Nếu như Chu Lập chỉ là một người bình thường mà nói ra câu này chắc chắn viên cảnh sát kia sẽ khinh thường cười khẩy, nhưng hắn lại là người ở trong giới thượng lưu, hắn muốn làm lớn chuyện chỉ sợ là cũng gây ra một phen rắc rối khó giải quyết.
Viên cảnh sát kia nghĩ nghĩ một hồi rồi nói thế này:
"Hiện tại muộn rồi cho nên y tá chỗ chúng tôi đã về nhà"
Chu Lập trầm giọng:
"Nếu như y tá đã về nhà rồi, tôi yêu cầu chỗ này phải mang tới bông băng và thuốc cầm máu tới, sau đó mau cho người có thể làm công tác xử lý vết thương đến đây băng bó cho em ấy, còn nếu như không nhanh chóng thực hiện chuyện này thì tôi sẽ gọi luật sự đến đây"
Người có tiền luôn hống hách như vậy, mở miệng ra một cái là dọa này dọa nọ, nhưng ai nói họ là người có tiền, có quyền có chức vị chứ, nếu như không làm khẳng định sẽ lại rách việc. Viên cảnh sát kia nhanh chóng làm theo yêu cầu của Chu Lập, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tỉ mỉ quan sát người đang giúp Trần Dương xử lý vết thương còn đang chảy máu ở tay. Làm xong xuôi rồi, Chu Lập vẫn không có ý định đứng dậy rời khỏi mà giống như một luật sư ngồi bên cạnh Trần Dương bảo vệ thân chủ của mình vậy.
Có Chu Lập ở chỗ này, thái độ của cảnh sát đối diện cũng không dám chậm trễ cùng thờ ơ nữa, Trần Dương ở một bên tường trình lại toàn bộ sự việc, thỉnh thoảng còn lo sợ liếc mắt nhìn Chu Lập ngồi bên cạnh, mắt thấy hắn không hề có bất cứ biểu lộ gì trên gương mặt thì lại càng lo lắng hơn.
Cả một buổi tường trình Chu Lập chỉ ngồi im lặng lắng nghe, không hề lên tiếng nói ra bất cứ lời nói nào cả, sau khi bản tường trình được ghi lại toàn bộ, Trần Dương ký vào đó là có thể trở về thì lúc này Chu Lập mới lên tiếng:
"Tôi muốn gặp người kia"
Người kia trong lời nói của Chu Lập chính là người bán đồ cổ đã đánh Trần Dương, Trần Dương cũng chẳng biết hắn muốn gặp ông ta làm gì nhưng hiện tại cũng không dám lên tiếng hỏi hắn. Cảnh sát đưa Chu Lập và Trần Dương ra gặp người bán đồ cổ, Chu Lập đứng ở một bên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta, phải nói ánh mắt của hắn cực kỳ nguy hiểm giống như đang đè nén một sự tức giận sắp nổ tung. Trần Dương thường ngày vẫn quen với dáng vẻ hiền lành có chút ngốc của Chu Lập, hiện tại nhìn thấy hắn như vậy cũng có điểm hoảng hốt chứ đừng nói là người bán đồ cổ kia.
"Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không chấp nhận bất cứ bồi thường và lời xin lỗi nào, tôi sẽ để luật sư của tôi đứng ra khởi kiện"
Người bán đồ cổ giật mình, sự thật là ông ta cũng có chút quen biết với một viên cảnh sát trong cục, chuyện cố tình lừa khách du lịch mua hàng hay đền bù như này cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, bị xui xẻo đưa lên đồn thì cũng nhanh chóng được thả về, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông một thân tây trang cao cấp, dáng vẻ lạnh lùng giàu có kia liền biết được người mình động vào không phải đối tượng bình thường, hiện tại còn muốn động tới kiện tụng nữa liền khiến cho ông ta hốt hoảng vội đứng lên.
"Chờ đã, tôi có thể bồi thường tiền thuốc men"
Chu Lập lạnh giọng đáp một câu thế này:
"Tôi không thiếu chút tiền đó của ông"
Giọng nói đanh thép đại biểu cho việc chuyện lần này không thể ra tòa thì không giải quyết được. Trần Dương tuy là bị đánh vô cớ nhưng cũng không muốn làm to chuyện, cậu lại càng không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền Chu Lập:
"Thật ra chuyện này cũng không lớn, không cần phải ra tòa, để ông ta bồi thường tiền thuốc men là được rồi..."
Người đàn ông bán đồ cổ gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng, cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ đền bù cho cậu"
Chu Lập nhìn chằm chằm vết thương trên tay của Trần Dương, băng trắng nơi đó ẩn hiện máu đỏ thấm ra, hắn lạnh lùng tuyên bố một chuyện, sự việc lần này không ra tòa không thể được:
"Chỉ cần em đổ máu thì là chuyện lớn bằng trời rồi"
Trần Dương ngồi vào trong xe của Chu Lập, không gian trong xe im lặng đến lạ thường, cậu giống như một người phạm lỗi không dám lên tiếng, không dám nhìn thẳng Chu Lập, cả người đau ê ẩm khó chịu, trong lại nặng trĩu như bị tảng đá đè nặng càng thêm khó chịu hơn.
Trần Dương rất muốn hỏi tại sao Chu Lập lại biết cậu đang ở đồn cảnh sát nhưng mà thời điểm này hình như không thích hợp để cậu mở miệng thì phải.
"Gần đây có một bệnh viện tư, em có sợ kim tiêm hay là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện không?"
Trần Dương không sợ mấy thứ đó nhưng cậu nghĩ bản thân cũng không cần đến bệnh viện làm gì:
"Không cần đầu, lát nữa anh rẽ vào tiệm thuốc để em mua một số thuốc cùng bông băng là được rồi"
Chu Lập dừng xe đợi đèn đỏ:
"Nếu như sợ những thứ đó thì anh sẽ nói bác sĩ đến khách sạn kiểm tra"
Trần Dương từ chối:
"Thật sự là không cần thiết đâu, mấy vết thương nhỏ này em có thể tự xử lý"
Chu Lập im lặng làm theo những gì Trần Dương muốn, ghé vào tiệm thuốc ven đường mua bông băng cùng thuốc bôi. Xe hơi rất nhanh đỗ ở cửa khách sạn của bọn họ, Trần Dương bị đau chân nên đi hơi chậm, Chu Lập định đỡ cậu nhưng rất nhanh liền bị cậu chặn lại:
"Không cần đâu, người em hơi bẩn"
Chu Lập im lặng đại biểu cho việc hắn đang suy nghĩ, hắn suy nghĩ ở đây còn có người cho nên Trần Dương không muốn để người ngoài nhìn thấy bọn họ thân mật, nhưng mà Trần Dương trong đầu lại quả thật chỉ đơn giản nghĩ rằng mình sẽ làm bẩn áo sơ mi trắng của Chu Lập.
Vào đến thang máy hai người vẫn im lặng, đợi đến khi thang máy mở ra tại tầng cao nhất, Chu Lập liền cúi người xuống bế lấy Trần Dương trên tay đi về phía phòng khách sạn. Trần Dương giật mình đang định nói gì đó thì Chu Lập đã nhanh hơn một bước nói thế này:
"Nếu như em sợ áo của anh bị bẩn thì anh không quan tâm vấn đề đó, nếu như em sợ người khác thấy chúng ta đang thân mật thì em yên tâm là cả tầng này chỉ có một mình chúng ta mà thôi"
Trần Dương có lẽ cũng mệt mỏi cho nên không lên tiếng nữa, Chu Lập mở cửa phòng rồi đặt cậu xuống ghế sô pha êm ái, hắn cởi áo vest vắt lên thành ghế sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi:
"Có muốn anh tắm cho em hay không?"
Trần Dương lắc đầu:
"Em có thể tự làm được"
Chu Lập gật đầu, kế đến Trần Dương liền chậm rãi bước vào phòng tắm. Trần Dương mở nước ấm, ngồi vào trong bồn tắm, cẩn thận mang vải băng tháo ra, nhíu mày chịu đau dùng nước thấm qua vết thương đó cho sạch sẽ để lát nữa băng bó lại.
Cậu nằm ở trong bồn tắm nghĩ đến lời nói lúc ở trong đồn cảnh sát của Chu Lập, có một người đàn ông ở trước mặt mọi người nói với cậu rằng: Chỉ cần em đổ máu thì là chuyện lớn bằng trời rồi. Bá đạo thâm tình không phải là thứ chỉ phụ nữ mới thích, bản thân cậu hình như cũng rất thích điều đó, khi nghe câu nói đó của Chu Lập, trái tim của cậu đã rung rinh mất rồi.
Trần Dương khoác áo choàng tắm màu xanh tối bước ra thì thấy Chu Lập xắn tay áo đang cúi người bày biện đồ ăn ở trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân của cậu hắn liền quay lại nhìn:
"Nếu như tắm xong rồi thì qua đây xử lý vết thương rồi ăn cái gì đó trước khi đi ngủ"
Trần Dương gật đầu bước tới ngồi xuống chỗ ghế sô pha hỏi:
"Anh ăn gì chưa?"
Chu Lập mang túi thuốc vừa mua được ở tiệm thuốc mở ra chuẩn bị băng bó vết thương cho Trần Dương:
"Lát nữa tắm xong anh sẽ ăn"
Trần Dương nhìn phía trước ngực áo sơ mi trắng của Chu Lập bị bẩn, vết bẩn này là do vừa rồi bế cậu vào mà thành, cậu im lặng quan sát Chu Lập tỉ mỉ chậm rãi băng bó lại vết thương trên tay cậu thật cẩn thận rồi khẽ nói:
"Làm xong rồi thì anh đi tắm đi, em đợi anh cùng ăn"
Chu Lập gật đầu:
"Nếu đói thì cứ ăn trước đi"
Trần Dương không nói, cậu nghĩ hắn đi tắm vài phút thôi, cậu đợi hắn vài phút vẫn còn được. Sau đó Trần Dương lại chợt nhớ tới lời nói tối nay của Chu Lập, hắn ở bên kia đầu dây điện thoại nói với cậu rằng: Em có về muộn đến mấy anh cũng chờ em được.
Chu Lập tắm xong, Trần Dương cùng hắn ăn bữa tối trong im lặng, ăn xong rồi Chu Lập gọi phục vụ tới dọn đồ, phục vụ đi rồi hai người liền lên giường đi ngủ. Chu Lập không đề cập gì đến việc làm chuyện đó với Trần Dương nữa, có lẽ hắn biết tại thời điểm này không thích hợp vì cậu đang bị thương, hoặc cũng có thể là hắn nhận ra được mình dường như đang ép buộc cậu.
Trần Dương nằm thẳng, im lặng không nói gì, đèn phòng đã tắt nhưng bên ngoài cửa kính sát đất kia không kéo rèm nên hiện tại ánh sáng của sao trời vẫn chiếu rọi vào bên trong, muốn nhìn thấy gương mặt của đối phương vẫn có thể lờ mờ phác họa được.
Chu Lập đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của Trần Dương nói thế này:
"Ông ngoại anh là một quân nhân, từ nhỏ ông ngoại đã dạy anh rằng làm người phải chính trực trung thực, nói lời ngay thẳng, làm việc dứt khoát, vì thế từ trước đến nay anh không hề lừa gạt ai bất cứ chuyện gì cả. Chuyện ngày hôm nay anh đi gặp mặt đối tác, cô ấy là bạn học cũ của anh, phục vụ làm đổ cà phê vào người anh, làm ướt hết quần áo của anh, tình cờ cô ấy cũng vừa mua được một chiếc áo sơ mi cho em trai nói anh cứ lấy mà mặc. Áo sơ mi ở trung tâm thương mại qua tay rất nhiều người, cũng không biết là người nào không cẩn thận lưu lại vết son môi cho nên khi anh mặc nó mới dẫn đến việc khiến em hiểu lầm. Anh đã làm rõ chuyện này với cửa hàng bán chiếc áo kia, nếu như em muốn ngày mai giám đốc của bọn họ sẽ đích thân đến đây giải thích mọi chuyện rõ ràng cho em biết, cũng sẽ mang đoạn băng mà camera giám sát ghi lại được tại sao vết son môi kia có ở trên cổ áo anh đang mặc"
Nếu như Chu Lập không nói thì Trần Dương cũng quên mất chuyện vết son này rồi, có lẽ hắn trong lúc cậu đi đã tìm hiểu rõ ràng chuyện này chỉ để muốn giải thích cho cậu không hiểu lầm hắn nữa:
"Được rồi, em tin anh, cũng không cần phải giám đốc bọn họ đến đây làm gì, người ta là giám đốc hẳn cũng có nhiều việc lắm"
Chu Lập ôn tồn nói:
"Anh chưa bao giờ chủ động nói lời chia tay trước, anh là người chung thủy, mấy người bạn gái trước đây anh quen đều sẽ vì hiểu lầm một số chuyện về anh mà chủ động nói lời chia tay nhưng anh lại không muốn đi giải thích với họ. Từ trước đến nay chỉ có duy nhất một mình em là anh muốn giải thích, không muốn em hiểu lầm anh"
Trần Dương bất ngờ, cậu có lòng tin rằng Chu Lập đang nói sự thật bởi vì sao? Có lẽ bởi vì như hắn nói đấy, ông ngoại hắn là quân nhân cho nên hắn được dạy dỗ trưởng thành là một người trung thực đi, hoặc cũng có lẽ cậu yêu hắn nên mới tin hắn như vậy:
"Thế thì thật vinh dự cho em rồi"
Chu Lập nhẹ giọng:
"Em cũng là người anh nghĩ đến sẽ là đối tượng kết hôn của mình, anh chưa hề có bất cứ suy nghĩ đó với ai cả ngoại trừ em ra"
Trần Dương nuốt một ngụm nước miếng có điểm không biết nên phải nói lời nào tiếp theo.
"Cũng là người khiến cho anh nổi lên suy nghĩ muốn quan hệ thể xác, anh sẽ không làm chuyện đó với ai ngoài đối tượng kết hôn của mình. Ông ngoại nói rằng đây là chuyện thiêng liêng, là chuyện quan trọng gắn kết giữa hai con người với nhau, cho nên muốn làm chuyện đó cũng không thể nào tùy tiện được"
Chu Lập càng nói càng đen rồi, Trần Dương trong lòng thầm nghĩ ông ngoại của hắn có lẽ là một người truyền thống nếu như không muốn nói là cổ hủ, nhưng mà có suy nghĩ đó cũng không phải là xấu, chí ít thì ông ngoại cũng dạy Chu Lập lớn lên là một người đàn ông có trách nhiệm.
"Sau đó Cố Cẩn Phong cho anh một lời khuyên, nói rằng chuyện này không phải một mình anh muốn là được, vì thế anh sau này sẽ không bắt buộc em làm chuyện đó, sẽ đợi em đến khi em tình nguyện"
Trần Dương nghe vậy thì thầm thở phào, sau đó cậu lại phát hiện ra trong lời nói của Chu Lập có điểm không đúng:
"Anh nói với Cố giám đốc chuyện của chúng ta sao?"
Chu Lập vẫn bình thản đáp:
"Cố Cẩn Phong là bạn thân của anh vì thế anh đã nói chuyện quan hệ của chúng ta cho cậu ta biết"
Trần Dương mếu máo:
"Anh nói rồi thì sau này em gặp Cố giám đốc không dám ngẩng mặt lên đâu"
Chu Lập xoay người về phía Trần Dương:
"Nếu như ba mẹ anh còn thì anh sớm đã mang em đi ra mắt bọn họ rồi"
Lời của Chu Lập nói Trần Dương không tin không được, vì hắn quả thật đã mang cậu đi ra mắt Chu Lương em trai hắn chỉ sau vài ngày hai người chính thức quen nhau, hơn nữa hắn còn ở trước mặt em trai mình nói rằng bọn họ là người yêu nữa.
Trần Dương không muốn sầu não nghĩ đến chuyện này, cậu cũng có chuyện muốn hỏi hắn:
"Tại sao anh biết em ở đồn cảnh sát"
Chu Lập giải thích:
"Em nói đi chơi cùng Trịnh Nguyên, anh ở trong phòng đợi mãi không thấy em về liền hỏi thư ký Trịnh Nguyên ở phòng bao nhiêu. Anh qua đó hỏi cậu ta tại sao em còn chưa về, cậu ta nói không có đi cùng em nhưng thấy em bị cảnh sát đưa lên xe"
Trần Dương ngồi dậy:
"Anh sang tận phòng cậu ấy để hỏi à?"
Chu Lập cảm thấy mình không làm chuyện gì sai ở đây liền nhẹ nhàng ừ một tiếng. Trần Dương bồn chồn lo lắng hỏi lại:
"Như vậy anh hỏi cậu ta chính xác là như nào?"
Chu Lập thuật lại không sai một chữ nào cho Trần Dương:
"Anh hỏi Dương Dương có ở trong phòng không?"
Trần Dương hỏi tiếp:
"Chỉ một câu đó thôi đúng không hả?"
Chu Lập trả lời:
"Chỉ một câu đó thôi, nghe thấy cậu ta nói em đi cùng cảnh sát anh liền rời đi rồi"
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, một câu đó thôi cũng không quá mức gây ra hiểu lầm lớn lao gì.
Trần Dương nằm xuống bên cạnh của Chu Lập, cậu nhỏ giọng hỏi hắn một câu thế này:
"Ông ngoại có dạy anh nói lời thâm tình không?"
Chu Lập đáp:
"Ông ngoại không dạy anh nói mấy lời thâm tình, ông ngoại nói những lời đó không chính trực ngay thẳng. Nhưng ông nội anh thì nói là đàn ông nên phải biết nói những lời đó, có như vậy người khác mới mê anh như điếu đổ"
Trần Dương buồn cười khúc khích hỏi hắn tiếp:
"Anh nghĩ ai nói đúng?"
Chu Lập im lặng một hồi suy nghĩ:
"Anh không biết nói lời thâm tình"
Có phải thật sự là như thế hay không đây, mấy lời của hắn ngày hôm nay mà nói không phải là lời thâm tình thì không biết cái gì mới được gọi là thâm tình đây:
"Em có thể tin được không nhỉ?"
Chu Lập thẳng thắn nói thêm một lời nữa mà chính bản thân hắn không biết lời này đối với Trần Dương thâm tình đến nhường nào:
"Đều tin được hết vì trước nay anh luôn nói những lời thật lòng"
Trần Dương ở trong bóng tối mỉm cười vui vẻ thầm nghĩ Chu Lập đúng là cái đồ hư hỏng mà, nhưng mà ông nội của hắn dường như cũng dạy được hắn lớn lên là một người đàn ông được người khác mê như điếu đổ mất rồi.