Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 2




Ta nhìn bàn tay rỗng tuếch, giật giật khóe miệng: "Không có tính toán gì. Nhưng có oán báo oán, có thù báo thù."

Khâu Đạo trưởng thất sắc, cẩn thận nhìn quanh bốn phía một hồi, hạ giọng nói: "Đó là Kiếm Tông! Đệ nhất đại tông môn của Cửu Châu, cao thủ nhiều như mây!"

"Ta nhận được tin tức sư muội của ngươi hiến bảo vật có công, kịp thời cứu mạng vị đệ tử thiên tài được Kiếm Tông coi trọng nhất, Tạ Trường Canh, được tông chủ Kiếm Tông thu nhận làm đệ tử chân truyền."

"Không chỉ có vậy, nghe nói sư muội của ngươi dựa theo môn quy, lúc đi đến Kiếm Trì xin kiếm, vậy mà lại làm cho vạn kiếm tề minh*! Ngươi có biết, năm trăm năm qua, ngoại trừ Tạ Trường Canh cùng đại sư tỷ Kiếm Tông đại sư đã qua đời, không còn ai khác có thể tạo ra biến hoá lớn như vậy.”

*Vạn kiếm tề minh: vạn kiếm cùng đồng loạt kêu lên.

"Nghe lão đạo khuyên một câu, hôm nay sư muội của ngươi đã khác xưa, mấy tên điên Kiếm Tông kia lại là những người bao che kẻ dưới nhất. Đám tiểu quỷ mấy người các ngươi đi tìm nàng ta báo thù chính là đối địch với toàn bộ Kiếm Tông. Chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Uổng công cắt đứt truyền thừa của Lạc Hà Tông?"

Ta vỗ vỗ bả vai Khâu đạo trưởng, dựng thẳng lên ba ngón tay trong ánh mắt kinh ngạc của ông ta: "Đạo trưởng, ngươi nói sai ba chuyện."

"Thứ nhất, từ thời khắc phản bội sư phụ trộm đi bảo vật, Giang Ly đã không còn là đệ tử của Lạc Hà Tông chúng ta nữa, càng không xứng làm sư muội của ta."

"Thứ hai, vị đại sư tỷ Kiếm Tông kia, không phải là vạn kiếm tề minh, mà là vạn kiếm cúi đầu."

"Thứ ba, ta không phải tiểu quỷ, nói về tuổi tác, ta không ngại để ngươi gọi ta một tiếng thái nãi nãi."

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, ta khoác áo rời khỏi giường.

Dưới cái cối đá ngày thường vẫn xay đậu nành, ta rút ra một thanh kiếm đã gỉ sét.

Ta có chút hoài niệm sờ lên chuôi kiếm, hai chữ "Hàm Sương" trên đó đã có chút mơ hồ không rõ.

Từ ngày bị lão đầu tử nhặt về Lạc Hà Tông, thanh kiếm làm bạn từ thuở nhỏ này của ta đã bị chôn ở chỗ này.

Giống như một khối sắt tầm thường, phơi nắng phơi sương, mưa tạt đất vùi, thỉnh thoảng còn bị mấy giọt sữa đậu nành trong cối đá tưới lên.

So với đãi ngộ lúc trước nhận được đốt hương tế bái, vạn chúng ngưỡng mộ thì khác biệt một trời một vực.

Phía chân trời, mặt trời đỏ rực đang ló dạng.

Ta nắm chặt chuôi kiếm, đeo bọc quần áo nhỏ lên lưng, vội vàng chạy về phía sơn môn.

Thời gian không còn sớm.