Sau này, ta có thêm một người sư muội tài năng ban ngày vung búa đập sắt, ban đêm ngắm trăng rơi lệ.
Sau này, lại một sư đệ tới, người đầy tà khí chuyên tâm trồng hoa, mười ngày nửa tháng không nói một lời
Bàn ăn của lão đầu từ hai người biến thành ba người, cuối cùng là bốn người.
Thái Nhất chân nhân hỏi, đạo của ta là gì?
Giờ khắc này, kiếm Hàm Sương ta cầm trong tay kiếm khí tăng vọt, tâm tư từ trước tới nay chưa từng sáng sủa như vậy.
Đạo của ta chính là bảo vệ bàn ăn nhỏ dưới gốc hoa lê kia, không để mưa gió tám phương đánh tới!
23
Chúng ta ở lại trong Ma Vực một trăm năm.
Sau khi luyện hóa một đoạn xương rồng, thương thế của nhị sư muội đã hoàn toàn khỏi hẳn, tu vi cũng cao thêm một bậc.
Tam sư đệ cũng nhận được sự hướng dẫn của Thái Nhất chân nhân, hóa giải một thân sát khí.
Trong một trăm năm này màn sương đen của Ma Vực không ngừng mở rộng, lặng lẽ từng bước xâm chiến tất cả mọi thứ xung quanh, đã chiếm giữ lãnh thổ gấp nhiều lần trước đó.
Vào ngày ta rời đi, Thái Nhất chân nhân đã đưa cho ta toàn bộ xương rồng.
"Đây là thi cốt của ngươi, sao có thể không có ý tứ như vậy?"
Ông ấy cười nhạo: "Ngươi sẽ không cho rằng chân thân của ta là con rồng này đấy chứ? Đây là thú cưỡi của ta khi ta còn ở giới này. Về sau nó không đủ tu vi, không thể cùng phi thăng với ta, tọa hóa ở chỗ này.”
Thấy ta nghèo túng đến mức không có cả túi đựng đồ, ông ấy dứt khoát đưa cho ta một giới tu di.
Tu di tàng giới tử, giới tử nạp tu di.
(Núi Tu Di chứa hạt cải, hạt cải có thể chứa cả núi Tu Di. Câu nói này diễn tả sự vô hạn trong cái hữu hạn, hoặc những điều lớn lao ẩn chứa trong những điều nhỏ bé.)
Một giới tu di nho nhỏ, không gian bên trong có thể nạp núi lấp biển, không biết là bao nhiêu túi đựng đồ.
Điều quý giá hơn nữa là bên trong có những pháp bảo linh thực mà con rồng này đã góp nhặt hàng vạn năm.
Rất nhiều thứ trong số này sớm đã tuyệt tích ở Cửu Châu ngày nay.
"Những thứ này chẳng là gì, đáng tiếc là ta không thể mang đồ vật trên thượng giới xuống đây được, đành vậy, đợt sau này người chứng được đại đạo, ta ở thượng giới đợi ngươi. Ôi, ngươi cần phải nhanh lên, mấy người đồ nhi kia của ta tính tình người nào cũng cứng nhắc, chẳng thú vị chút nào, vẫn là ở cùng các ngươi vui vẻ hơn...”
…
Sau một trăm năm, chúng ta trở lại Lạc Hà Tông.
Mộ phần lão đầu bị vùi lấp trong một đống cỏ hoang, bên cạnh còn có thêm một gò đất nhỏ.