"Về phía phụ thân ngươi, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đích thân nói giúp ngươi."
Ta nhướng mày: “Ai nói ta muốn trở về tông môn?”
Phong chủ Tề Ngô giật mình nói: “Hiện tại kiếm Hàm Sương đã được khôi phục như cũ, ngươi là Kiếm Chủ Hàm Sương, tự nhiên phải trở về tông môn. Huống chi bây giờ, sương đen Ma Vực đang lan rộng không dứt, chính là lúc cần tới người xuất thủ, đến lúc đó ngoại giới đương nhiên sẽ không dám nghi ngờ sức mạnh của Kiếm Tông.”
Ta miễn cưỡng cười một tiếng: "Phong chủ, ngươi quên rồi sao? Một trăm năm trước ta đã bị Kiếm Tông trục xuất khỏi sư môn, tội danh là tự cam đọa lạc, kết giao với tà đạo, bây giờ ta vẫn chấp mê bất ngộ như vậy, sao quý tông lại không tiếp tục giữ vững quyết định? Không sợ ta kết giao tà đạo làm ô uế thanh danh Kiếm Tông nữa sao?”
Thần sắc phong chủ Tề Ngô có chút khó xử: "Phù Diêu, ta biết trong lòng ngươi có oán giận, nhưng bây giờ không phải lúc hành sự tuỳ hứng, sương mù đen đang lan tràn không dứt, việc liên quan tới chúng sinh thiên hạ, ngươi có biết rằng khi chúng ta đang nói chuyện ở đây, sương mù đen có thể lại lan rộng bao nhiêu dặm rồi không?”
Ta mỉm cười: "Phong chủ nói không sai, nhưng thiên hạ này cũng không phải là thiên hạ của một mình ta. Tại sao năm lần bảy lượt muốn một mình ta phải hy sinh? Kiếm Tông luôn mồm nói muốn ta quay về, rốt cuộc là các ngươi cần ta, hay cần một công cụ có thể khôi phục danh dự cho Kiếm Tông?”
Phong chủ Tề Ngô bỗng nhiên đứng lên, giọng điệu có chút buồn bực nói: "Tiểu tử ngươi sao lại nói chuyện như vậy? Chúng ta đương nhiên là cần ngươi."
Ta thần sắc bình tĩnh nhìn bà ấy: “Nếu vậy thì cho ta hỏi một câu, trong suốt một trăm năm ta bị hai đạo chính tà truy sát, không rõ tung tích, Kiếm Tông rộng lớn, mười hai phong chủ, ba ngàn đệ tử, đã từng có một người nào lo lắng đi tìm ta chưa?”
"Chỉ cần có một người, ta trở về với ngươi có gì mà không được?”
Biểu cảm của phong chủ Tề Ngô cứng đờ.
Đang tràn ngập lửa giận lại đột nhiên nín bặt.
Không bao lâu sau khi phong chủ Tề Ngô rời đi, Kiếm Tông lại có động tĩnh mới, nghe nói Tạ Trường Canh và Giang Ly lại lần nữa lên đường đi đến Ma Vực.
Lần này, bọn họ dự định sử dụng kiếm trận hai người học được từ truyền thừa của tiên nhân, phối hợp hai thanh thần kiếm Lưu Phong và Hồi Tuyết để cùng nhau phong ấn Ma Vực.
Đám người ở Cửu Châu đều vui mừng khôn xiết, tràn đầy hy vọng giống như một trăm năm trước như đã chứng kiến bọn họ đi đến bờ Tây Hải.