông.
Nhị sư muội hứng thú bừng bừng chạy tới hỏi ta, y phục đệ tử nên dùng màu gì? Ta nhớ tới con lừa xanh già đã chết kia, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
“Núi Lạc Hà vẫn còn thiếu một màu xanh, vậy dùng màu xanh đi.”
Đệ tử mới nhập môn dáng người thẳng tắp, bộ dáng non nớt, khi thấy ta vác cuốc đi ngang qua, bọn họ đều nhao nhao gọi ta là sư phụ.
Ta lắc đầu uốn nắn:: "Các ngươi mặc dù là do ta thu nhận, nhưng không phải là đệ tử của ta. Ta chỉ thay mặt sư phụ thu nạp đệ tử, ta xem như là đại sư tỷ của các ngươi."
"Mặc dù sư phụ của chúng ta mất sớm, nhưng các ngươi phải ghi nhớ tên của ông ấy. Tên ông ấy là Triệu Thanh Song."
"Ông ấy là tổ sư sáng lập ra môn phái Lạc Hà Tông của chúng ta. Nếu không có ông ấy, Lạc Hà Tông của chúng ta sẽ không có được ngày hôm nay."
Tất cả đệ tử tỏ vẻ trịnh trọng: "Đa tạ đại sư tỷ dạy bảo, chúng ta sẽ khắc ghi trong lòng."
Ta đặt cuốc xuống, nhìn về phía xa xăm.
Mây núi xanh thẳm một màu, cây hoa lê rực rỡ như tuyết.
Chính là một ngày đẹp trời.
- Hoàn -