Có người nói mình họ Triệu, cùng tổ tiên với lão đầu.
Có người nói, khi còn bé lão đầu sống ở núi Phục Ngưu, thuộc phạm vi quản lý của tông môn mình, coi như cũng có duyên phận với lão đầu.
Còn có người nói mình cũng nuôi một con lừa trong Linh Thú Uyển, mặc dù là yêu thú cấp sáu nhưng dù sao nó vẫn có hình dạng giống một con lừa, miễn cưỡng có thể nói có cùng sở thích với lão đầu.
Bọn họ lúc thì khen ngợi lão đầu. lúc thì giận dữ mắng mỏ Giang Ly, thậm chí còn giẫm đạp lên Kiếm Tông.
"Mọi người đều rõ như ban ngày, kể từ khi Kiếm Chủ Hàm Sương rời đi. Kiếm Tông cũng đã suy tàn. Nói cho cùng, Kiếm Tông lớn như vậy vẫn là nhờ vào Kiếm Chủ Hàm Sương người mới trở nên lớn mạnh như vậy!"
“Đúng vậy, đúng vậy, nhớ lại lúc đó Kiếm Chủ Hàm Sương vì Kiếm Tông mà không màng sống chết làm bao nhiêu chuyện, bọn họ mới có danh vọng địa vị bây giờ, không ngờ tới vậy mà chỉ vì kiếm Hàm Sương bị gãy, bọn họ lại qua cầu rút ván, bạc tình bạc nghĩa như vậy, thật sự khiến người ta phải chê cười.”
Ta đưa tay bóp trán, cười như không cười
Những người trước mặt này đầy vẻ phẫn nộ khí khái, giành nhau đòi hỏi công đạo cho ta, cũng chính là những người một trăm năm trước nói ta kết giao tà đạo, tự cam đọa lạc
Chuyện vẫn là những chuyện đó, người vẫn là những người đó, chuyển biến lại long trời lở đất.
Sự khác biệt duy nhất là ta đã mạnh hơn.
Mạnh mẽ hơn tất cả mọi người.
Lúc trước ta từng cho rằng thế đạo giống như kiếm đạo, lòng người giống như kiếm tâm.
Đúng sai, đen trắng, chính tà đều rõ ràng, liếc mắt là thấy ngay.
Chỉ cần làm tốt việc của mình, là có thể nhận được sự đánh giá công bằng.
Sau này ta mới hiểu được, không có cái gì gọi là đánh giá công bằng, chỉ là cách nhìn thế nào mà thôi.
Chỉ cần đủ mạnh mẽ, dù có làm chuyện cùng hung cực ác, vẫn sẽ có người tranh nhau ca công tụng đức, lập bia dựng tượng, đảo lộn phải trái, chỉ hươu bảo ngựa.
Không phải lời nói nào cũng xuất phát từ thực tâm, lòng người quỷ quyệt, xảo quyệt khó lường, không thể đoán trước được.
Ánh mắt của người khác rơi vào trên người, ngoài mặt thì là đang nhìn ngươi, trong lòng lại chỉ nghĩ đến bản thân bọn họ
Cho nên, bọn họ nói thế nào, thì cứ mặc kệ bọn họ thôi.
Ta chỉ nghe tiếng nói của chính mình.
Làm việc không hỏi đúng sai, chỉ mong cầu không thẹn với lương tâm.
Mọi người của mấy đại tông môn còn đang thao thao bất tuyệt, nhưng đột nhiên có người im lặng, sau đó sự im lặng giống như ôn dịch truyền khắp cả đám người.