Nàng ấy tự tay nấu canh rồi đưa tới cho hắn ta, hắn ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên, gạt cả nàng ấy lẫn chén canh đậu xanh kia sang một bên.
Nàng ấy trong lòng tức giận tới nghẹt thở, không ngớt mắng nhiếc, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười dịu dàng, thâm tình dịu dàng nhìn hắn ta.
Tần Xuyên coi nàng ấy như không tồn tại, cây búa trong tay vung mạnh nhịp nhàng đập vào trên đe sắt, phát ra tiếng vang mạnh mẽ, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Mồ hôi ướt đẫm y phục, lộ ra những cơ bắp săn chắc đẹp đẽ.
Lúc hắn ta rèn sắt rất tập trung, khuôn mặt trấn tĩnh, hàng mi dày rủ xuống, tạo ra hai bóng cong vút trên làn da màu đồng.
Giống như đôi cánh hồ điệp nhẹ nhàng cào vào lòng.
Canh đậu xanh giải nhiệt đã nguội, nhưng khuôn mặt nàng ấy lại nóng lên.
Nàng ấy nghĩ có lẽ thợ rèn nhỏ trời sinh tính tình chất phác, không thích những nữ tử yếu đuối hiền lương nên đổi sang cách khác.
Sau đó, nàng ấy thừa dịp không có ai chú ý mà chui vào giường Tần Xuyên.
"Đại sư tỷ, ngươi biết không? Tấm ván giường của thợ rèn nhỏ cũng cứng rắn giống như người hắn, khiến người ta cảm thấy khó chịu."
Đêm hôm đó, nhị sư muội đợi từ lúc trăng treo trên cành liễu cho đến khi trăng lên giữa bầu trời, Tần Xuyên vẫn chưa về.
Nàng ấy đợi mãi cho đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, buổi sáng khi mở cửa ra, mới phát hiện Tần Xuyên ngồi ở ngoài cửa suốt một đêm.
Cơ thể hắn ta được ánh bình minh bao phủ, đôi vai phủ đầy sương muối, lạnh đến run lẩy bẩy.
Thà rằng như vậy, cũng không chịu vào phòng.
Nhị sư muội cả đời luôn tự phụ xinh đẹp, chưa bao giờ nhận thất bại trước nam nhân, nhưng vào thời khắc đó, trong lòng nàng ấy dâng lên cảm giác tức giận và uất ức.
Nàng ấy quên mất nhiệm vụ của mình, quên luôn cả thân phận đệ tử của Hợp Hoan tông, nghiến răng nghiến lợi, giơ chân đá mạnh hắn ta một cước.
Không ngờ tới lại dùng sức quá mạnh, bị cơ bắp cứng rắn của hắn ta hất văng xuống đất, ngã sõng soài.
Nàng ấy rốt cuộc không thể kìm chế được sự uất ức và xấu hổ nữa, oa một tiếng khóc lên, chỉ cảm thấy Thần Kiếm sơn trang chỗ nào cũng chống lại mình.
Nàng ấy khóc đến thương tâm, ngồi bệt xuống dưới đất vừa khóc vừa đá chân, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, bộ dáng cực kỳ xấu xí.
Nàng ấy tự coi thường bản thân, nghĩ: Xinh đẹp thì có ích lợi gì chứ? Dù có ăn mặc cẩn thận đến đâu thì hắn cũng không thèm nhìn mình một chút.
Không ngờ, lần đầu tiên hắn ta tay chân luống cuống: "Ngươi... sao ngươi lại khóc? Ngươi không phải là yêu nữ của Hợp Hoan tông sao? Tại sao... sao ngươi lại dễ khóc như vậy?"