Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Khai Màn Siêu Phàm Thời Đại

Chương 217: Đặt tên và xung đột




Chương 217: Đặt tên và xung đột

- Ừm, đây cũng là một ý tưởng không tệ, vậy chúng ta đặt tên gì cho câu lạc bộ đây, "Câu lạc bộ tìm kiếm siêu phàm" thế nào.

Tanaki trải qua vài giây cân nhắc cũng tán thành suy nghĩ của Motaru, vì thế hướng đi của câu lạc bộ liền đã cơ bản được xác nhận.

Duy nhất Akari chưa có câu trả lời, nhưng Motaru nhìn đối phương đang ngủ ngon trên ghế sofa liền cũng không gọi nàng dậy. Dù sao lấy tính cách thanh lãnh của nàng đối với việc đặt tên câu lạc bộ cũng hẵn không có quá lớn hứng thú, vì vậy Motaru lần nữa quay về chủ đề chính:

- Ta thấy không bằng lấy tên "Câu lạc bộ khám phá các truyền thuyết đô thị" sẽ càng thích hợp một chút, dù sao đến lúc nộp lên tiến trình hoạt động câu lạc bộ cho hội học sinh cũng có thể dễ dàng một chút, tùy tiện tìm vài cái truyền thuyết để xác thực liền xong.

Motaru trải qua cân nhắc kỹ cũng không định thật khiến câu lạc bộ đi truy tìm siêu phàm, trước không nói một đám học sinh cấp ba đi tìm siêu phàm có khả thi không, dù cho có thể thì cũng quá mức nguy hiểm, hắn thật tình trân quý những người bạn này, cũng không muốn khiến họ mạo hiểm.

Một bên khác, Motaru cũng có ý định dùng câu lạc bộ như một cách điều hướng dư luận, sau này nếu hắn ra tay có bị tiết lộ cũng có thể dùng câu lạc bộ để tạo ra một cái truyền thuyết đô thị, mặc dù có hiệu quả hay không còn chưa biết, nhưng cũng có thể thử một chút đi.

Mà Tanaki nghe xong cũng hoàn toàn hài lòng lên tiếng:

- Ừm ta cảm thấy Hamano-kun đặt tên rất hay, như thế cũng tránh được một vài rắc rối, Inoe-san nghĩ thế nào nha?

- Hở?

Đột nhiên bị hỏi ý kiến khiến Shiraki có chút đột ngột, chỉ là rất nhanh nàng liền phản ứng lại mà qua loa trả lời:

- Ách, mọi người đặt tên rất hay ta hoàn toàn đồng ý.

- Ưm vậy quyết định rồi, câu lạc bộ chúng ta sẽ là "Câu lạc bộ khám phá truyền thuyết đô thị" còn trưởng câu lạc bộ thì Hamano-kun tới làm thế nào?

Nghe lấy Tanaki hỏi ý, Motaru không chút do dự liền phủi tay từ chối:

- Không không, ta cảm thấy Tanaki-kun thật ra rất có trách nhiệm, không bằng ngươi đến làm thế nào?

Nói đùa cái gì, hắn cả ngày liền bận rộn gần c·hết, có thể rút thời gian đi học hoàn toàn là do chính mình không muốn mất đi sơ tâm, ngoài ra còn để thả lỏng tâm tình bằng các hoạt động thú vị ở trường (ngắm nữ sinh). Nào có tinh lực đi làm hội trưởng?

Vì thế không cần cân nhắc chút nào hắn liền vội từ chối.

Tanaki thấy hắn từ chối nhanh thế liền có chút trở tay không kịp, cậu liếc mắt qua Shiraki ngượng ngùng hỏi:

- Inoe-san thì thế nào?



- Ách, ta không quen làm các chức vụ này, vẫn là người khác đến làm thì tốt hơn.

Không ngoài ý muốn, Shiraki hiển nhiên cũng không hứng thú với chức vụ này.

Điều này làm Tanaki cũng cảm giác hơi khó xử trong chốc lát, bởi cậu cũng cảm giác chính mình không hợp để lãnh đạo người khác lắm.

Nhưng chung quy vẫn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, rơi vào đường cùng Tanaki chỉ có thể bất lực thở dài lên nói:

- Aiz, thôi nếu mọi người không ai muốn nhận...

- Ta nhận!

Đột nhiên một giọng nữ quen thuộc đột ngột vang lên khiến mọi người trong phòng không khỏi cảm giác ngoài ý muốn mà hướng mắt nhìn tới.

- Ngươi tỉnh lại từ bao giờ đấy.

- Mới đây thôi.

Xoa xoa một bên mắt còn hơi khô khan, Akari bình tĩnh đáp lại nghi hoặc của Motaru liền nhìn về phía Tanaki, giọng đầy bình tĩnh nhưng cũng không thiếu phần tựa như ra mệnh lệnh mà không cho phép cự tuyệt nói:

- Chức hội trưởng câu lạc bộ, ta muốn.

Nghe ra sự quyết tâm trong lời nói của đối phương, mọi người trong phòng cũng không khỏi ngạc nhiên, nhất là Motaru, hắn không khỏi nghi hoặc nhìn Akari hai mắt, tựa như muốn hỏi "ngươi tựa như không giống thường ngày lắm".

Chỉ là mặc dù không biết được đối phương là vì sao muốn tranh cái phiền phức này, nhưng suy ngẫm một chút, Motaru cũng không có lý do gì để phản đối, vì thế hắn liền thuận nước đẩy thuyền lên tiếng:

- Ta đồng ý.

Có sự đồng ý của hắn, Tanaki cùng Shiraki cũng không nghĩ ngời nhiều nữa mà đồng thanh lên tiếng:

- Ừm, vậy ta cũng đồng ý!

- Được rồi, vậy từ hôm nay Nishiba Akari sẽ chính thức là hội trưởng của câu lạc bộ của chúng ta, về phần thủ tục mọi người không cần lo lát hiện tại để ta đi gặp hội học sinh giải quyết.



Nói xong, Tanaki liền mỉm cười đi ra khỏi phòng.

Đến lúc này, Motaru mới nhìn lại Akari, giọng đầy nghi hoặc hỏi:

- Có thể cho ta biết tại sao không, như này không giống ngươi lắm.

- Tại sao cái gì?

Akari không chút do dự liền đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn Motaru tựa như thật sự nghi hoặc.

Chỉ là hắn còn lâu mới ăn bộ dáng này, không chút do dự liền chọc phá màn giả trân của nàng:

- Đừng diễn, ngươi biết rồi còn hỏi, chính là vì sao lại muốn làm hội trưởng, ta nhớ ngươi dường như không thích mấy chức vụ phiền phức như này đi.

- Ồ, có vẻ Hamano-kun đây rất hiểu rõ về ta nhỉ, ta không nhớ mình từng nói bản thân không thích quyền lực thì phải? Mà thật ra, dù ta có thích quyền lực hay không thì liên quan gì đến ngươi?

Thiếu nữ mỉm cười đáp lời, mắt phượng hơi nheo lại ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Nói đến đây Motaru hơi mấp máy môi một chút tựa như muốn nói lại thôi.

Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài lắc đầu, xoay người để lại một câu "Ngươi tự lo liệu đi" liền gọi Shiraki đang khó xử bên cạnh:

- Đi, lên lớp nào Shiraki.

- A, đợi ta chút.

Đột nhiên bị gọi tên giữa bầu không khí có chút khó xử này khiến Shiraki có chút hốt hoảng, nàng hơi nghiêng đầu xem Akari một chút thấy đối phương vẫn bộ dạng thảnh thơi tựa lưng sofa, miệng hơi nhếch lên cười nhếch tựa như đang khinh bỉ kẻ trước mắt khiến nàng có chút không hiểu vì sao.

"Vì sao ngươi phải cố gắng đẩy mọi người ra xa thế a."

Nhớ lại thiếu nữ này vào đêm ấy cũng một bộ lạnh lùng người sống chớ gần như thế này, Shiraki cũng chỉ có thể thở dài mang theo nghi hoặc xách cặp đi theo Motaru ra khỏi phòng.

Đến nay, căn phòng chợt yên tĩnh, Akari mới thu liễm lại vẻ giễu cợt, cả người đột nhiên trở nên lạnh lùng vô cùng, tựa như một khối băng không ngừng phát tán hàn khí đem mọi thứ xung quanh đẩy ra xa.

Trong đầu Akari không khỏi nhớ đến một "Akari" nào đó đã từng nói bản thân cứ như thế này sẽ đẩy những người thân cận của mình vĩnh viễn rời đi.

Điều này khiến Akari không khỏi tự giễu cợt bản thân.



- Ta quả nhiên đáng bị thế này...

...

- Uầy, ngươi để lại người ta một mình như thế được sao?

Trên hành lang, Shiraki đi tới bên Motaru đưa tay giữ vai hắn lại, gương mặt nghiêm túc trách móc.

Điều này không khỏi khiến Motaru chợt khó chịu mà cười nói:

- Vậy ngươi còn muốn ta làm những gì cơ, tiếp tục quỳ lạy đối phương trả lời mình sao?

- Thế thì chẳng lẽ việc bỏ rơi kẻ yếu cũng là việc ngươi nên làm lúc này sao?

Shiraki không chút do dự phản bác khiến Motaru đột nhiên á khẩu.

Hắn nhớ lại lúc đầu chính mình là làm sao đưa đối phương tới.

Hiện tại hắn bỏ đi, đối phương có thể tự tới lớp được sao?

Mặc dù tình huống hẵn không nghiêm trọng đến mức độ nào, nhưng nếu thật sự ra vấn đế hắn sẽ áy náy rất lâu mất.

- Ta hiện tại quay lại thì mặt mũi còn để ở đâu? Cùng liếm chó ở kiếp trước có khác gì a?

Âm thầm tự nói một câu, Motaru hơi nghiêm mặt nhìn Shiraki trong giây lát, đối phương vẫn đang tức giận nhìn hắn tựa như đang chờ thúc đẩy hắn ra quyết định khiến cho Motaru không khỏi đau đầu.

Chỉ là cuối cùng hắn vẫn để cái tôi xuống mà xoay người quay trở lại.

Hắn nhớ tới kiếp trước bản thân mặc dù chửi liếm chó trong tiểu thuyết mạng đang đọc nhưng hắn ngoài đời lại là một con độc thân cẩu.

Giờ đây Motaru mới ngộ ra, chỉ có cẩu với cẩu mới khinh bỉ mà sủa với nhau.

Chủ động hạ cái tôi để tán gái bất thành mới gọi là liếm chó, thành công thì thành tình thành, thành người trên người.

Hắn không muốn làm chó, vì vậy cô gái này hắn nắm chắc rồi, mà cho dù không chắc cũng phải chắc, nếu không Motaru cảm giác mình nuốt không trôi cục tức này.

Hắn muốn dùng cả đời nàng buộc lên mình để trả giá cho bộ dáng khinh bỉ vừa rồi.