Trong mắt của người sống tại thành phố, nhà của Chu Lập vốn dĩ đã lớn rồi, nói gì đến chuyện trong mắt của ba mẹ Trần, đó là một ngôi nhà mà hai người còn chưa có tưởng tượng ra.
Mẹ Trần ngồi ở trong xe nhìn tới khung cảnh bên trong có điểm e ngại một chút hỏi:
"Ngôi nhà này... hiện tại chỉ có một mình cậu ở thôi sao?"
Chu Lập điềm tĩnh trả lời:
"Đúng thế, nếu như sau này ba mẹ muốn có thể dọn lên đây ở cùng Dương Dương, con đối với vấn đề này không có ý kiến gì"
Ba Trần nhìn mẹ Trần mờ mịt khó hiểu, mẹ Trần nhìn về phía Trần Dương đang ngồi trước mặt kia:
"Con không phải là đang ở ký túc xá sao?"
Trần Dương quả thật bị Chu Lập dọa đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài rồi, lát nữa nhân lúc có hai người cậu cần phải thỏa thuận với hắn trước mới được:
"Đúng vậy mẹ, con vẫn ở ký túc xá"
Ba Trần nghi hoặc:
"Như vậy vì sao cậu này lại nói ở cùng con?"
Chu Lập dừng xe, quay lại phía sau nhìn ba mẹ Trần:
"Đợi Dương Dương tốt nghiệp xong thì chúng con sẽ kết hôn, đến khi đó em ấy sẽ dọn đến đây ở cũng là chuyện hiển nhiên rồi"'
"Hả?"
Một câu này của Chu Lập liền khiến cho cả ba người chấn động, ba mẹ Trần thì khỏi phải nói, còn Trần Dương lúc này quả thật muốn ngất xỉu rồi, vốn dĩ đợi xuống xe cậu sẽ kéo Chu Lập qua một chỗ thương lượng chuyện của hai người trước, không nghĩ tới Chu Lập đã trực tiếp thông báo một tin chấn động này.
Chu Lập nói xong lời kia liền bước xuống xe mở cửa cho ba mẹ Trần, ba mẹ Trần vẫn còn choáng váng vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nói tiếp:
"Chúng ta mau vào nhà thôi, đừng để ba mệt mỏi"
Ba mẹ Trần cứ như thế bị Chu Lập đưa vào trong nhà, về phía Trần Dương cậu vẫn đang vô cùng hoang mang không biết nên phải giải thích sao với ba người ở chỗ này, chỉ dám đi ở sau cùng lén lút tính toán một số chuyện.
Nhà của Chu Lập rất rộng, sạch sẽ, đồ đạc lại không hề khoa trương, những thứ cần thiết đều có đủ cả thuộc vào dòng mới nhất tốt nhất hiện nay, không hề có thêm bất cứ vật trang trí dư thừa nào. Chu Lập nói ba mẹ Trần ngồi xuống ghế sô pha tại phòng khách nghỉ ngơi, hắn tự mình đi vào bên trong rót nước mời hai người, Trần Dương nhân cơ hội này vội vã chạy vào bên trong gấp gáp hỏi hắn:
"Anh vừa mới rồi sao lại nói như thế?"
Chu Lập nhìn Trần Dương:
"Nói thế nào?"
Trần Dương luống cuống:
"Chính là nói mối quan hệ của chúng ta với ba mẹ em đó"
Chu Lập hơi bất ngờ:
"Em chưa nói chuyện của chúng ta với ba mẹ?"
Trong suy nghĩ của Chu Lập chính là, nếu như hắn thích ai đó thì ngay khi nhìn thấy người ấy sẽ trực tiếp nói thẳng luôn, chỉ cần người ta đồng ý hẹn hò thì ngay ngày hôm sau sẽ đưa người ta đi giới thiệu với người nhà, và hắn đối với Trần Dương cũng là như vậy cho nên hắn sẽ ngầm hiểu Trần Dương cũng sẽ giống như hắn.
Trần Dương lắc đầu nhỏ giọng:
"Thời gian quá ngắn, em còn chưa kịp nói mà"
Chu Lập cúi đầu tiếp tục rót nước rồi ừ một tiếng:
"Được rồi, dù sao anh cũng đã giúp em thông báo chuyện này rồi, không có chuyện gì phải lo lắng"
Trần Dương sầu não, làm sao có thể không cần lo lắng chuyện gì được, bởi vì cậu lát nữa vẫn không biết nên giải thích thế nào. Chu Lập rất nhanh rót nước xong, một bộ dạng thản nhiên bước ra ngoài:
"Đi thôi"
Trần Dương hoảng hốt, cậu vẫn còn chưa cùng Chu Lập thương lượng được chuyện gì, còn chưa nhắc hắn đừng nói những lời thành thật quá khiến cho ba mẹ cậu không thể kịp thích nghi thì hắn đã nhanh chóng đi ra ngoài gọi ba mẹ cậu bằng ba mẹ rất tự nhiên rồi.
"Ba, mẹ, vừa mới rồi Dương Dương có nói với con rằng vẫn chưa nói chuyện của con và em ấy cho ba mẹ biết, vì thế nhân đây con cũng xin phép ba mẹ cho con và em ấy được hẹn hò, đợi em ấy tốt nghiệp thì chúng con sẽ kết hôn"
Ba mẹ Trần ngơ ngác nhìn nhau, giống như là mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho hai người chưa thể nào thích nghi kịp. Người đàn ông ngồi đối diện đây coi như là có điều kiện, giàu có, xem dáng vẻ bên ngoài đạo mạo lễ phép hẳn là người hiền lành, cách nói chuyện thẳng thắn không vòng vo hẳn là có tính cách tốt, chỉ là... nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa thể có điểm gì chê được hắn cả.
"Chuyện này... là thế nào Dương Dương?"
Mẹ Trần vẫn là người lấy lại tinh thần nhanh nhất quay sang hỏi Trần Dương. Trần Dương nãy giờ chết đứng tại chỗ, lúc này đột nhiên bị nhắc đến tên liền giật nảy cả mình:
"Chuyện này..."
Trần Dương ngập ngừng nửa ngày vẫn không nói ra được câu nào, Chu Lập thấy vậy liền thay cậu trả lời:
"Thật ra chuyện này cũng sẽ không có gì quá bất ngờ, em ấy và con đều đã đến tuổi trưởng thành, đối với quyết định gì đó đều đã có suy nghĩ qua một thời gian. Nhân tiện lần này ba mẹ lên thành phố, con cũng xin chính thức muốn thông báo chuyện này, không biết ba mẹ còn có ý kiến gì hay không?"
Ba Trần là người không giỏi nói chuyện, cũng chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để nói, mẹ Trần nhìn chằm chằm Chu Lập rồi lại quay sang nhìn Trần Dương:
"Tôi cảm thấy chuyện này không ổn lắm"
Chu Lập im lặng một lúc không thấy mẹ Trần nói ra lý do không ổn liền hỏi:
"Mẹ cảm thấy có gì không ổn?"
Mẹ Trần ngẫm nghĩ liền nói đại một lý do:
"Chính là chuyện kết hôn đó, cậu đã hiểu gì về con trai tôi hay chưa?"
Chu Lập sớm đã có cuốn sổ ghi chép những gì liên quan đến Trần Dương rồi, chỉ sợ ngay cả ba mẹ Trần đôi khi còn cũng không thể phát hiện ra những thói quen nhỏ của cậu ấy chứ:
"Em ấy thích màu tím, món ăn yêu thích là thịt nướng, xiên que, tôm, nước ép hoa quả, món không yêu thích là rau xanh. Thuận tay phải, không uống được rượu bia vì tửu lượng khá kém, uống cà phê sẽ buồn ngủ, nói tóm lại là người không kén ăn..."
Chu Lập nói rất nhiều, nếu như tính giờ có lẽ cũng phải được 5 phút về những thói quen của Trần Dương. Mẹ Trần cũng quả thật bị Chu Lập làm cho bất ngờ, bởi vì có một số thứ Chu Lập nói ra ngay cả bà cũng không hề hay biết:
"Cái này cũng chỉ là những thói quen sở thích, cậu vẫn chưa thể hiểu con người của Dương Dương, chuyện kết hôn gì gì đó nhắc đến bây giờ là hơi sớm"
Chu Lập lại bắt đầu nói về con người của Trần Dương, đối với hắn việc ngồi nói chuyện cùng người khác về Trần Dương là chuyện vô cùng thích thú:
"Dương Dương em ấy là người sống nội tâm chân thật, có một số chuyện sẽ giữ ở trong lòng không chịu nói ra cho ai biết, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của em ấy con sẽ biết được em ấy rốt cuộc có tâm sự gì. Em ấy lễ phép, biết nhường nhịn, là người hiền lành, ứng xử với những người xung quanh đều rất biết chừng mực. Ngoài ra vẫn còn có một điều chính là trong con người của em ấy có một phần rất chậm chạp, muốn em ấy tự đưa ra quyết định làm một việc gì đó có lẽ phải đợi chờ rất lâu, về chuyện này vẫn là may mắn có con ở bên cạnh em ấy bởi vì trong lúc cần đưa ra quyết định nào đó một cách nhanh chóng thì con sẽ giúp em ấy quyết định"
Mẹ Trần và ba Trần tròn mắt nhìn chằm chằm Chu Lập, cho dù Trần Dương là con trai hai người đi chăng nữa nhưng hai người chưa bao giờ dùng nhiều lời lẽ khen ngợi cậu trước mặt người khác như thế, có cảm giác cậu thanh niên trước mặt đây vô cùng coi trọng con trai hai người.
Ba Trần im lặng nãy giờ cuối cùng cũng nói ra một câu đi thẳng vào trọng điểm của vấn đề chính:
"Cậu là đàn ông, con trai tôi cũng thế, hai người làm sao có thể kết hôn được"
Trần Dương đứng ở bên cạnh nghe thấy câu này chẳng hiểu sao cũng có chút thất vọng, vốn biết vấn đề này rất là quan trọng nhưng mà nghe thấy ba mình đem vấn đề này ra để phản đối hai người khiến cho cậu ít nhiều hụt hẫng.
Ba người đều mang tầm mắt đặt trên người của Chu Lập, Chu Lập từ nhỏ đến lớn sớm đã quá quen thuộc với việc được mọi người để ý quan sát, huống chi nơi này cũng chỉ có ba người mà thôi, hắn đứng trước cả ngàn học sinh, trước ban quản trị trong công ty, trước cả gia tộc mà nói chuyện vẫn chưa hề gặp bất cứ trở ngại nào nói gì đến tình huống như hiện tại:
"Về vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ, chúng con sẽ đăng ký kết hôn ở nước ngoài, nhà con ông bà ba mẹ đã qua đời, mà cho dù nếu như họ còn sống cũng sẽ không vì vấn đề nhỏ này mà phản đối. Điều quan trọng chính là Dương Dương cũng tình nguyện, con đối với em ấy là thật lòng"
Ba Trần có điểm cứng họng, cậu thanh niên trước mặt đây không biết là cố tình không hiểu hay là thật sự không hiểu, vấn đề hai người đàn ông kết hôn sao mà có thể chấp nhận được đây:
"Không thể được"
Chu Lập nhíu mày:
"Vì sao không thể?"
Ba Trần gương mặt nhăn nhó:
"Con nối dõi sau này ai sinh?"
Chu Lập vắt chéo hai chân, một dáng vẻ sớm đã được hắn suy nghĩ chu toàn mọi chuyện:
"Đối với vấn đề này cực kỳ dễ dàng giải quyết, nếu như ba muốn có con nối dõi như vậy con sẽ có thể để Dương Dương làm biện pháp thụ tinh nhân tạo"
Ba Trần khó chịu:
"Con trai tôi bình thường, làm sao phải đi làm biện pháp đó"
Chu Lập gật đầu:
"Con cũng nghĩ là như vậy, có thêm một người sẽ lại có thêm đối tượng tranh dành tình cảm của Dương Dương"
Ba Trần bị Chu Lập chọc tức đến mức không nói thêm được lời nào, rõ ràng là rất vô lý nhưng chẳng hiểu sao những lời của Chu Lập nói ra lại khiến cho ông không thể bắt bẻ được từ nào. Mẹ Trần từ đầu đến cuối xem như vẫn là người bình tĩnh hơn, hơn nữa bà còn nhìn ra được Chu Lập có vẻ như rất yêu thích Trần Dương, điều kiện của cậu ta rất tốt, là người thẳng thắn thật thà, nếu như con trai bà cũng thích cậu ta cũng là chuyện có thể hiểu được:
"Cậu xem nhà chúng tôi gia cảnh bình thường như vậy, đối với nhà cậu không thể nói là môn đăng hộ đối được"
Chu Lập nhìn về phía mẹ Trần thẳng thắn đáp:
"Đối với vấn đề này con không đề cao, con không hy vọng sau này Dương Dương luôn phải nghĩ đến chuyện tiền bạc, buổi sáng thức dậy việc đầu tiên nghĩ tới chuyện hôm nay sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, hay là phải thắt chặt chi tiêu để mua món này món kia. Con hy vọng em ấy mỗi sáng thức dậy đều được làm những điều em ấy muốn, không cần lo âu bất cứ vấn đề gì cả"
Trần Dương đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này trái tim liền rung động cực mạnh, từ đó đến giờ cậu chưa nghe thấy Chu Lập nói với cậu những điều này. Mẹ Trần nghe thấy được lời nói kia, nhìn thấy được sự kiên định không hề giả dối của Chu Lập cũng âm thầm hài lòng:
"Nói gì thì nói cậu cũng là người có địa vị trong xã hội, người ngoài đều muốn tiếp cận lấy lòng cậu. Dương Dương nhà chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, không có tài cán gì, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người giỏi giang, tôi nghĩ cậu cũng chỉ là nhất thời mà yêu thích, một thời gian sau sẽ nhận ra nó không phải là người thích hợp với cậu"
Chu Lập tuy rằng chưa có sự chuẩn bị trước, bởi vì trong đầu hắn luôn nghĩ Trần Dương cũng giống hắn, khi hai người đồng ý hẹn hò là cậu sẽ thông báo với người nhà của mình biết mọi sự việc, nhưng tại thời điểm này liên tiếp bị tra hỏi cũng không làm cho hắn cảm thấy có một chút nao núng nào:
"Ông ngoại con là một quân nhân, từ nhỏ ông ngoại đã dạy con làm người phải chính trực trung thực, nói lời ngay thẳng, làm việc dứt khoát. Trong con người con đề cao tín ngưỡng về sự chung thủy, hòa hợp, một khi đã xác nhận Dương Dương chính là đối tượng kết hôn của mình thì trong mắt con từ nay sẽ chỉ có em ấy mà thôi, ai con cũng không để mắt tới"
Trần Dương còn nhớ đêm sau khi xảy ra sự kiện ở khu chợ đêm kia, Chu Lập cũng từng ôm cậu vào lòng nói lời này rồi, lúc đó so với bây giờ trái tim vẫn cứ bị rung động mãnh liệt như vậy không hề thuyên giảm.
Mẹ Trần tiếp tục hỏi thêm rất nhiều vấn đề:
"Cậu ở vị trí cao như thế, hẳn sau này cũng sẽ ít nhiều xuất hiện trên báo giới, đến khi đó có người hỏi cậu về Dương Dương thì thế nào?"
Chu Lập có điểm khó hiểu:
"Thì thế nào? Đối với con Dương Dương chính là niềm tự hào, con sẽ cùng bọn họ nói chuyện về em ấy, dù sao con cảm thấy cùng người khác nói chuyện liên quan đến em ấy rất hứng thú, giống như là hiện tại vậy"
Mẹ Trần cười khổ:
"Vấn đề nằm ở chỗ cả thế giới biết cậu thích đàn ông"
Chu Lập bình thản đáp, đối với hắn giống như là chuyện gì cũng có thể giải quyết, tất cả mọi chuyện đều sẽ không thể vượt ra ngoài sự kiểm soát của hắn:
"Vấn đề con thích em ấy người khác biết là chuyện tốt, thay vì việc chuyên tâm thích em ấy thì con không muốn mỗi sáng thức dậy bị phân tâm sẽ có người khác tán tỉnh em ấy, để cho mọi người biết em ấy đã có đối tượng là con không phải là rất tốt hay sao?"
Mẹ Trần tuy rằng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Lập khác với người bình thường như thế nào, nhưng đối với cậu thanh niên này bà vô cùng vừa ý, vừa ý vì gia cảnh của cậu ta cũng được, trong nhà không còn người thân cho nên sẽ không có ai làm khó con trai bà. Vừa ý về thái độ của cậu ta, cậu thanh niên này trung thực thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, đối với con trai bà vô cùng đặt trong lòng, khi cùng cậu ta nói chuyện vẫn có cảm giác được cậu ta rất thiên vị con trai mình, đem con trai mình rõ ràng là một người bình thường lại có thể khen đến khác thường khiến cho người nghe là bà đây cũng phải cảm thấy ngượng ngùng:
"Vấn đề là tôi vẫn có chuyện muốn hỏi cậu đây, vậy cậu có điều gì lo sợ khi hai người ở cùng một chỗ hay không?"
Chu Lập đáp:
"Có"
Trần Dương bắt đầu cảm thấy căng thẳng, trong đầu hiện tại nghĩ ra một loạt khả năng, hắn sợ mọi người chỉ trỏ bàn tán, sợ người trong gia tộc hắn không tán thành, sợ nhà cậu so với nhà hắn nghèo hơn rất nhiều, sợ cậu so với hắn vô dụng... Trần Dương nghĩ ra rất nhiều khả năng nhưng khi nghe Chu Lập nói ra điều hắn lo sợ thì khả năng đó cậu lại chưa từng nghĩ tới. Hắn nói:
"Chính là sợ Dương Dương cảm thấy con vẫn chưa yêu em ấy thật nhiều"
Trần Dương ngẩn người khi nhìn thấy ánh mắt như muốn xoáy xâu vào nội tâm của cậu từ Chu Lập, hắn giống như là người nhìn thấu tất cả sự việc vậy, có đôi lúc cậu sẽ cảm thấy hắn đối với một số chuyện mà người khác đều biết nhưng hắn lại không biết một tí gì, có những lúc cậu sẽ cảm thấy có những chuyện mà người khác không làm được nhưng hắn lại làm được, giống như là hiện tại vậy, hắn đọc được nội tâm của cậu, còn hiểu cậu hơn cậu hiểu chính bản thân mình... Cậu quả thật có suy nghĩ Chu Lập vẫn chưa yêu cậu thật nhiều.
Trần Dương bắt gặp được ánh mắt bá đạo kia của Chu Lập liền bối rối cúi đầu né tránh, Chu Lập quay về phía mẹ Trần nói tiếp:
"Đối với vấn đề lo sợ này, con sẽ không để nó rơi vào tình thế bế tắc, dù sao con nghĩ đối với chuyện này phương pháp duy nhất chỉ có thể dùng sự chân thật để giải quyết, mà điều kiện tất yếu chính là thời gian, cho dù có phải kéo dài thời gian đến cả đời này con cũng vẫn sẽ kiên trì chứng minh cho em ấy biết".