"Nghiệt chướng! Ngươi có đi hay không?"
"Không đi!"
Một đạo kiếm quang màu xanh lam từ trên mây hung hăng chém xuống, những cây con xanh tươi trên bờ ruộng trong nháy mắt bị phá hủy, trên bờ ruộng xuất hiện một rãnh sâu hoắm.
Bùn đất mang theo kiếm khí bén nhọn bay tứ tung khắp nơi, tông chỉ các đại tông môn không thể không dựng lên pháp bảo hộ thân.
Gần như chỉ trong mấy hơi thở, nhị sư muội và tam sư đệ đã lao tới ruộng rau, đứng sóng vai bên cạnh ta, bộ dáng giống như đang đối đầu với đại địch: “Đại sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta cúi người đỡ một cây non ngã lệch dưới chân lên, cười lạnh: “Có người đột nhập tông môn.”
Đạo kiếm quang xanh lam thứ hai lại lần nữa đánh xuống, một đạo kiếm quang màu trắng bạc giống như tia chớp lao về phía trước nghênh đón.
Khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, ánh kiếm chói lóa ầm vang nổ tung, làm cho tất cả mọi người không thể không nhắm mắt lại.
Trong bóng tối cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy một tiếng rắc.
Kiếm Tôn thét lên một tiếng đau đớn, máu rỉ ra từ khóe miệng, từ trên không trung ngã xuống.
Cùng ông ta ngã xuống mặt đất là kiếm Đế Bạch đã gãy làm đôi.
Thanh kiếm bản mệnh đã đồng hành cùng ông ta hơn tám trăm năm.
28
Tốc độ lan rộng của sương đen đang tăng nhanh, đã tới gần Húc Dương Tông, một trong chín đại tông môn.
Ngay sao đó là Khởi Vân Tông, Thái Thanh Tông, Đông Hoàng Tông...
Không ai trong chín đại tông môn có thể trốn thoát.
Ta đóng cửa tông môn, từ chối tất cả tông chủ các tông môn đến cầu cứu ở ngoài cửa.
Lúc chạng vạng tối, tông chủ Húc Dương Tông vỗ trán một cái: "Ta biết rồi!"
Chẳng bao lâu, tin tức chín đại tông môn cùng nhau đến Kiếm Tông, liên thủ ép buộc Kiếm Tông giao nộp Giang Ly ra đã lan truyền khắp nơi
Khi tông chủ chín đại tông môn quay lại lần nữa, cánh cửa của Lạc Hà Tông đã rộng mở.
Giang Ly được đích thân Tạ Trường Canh sắc mặt tái nhợt hộ tống tới đây.
Kiếm Tôn không đến.
Nghe nói từ khi trở về tông môn, ông ta không ăn không uống, cũng không thèm để ý tới bất cứ kẻ nào, suốt ngày ngâm mình trong kiếm trì, tìm kiếm thần kiếm, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Ta không bại trận, là kiếm không đủ tốt."
Tạ Trường Canh nhìn ta chằm chằm, trong mắt mang theo hận ý: "Đại sư tỷ, bây giờ sư phụ và Kiếm Tông đều bị ngươi huỷ hoại rồi, ngươi có vui không?"
Ta không hề né tránh: “Tạ Trường Canh, đừng lúc nào cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác. Người hủy hoại bọn họ không phải ta, mà là ngươi và Giang Ly vô dụng.”