Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 4




Sáng hôm sau, Vệ Minh vốn định đánh thức mọi người dậy thật sớm để lên đường, nhưng Mạc Kỳ Tuyên trông thấy Y Lam ngủ rất ngon thì không nỡ đánh thức nàng dậy. Thế là cả đám đành xuống dưới ăn điểm tâm, uống trà, chờ Y Lam dậy.

Mấy ngày liền lang thang trong rừng, cả người Y Lam đã mệt rã rời. Tối hôm qua tắm rửa xong nàng ngủ rất ngon, liền một mạch đến sáng, lúc mặt trời đã lên cao thì mới chịu dậy. Nhanh nhẹn rửa mặt thay đồ, Y Lam bước xuống lầu dưới thì trông thấy Mạc Kỳ Tuyên đang dùng điểm tâm sáng. Còn Vệ Minh và các ám vệ thì đang uống trà. Nàng cất tiếng hỏi: “Các ngươi chờ ta đã lâu chưa?”. Mạc Kỳ Tuyên nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười ưu nhã: “Không lâu, bọn ta cũng mới dậy thôi. Ngươi xuống đây, cùng ta dùng điểm tâm.”. Vệ Minh cùng các ám vệ nhìn chủ tử của mình, lệ rơi đầy mặt, trong lòng không ngừng la hét. Bọn hắn là dậy từ đầu giờ Mão, bây giờ đã qua nửa giờ Thìn, như vậy nói là không lâu sao. Trong thời gian chờ đợi, bọn hắn đã uống hết ba, bốn ấm trà, đến mức bây giờ trong bụng toàn óc ách là trà, sao chủ tử lại có thể nhẫn tâm nói như vậy được chứ!!!

Y Lam hai mắt lúc này chỉ tập trung vào dĩa điểm tâm trên bàn của Mạc Kỳ Tuyên, hoàn toàn không thấy vẻ mặt của Vệ Minh và các ám vệ. Vừa nghe Mạc Kỳ Tuyên nói có thể ăn, nàng liền vui vẻ thế gật đầu, thoải mái bước xuống ngồi cạnh hắn, với tay bốc một khói điểm tâm cho vào miệng. Ừm, tay nghề cũng coi như tạm được. Dù sao nàng cũng không mong đợi ở cái địa phương hẻo lánh thế này sẽ có được món gì ngon.

Mạc Kỳ Tuyên trông thấy Y Lam ăn uống ngon lành như vậy thì trong lòng cũng thấy vui vui. Chờ nàng ăn xong liền rút khăn tay ra giúp nàng lau miệng, đáy mắt hiện lên một tia sủng nịch cùng ôn nhu, dịu dàng nói: “Xem ngươi kia, nữ hài tử cần phải chú ý vẻ ngoài một chút chứ. Ngồi yên, ta giúp ngươi lau.”. Y Lam cũng không có cự tuyệt, ngồi yên cho hắn lau. Có người hầu hạ, tội gì mà từ chối chứ!!! Vệ Minh đang ngồi ở bàn bên cạnh trông thấy cảnh này liền cảm thấy tinh thần của mình bị đả kích một cách nghiêm trọng, hét toáng lên một câu: “Ai da, ta đau bụng quá, phải đi nhà xí đây!” rồi chuồn mất. Các ám vệ còn lại cũng không do dự mà học tập theo, đều tìm cớ trốn ra ngoài. Y Lam nhìn theo hướng đoàn người vội vã đi ra, lông mày chau lại, hướng Mạc Kỳ Tuyên hỏi: “Bọn họ sao vậy?”. Mạc Kỳ Tuyên cũng không thèm quay đầu lại nhìn, trực tiếp trả lời: “Chắc bọn hắn ăn nhầm gì đó nên đau bụng thôi. Mặc kệ đi, lát nữa sẽ quay lại hết thôi.”. Một vài ám vệ còn nuôi hi vọng đối với hắn không bỏ đi mà nấp trong bóng tối, nghe xong câu này thì trái tim tan nát, rất tự giác đi hết ra ngoài. Bọn hắn không biết nếu ngồi đó nghe tiếp thì trái tim nhỏ bé của bọn hắn sẽ phải chịu đả kích lớn đến thế nào nữa!!!

Mạc Kỳ Tuyên không hề chú ý đến các ám vệ, chỉ chăm chăm nhìn Y Lam, hỏi: “Ta còn chưa biết tên của ngươi. Có thể cho ta biết được không?”. “Ta gọi Y Lam. Còn ngươi?”. Mạc Kỳ Tuyên thầm nghĩ danh tiếng của bản thân quá lớn, nếu nói ra chỉ sợ sẽ bị nàng xa lánh, liền thuận miệng bịa ra một cái tên: “Ta gọi Mặc Kỳ.”. Y Lam gật gù, hướng đôi mắt tràn đầy mong chờ tới phía Mạc Kỳ Tuyên: “Mặc Kỳ, ta có thể gọi ngươi là Tiểu Kỳ được không?”. Mạc Kỳ Tuyên khóe miệng không khỏi co giật vài cái. Định mở miệng từ chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nàng thì lời chưa ra miệng đã phải nuốt ngược vào trong, cắn răng gật đầu. Vệ Minh vừa trở về đứng ngoài cửa nghe được, tức thì khóe miệng run rẩy, cật lực nhịn cười. Tiểu Kỳ? Ha ha ha!!! Trước đây nếu có kẻ nào dám gọi chủ tử như thế, khẳng định kẻ đó sẽ chết vô cùng khó coi. Chợt nghĩ đến lúc nãy chủ tử như thế với bọn hắn vô tình, Vệ Minh cười hắc hắc vô cùng đen tối, quay lại tìm đám thuộc hạ kể hết mọi chuyện cho bọn hắn nghe. Kết quả các ám vệ được một trận cười thỏa thê, tâm trạng trở nên đặc biệt tốt.

Ba ngày sau, đoàn người đã đi đến phụ cận kinh thành. Trong thời gian này, Vệ Minh cùng các ám vệ không ngừng bị đả kích bởi những lời nói và hành động của Mạc Kỳ Tuyên đối với Y Lam. Mà Mạc Kỳ Tuyên cũng thành công tạo ấn tượng cực tốt đối với Y Lam. Hiện tại trong mắt Y Lam, Mạc Kỳ Tuyên là một người có thân phận cao mà không kiêu ngạo, thân thiện, dễ gần, biết quan tâm, ôn nhu, tuấn tú,…tóm lại là một người hoàn hảo, không chê vào đâu được. (@[email protected])

Hôm nay đoàn người nghỉ lại tại Lục Liễu thành - một thành nhỏ ở gần kinh thành. Sở dĩ thành này có tên gọi Lục Liễu là vì bên trong trồng rất nhiều cây liễu. Hơn nữa trong thành còn lưu truyền một giai thoại rằng năm xưa hoàng đế khai quốc của Lưu Ly quốc từng đi ngang qua đây, trông thấy một cô gái xinh đẹp đứng dưới gốc liễu liền sinh lòng cảm mến rồi đưa vào cung. Tất nhiên Y Lam không hề hứng thú với truyền thuyết kia. Cái nàng cảm thấy hứng thú chính là cảnh sắc ở đây và việc đi dạo chợ. Mặc dù đã xuyên về đây gần mười ngày rồi, nhưng nàng vẫn chưa thấy đường phố sinh hoạt trong thành bao giờ, thế nên đã lén lút chuồn ra ngoài chơi.

Y Lam tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, bộ dạng vô cùng hào hứng. Những thứ bày bán ở đây vô cùng đa dạng và phong phú, hình thức lại rất đẹp mắt. Đường phố lại rất sạch sẽ, người người mua bán vô cùng tấp nập đông vui. Y Lam nhanh chóng bị thu hút bởi một người bán hồ lô đường, không kiềm được tò mò mà mua một cây. Thứ này nàng đã thấy trên phimrất nhiều lần rồi, lần này nhất định phải nếm thử mới được!!! Đưa cây hồ lô đường lên miệng cắn một cái, Y Lam không khỏi gật gù. Mùi vị quả nhiên rất ngon, ngọt mà không ngấy. Đáng tiếc nàng không phải tín đồ của đồ ngọt, mới ăn xong một viên đã thấy ngán. Chợt thấy ở góc đường có một bé gái mặc áo vá cứ nhìn chằm chằm vào cây hồ lô đường trên tay mình, Y Lam liền tiến tới đưa cây hồ lô đường của mình cho bé gái. Dù sao nàng cũng ngán món này rồi. Bé gái kia thấy vậy vui mừng nhận lấy, miệng liên tục cảm ơn nàng rồi ăn một cách ngon lành.

Y Lam cũng không để chuyện vừa rồi vào lòng, chuyên tâm tiếp tục đi dạo. Bỗng nhiên từ xa có một chiếc xe ngựa lộng lẫy lao nhanh tới, làm đổ hết hàng hóa của người dân hai bên đường. Tên xa phu ngồi trên xe ngựa vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, tay liên tục quất roi thúc ngựa, miệng không ngừng la lớn: “Tránh ra!!! Mau tránh ra cho ta!!!”. Y Lam thấy thế trong lòng hừ lạnh, tức giận vô cùng. Xem thanh thế thì người ngồi trong xe ngựa chắc chắn cũng là kẻ có quyền, nếu không thì xa phu sao có thể ngang ngược như thế. Vốn nàng cũng định tránh qua cho yên chuyện, nhưng đúng lúc này lại có một đứa bé tầm ba, bốn tuổi chợt chạy ra đường nhặt đồ chơi. Tên xa phu kia thấy thế cũng không dừng lại, một đường điều khiển xe đi thẳng tới. Mắt thấy đứa bé kia sắp bị xe ngựa tông phải, Y Lam vội vọt ra ôm lấy đứa bé kia, cứu nó thoát chết trong gang tấc. Hơn nữa lúc lao ra cứu đứa bé còn tiện chân đạp con ngựa một cái làm chiếc xe suýt nữa lật sang một bên. Mẫu thân đứa bé khóc lóc sướt mướt ôm lấy con mình, hướng nàng cảm tạ.

Tên xa phu sau khi ổn định được xe ngựa thì vô cùng tức giận, hướng phía Y Lam quát lớn: “Ngươi là ai? Lại dám cản đường của đại nhân nhà ta, có phải là muốn chết rồi không?”. Y Lam nở nụ cười khinh thường nhìn tên xa phu: “Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi vừa rồi vì sao không dừng xe, chẳng lẽ không biết nếu tiếp tục chạy thì đứa bé kia sẽ bị tông chết sao?”. Tên xa phu cười ngạo mạn, vừa nói vừa vung roi ngựa định đánh về phía nàng: “Một điêu dân thấp kém, cho dù chết thì thế nào? Tiểu tiện nhân, để ta dạy cho ngươi một bài học về việc xen vào việc của ta.” Y Lam sắc mặt trầm xuống, đưa tay bắt lấy roi ngựa đang hướng mình lao tới, khễ nhếch môi. “Cả đời ta ghét nhất là người khác mắng ta.” Dứt lời, nàng dùng sức giật mạnh roi ngựa kia, khiến tên xa phu mất đà lao chúi mặt xuống đất, sau đó tung một cước vào mặt hắn, làm hắn văng ra xa, gãy mất mấy cái răng. Tên xa phu cảm thấy vô cùng mất mặt, định xông tới báo thù thì một bóng người màu trắng chợt bước từ xe ngựa ra.

Tên xa phu thấy người nọ đi ra lập tức chạy đến bên cạnh xe ngựa, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt: “Đại nhân, sao ngài lại ra đây? Ngài mau vao trong đi, ở đây có thiểu nhân lo được rồi.”. Y Lam đứng gần đó nheo mắt đánh giá người nọ, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Người vừa bước xuống là một nam nhân mặc trường bào màu trắng, có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, bộ dáng nho nhã ôn nhuận, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thuận mắt, như thế nào lại có tên thuộc hạ nhân cách kém cỏi thế kia.

Nam nhân kia cũng không đoái hoài đến tên xa phu, trực tiếp xuống xe tiến về phía người dân hỏi thăm. Những người kia mặc dù có chút sợ hãi thân phận của nam nhân này, nhưng vẫn thật thà kể hết mọi chuyện. Nam nhân kia nghe xong liền hướng những người dân xung quanh, chắp tay nói lớn: “Các vị hương thân phụ lão, việc ngày hôm nay đều là do thuộc hạ của ta không đúng. Đây là do thường ngày ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm nên mới để bọn hắn hống hách thế này. Vậy nên ta sẽ bồi thường tất cả thiệt hại cho các vị. Mong các vị thứ lỗi.”. Y Lam vô cùng tán thưởng hành động của nam nhân kia, cảm thấy nhân phẩm của hắn quả thật không tệ. Chợt, hắn lại rảo bước hướng về phía nàng, mỉm cười nói: “Cô nương, lúc nãy đa tạ cô đã cứu đứa bé kia. Vừa rồi là thuộc hạ của ta sai, mạo phạm đến cô nương, bây giờ ta thay hắn xin cô nương thứ lỗi.” Y Lam khoát tay tỏ vẻ không cần, sau đó nhanh chóng cáo lui. Nàng trốn đi chơi lâu như vậy, có lẽ bọn họ cũng đã phát hiện ra. Hiện tại nàng cần mau chóng trở về, nếu không bọn họ tức giận bỏ nàng lại thì nguy to. Nhưng mà nam nhân chết tiệt kia lại nhất quyết không cho nàng đi, nói là muốn mời nàng ăn cơm để tạ lỗi. Đúng lúc này, một âm thanh nồng nặc mùi chua vang lên: “Y Lam, nàng đang làm gì với tên này vậy?”

Mạc Kỳ Tuyên hiện tại thực sự là vô cùng tức giận, khuôn mặt tuấn tú đen như đít nồi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn lúc nãy phát hiện nàng mất tích liền cuống cuồng đi tìm. Không ngờ lại bắt gặp cảnh nàng cùng một nam nhân khác dây dưa không ngớt, liền không kiềm được mà xuất hiện. Y Lam từ nhỏ đến lớn ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng không có, cộng thêm chỉ số EQ thấp đến đáng thương nên hoàn toàn không ra vị chua đậm đặc trong đó. Nàng trông thấy Mạc Kỳ Tuyên đi đến thì hai mắt sáng bừng lên, sâu trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt. Chỉ thấy Y Lam vui vẻ tiến đến bên cạnh Mạc Kỳ Tuyên, bày ra vẻ mặt ngọt ngào khoát tay hắn “Tiểu Kỳ, ngươi đến đón ta sao? Xin lỗi, khiến ngươi đợi lâu rồi.” Dứt lời liền nhanh chóng kéo Mạc Kỳ Tuyên đi, mặc kệ nam nhân áo trắng kia đứng ngây người ở đó. Mạc Kỳ Tuyên có chút thụ sủng nhược kinh, đáy lòng cảm thấy thật ngọt ngào, để mặc cho nàng tự tung tự tác. Lúc này hai người bọn họ trông chẳng khác nào một cặp tình nhân thân thiết. Suy nghĩ này chợt khiến Mạc Kỳ Tuyên nhận ra một điều: hình như hắn đã lỡ yêu nàng mất rồi. Càng nghĩ, hắn lại càng thấy chính xác. Nếu như không yêu nàng thì sao một kẻ lạnh lùng như hắn lại vì nàng mà ghen, vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà buồn bực được chứ. Mạc Kỳ Tuyên sau khi xác nhận điều này càng thêm quyết tâm nhất định phải có được nàng. Nói gì thì nói, hắn vẫn rất tự tin vào sức quyến rũ của bản thân a. Và thế là công cuộc truy thê của Chiến vương đại nhân Lưu Ly quốc đã bắt đầu từ đây. ( ^3^)