Tà Giáo Tránh Ra

Chương 19: Hôn Kiểu Pháp




Chu tổng của chúng ta là đang thông báo cho Trần Dương biết rằng buổi tối ngày hôm nay hắn sẽ lại đến ký túc xá gặp cậu rồi hôn môi, có ai như hắn ngay cả việc hôn môi cũng sẽ hẹn trước hay không đây. Trần Dương dĩ nhiên là không có khả năng từ chối Chu Lập, hoặc nói đúng hơn là trước bộ dạng hiển nhiên kia của hắn thì cậu không sao tìm ra được cách để từ chối.

Nụ hôn ngày hôm nay chính xác là nụ hôn đầu của Chu Lập, Chu Lập của chúng ta không phải là người bình thường, tuy rằng có quen bạn gái nhưng lại chưa từng cùng nhau hôn môi, suốt 26 năm nay hắn chưa từng hôn môi bất cứ người nào ngoài Trần Dương cả. Chu Lập khác thường thì không nói, nhưng ngay cả đến chính Trần Dương là người bình thường cũng chưa hề hôn người khác ngoài Chu Lập, vừa mới rồi môi chạm môi trái tim cậu còn suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, không rõ là vì Chu Lập hôn quá nhanh hay là cậu bị nụ hôn kia của hắn làm cho ngây ngốc mà đến thời điểm hiện tại cậu thật sự không thể cảm nhận sâu sắc được cái gì cả.

Trần Dương ở trong lớp học không tập trung nghe giáo sư giảng bài, thần trí của cậu đã bị Chu Lập cướp đi mất rồi, đúng lúc này người ngồi phía bên cạnh cậu liền huých tay cậu lấy một cái:

"Trần Dương, có người gọi anh kìa"

Trần Dương giật mình hả một tiếng rồi quay sang nhìn người bên cạnh, ngồi bên cạnh cậu là một nam sinh học năm hai cùng khoa:

"Người đứng ngoài cửa sổ kia kìa"

Trần Dương theo hướng chỉ tay nhìn về phía người đang đứng ở bên ngoài lớp học, thì ra người muốn gặp cậu là Chu Lượng, vừa nhìn thấy Chu Lượng trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy có chút ảo não.

Cậu suýt chút nữa là quên mất hôm nay còn xảy ra một sự việc, chính là Chu Lập ở trước mặt Chu Lượng lại thản nhiên nói ra mối quan hệ giữa cậu và hắn, dĩ nhiên thì Chu Lượng nhất định sẽ không thể nào thích nghi được với một việc lớn như thế, nhưng cậu lại không ngờ nhanh như vậy Chu Lượng đã đến tìm cậu rồi.

Trần Dương đứng dậy hơi cúi người đi ra bằng lối cửa sau của lớp học, lúc bước ra ngoài liền nhìn thấy Chu Lượng đang đứng quay lưng lại phía sau với mình. Thật ra thì Trần Dương cũng biết Chu Lượng tìm mình là vì chuyện gì, cậu chỉ là không đoán ra được thái độ của cậu ta sẽ thật là bình tĩnh hay là không thể bình tĩnh được mà thôi:

"Chu Lượng, cậu tìm tôi sao?"

Chu Lương và Chu Lập có gương mặt rất giống nhau, chỉ khác một điều rằng khi nhìn vào gương mặt của Chu Lượng người ta sẽ cảm thấy dễ gần hơn bởi vì Chu Lượng rất hay cười còn Chu Lập thì lúc nào cũng đều mang một dáng vẻ nghiêm túc.

Chu Lượng xoay người lại nhìn Trần Dương nói:

"Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi"

Trần Dương thở dài trong lòng khẽ gật đầu đi theo phía sau Chu Lượng, dọc đường đi Trần Dương cũng không biết một lát nữa nên phải giải thích sao với Chu Lượng nữa, nói rằng chuyện giữa cậu và anh trai cậu ta không phải như những gì buổi sáng hôm nay Chu Lập nói? Nhưng nếu như nói thế mà để cho Chu Lập biết được chuyện này khẳng định người kia sẽ không biết còn truy hỏi cho đến khi nào nữa. Còn nếu nói cậu và Chu Lập đang quen nhau, như vậy có trực tiếp quá hay không, không biết chừng bản thân còn bị Chu Lượng đánh cho một trận.

Chu Lượng và Trần Dương đến một quán nước ngay gần cổng trường, hiện tại đang là giờ học cho nên trong quán rất vắng người, chỉ có lác đác vài sinh viên trốn học ra bên ngoài này ngồi mà thôi. Chu Lượng ngồi đối diện Trần Dương, cậu ta im lặng nhìn chằm chằm cậu một lúc mà không lên tiếng khiến cho cậu cũng cảm thấy bất an.

"Chu Lượng, cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì sao?"

Trần Dương hỏi xong câu này liền cảm thấy muốn rút lại lời nói, cậu sớm đã biết Chu Lượng hẹn cậu ra đây là có chuyện gì rồi, không nói đến chuyện lúc trước cậu quen em họ của bạn học, hiện tại còn chuyển sang quen anh trai của bạn học nữa, tuy rằng trước đó cậu không hề biết Chu Thi Hàm lại có mối quan hệ họ hàng với hai anh em nhà họ Chu này, nhưng chuyện quan trọng ở đây mà nói chính là chuyện cậu đang quen với Chu Lập kia kìa.

Ly nước được đặt xuống bàn, phục vụ xoay người rời đi rồi thì lúc này Chu Lượng mới lên tiếng:

"Thi Hàm có biết chuyện của cậu và anh trai tôi hay không?"

Quan hệ giữa Chu Thi Hàm và Chu Lượng cũng không phải là quá mức thân thiết, tuy rằng là anh em họ học chung trường nhưng cũng không nhiều khi nói chuyện cho lắm. Trần Dương giật mình, Chu Lượng có phải đang bắt đầu tính sổ với mình hay không, nếu như để cho cậu ta hiểu nhầm rằng cậu biết thân phận của Chu Thi Hàm rồi mà vẫn cố tình quen với Chu Lập thì gay to:

"Thật ra thì tôi không hề biết Chu Thi Hàm lại có họ hàng với nhà cậu, giữa tôi và Chu Thi Hàm cũng không có gì cả đâu"

Chu Lượng nhíu mày nâng giọng:

"Không có gì sao?"

Trần Dương khẽ thở dài trong lòng, nếu như nói không có gì thật ra cũng không đúng, nhưng mà hiện tại thì giữa cậu và Chu Thi Hàm đúng thật là không có gì cả, chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi:

"Trước đây đúng là chúng tôi có đang tìm hiểu nhau, nhưng thời gian này tôi và Chu Thi Hàm đã đồng ý là bạn bè của nhau rồi"

Chu Lượng trầm giọng:

"Là trước khi cậu quen anh trai tôi hay là sau khi cậu quen anh trai tôi?"

Trần Dương ngẫm nghĩ, lúc trước cậu cảm thấy Chu Thi Hàm rất giống với mẫu người con gái lý tưởng của mình, nhưng mà cậu đột nhiên nói muốn hai người là bạn bè không phải là vì Chu Lập mà là vì Ô Nha, lúc đó cậu quả thật có một chút tình cảm với Ô Nha:

"Dù sao thì tôi không hề biết được Chu Thi Hàm lại là em họ của cậu"

Chu Lượng chỉ có một người anh trai mà thôi, tuy rằng anh trai rất tài giỏi trong việc kinh doanh nhưng không có nghĩa là ở trong vấn đề tình cảm cũng sẽ tài giỏi, cậu là người hiểu rõ hơn ai hết tính cách anh trai là như thế nào. Từ nhỏ anh trai đã bị vấn đề người thừa kế của gia tộc đặt nặng trên vai, tuổi thơ lớn lên so với những đứa nhỏ bình thường khác được vui chơi nô đùa thì anh trai cậu lại luôn ở trong phòng học tất cả mọi thứ, chính vì thế sau khi trưởng thành tính cách mới có chút khác người bình thường một chút. Ví như chuyện anh trai cậu là người sống rất nguyên tắc, quen việc đã tự mình sắp đặt tất cả mọi chuyện, mọi việc đều được làm theo những gì sách viết mà không hề có một chút nào gọi là mềm dẻo để phù hợp với tình hình.

"Vậy chuyện giữa cậu và anh trai tôi là như thế nào?"

Trần Dương cúi đầu nhìn ly nước ở trước mặt, cậu không biết nên phải làm sao để trả lời câu hỏi này nữa, nên nói có hay là không đây, nếu như nói có thì lại không được mà nói không cũng không xong.

Chu Lượng nhìn chằm chằm Trần Dương, bạn gái trước đây của Chu Lập người nào Chu Lượng cũng biết cả, nhưng mà cậu biết anh trai chưa từng mang người nào khác về nhà, hơn nữa vấn đề tình yêu cũng rất nhạt nhẽo chỉ năm bữa nửa tháng đã chia tay rồi, lại chưa từng xuất hiện trường hợp nào mang người ngoài về nhà ăn sáng như thế:

"Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi?"

Trần Dương nhấp một ngụm nước:

"Thật ra thì là... mọi chuyện đều do anh ấy... tôi cũng không biết tại sao lại tiến triển nhanh đến như thế"

Trần Dương rất lúng túng, cậu quả thật không biết tại sao cậu lại có thể cùng với Chu Lập quen nhau nữa, tất cả chuyện đến bước đường này cũng đều là do hắn. Là Chu Lập lại đột nhiên nói cậu lên phòng làm việc của hắn để làm, còn xếp riêng cho cậu một chỗ ngồi ở ngay bên cạnh hắn, mỗi ngày đến công ty người đàn ông kia luôn dành một tiếng đồng hồ để hỏi han quan tâm cậu rồi kể cho cậu nghe những chuyện ngày hôm đó hắn đã làm, sau đó khi đến giờ tan tâm rồi thì hắn lại luôn miệng nói muốn đưa cậu về. Lúc Chu Lập tỏ tình cậu đã từ chối rồi, nhưng lại trùng hợp đến mức Chu Lập lại chính là Ô Nha, Ô Nha cũng chính là Chu Lập, ở trong game cậu rất hay tâm sự với Ô Nha, còn cảm thấy hai người nói chuyện rất hợp nhau, là Chu Lập dùng thân phận Ô Nha để tỏ tình với cậu lần thứ hai mới khiến cho cậu trong một phút hoang mang mà gật đầu đồng ý hắn. Sau đó ngay trong ngày hôm sau hắn đã tới trường đón cậu về nhà hắn để ăn sáng, còn ở trước mặt em trai của hắn nói ra tất cả mọi chuyện, vừa mới rồi hắn còn ở trong xe hôn môi của cậu, tất cả đều là do hắn dồn dập tấn công làm cho cậu không kịp chuẩn bị cái gì cả, cả một quá trình giống như là bị hắn lừa mất rồi.

"Thời gian này cậu và anh trai tôi ở chung một chỗ chắc cậu cũng biết anh trai tôi không giống như những người bình thường, anh ấy ngoài công việc ra thì chẳng biết chuyện gì khác cả, nếu như cậu vì tiền mới quen anh ấy vậy thì cậu ra giá đi"

Trần Dương hả một tiếng, tình cảnh này quả thật rất giống trong mấy bộ phim truyền hình, có một người mẹ nào đó dùng tiền để đuổi người yêu của con trai đi vậy:

"Được rồi, thật ra tôi không phải là người vì tiền mà làm ra chuyện như vậy, chỉ là tôi không biết tại vì sao lại không thể từ chối anh trai của cậu được, anh ấy ngay cả cơ hội từ chối cũng không để cho tôi nói nữa, mọi chuyện đều giống như đã được anh ấy sắp đặt từ đầu rồi"

Chu Lượng đương nhiên hiểu chuyện này, Chu Lập chính là con người như vậy, mọi chuyện đều được hắn lập lên kế hoạch từ trước sau đó liền thông báo cho đối phương, chính là thông báo chứ không phải là đi hỏi ý kiến:

"Vậy cậu có thích anh trai của tôi không?"

Trần Dương lại im lặng, cậu có thích Chu Lập, tuy rằng chưa phải là thích thật nhiều nhưng mà cũng là kiểu càng ngày càng thích hắn, có điều muốn cậu ở trước mặt người khác nói thích hắn làm sao cậu nói được đây.

Chu Lượng quan sát Trần Dương một hồi, dù sao buổi sáng ngày hôm nay cậu cũng nhìn ra được thái độ của anh trai đối với vị bạn học này của mình vô cùng quan tâm, từ trước đến giờ anh trai chưa bao giờ quan tâm ai như thế ngay cả là đối với cậu, có lẽ anh trai lần này thật sự rất yêu thích Trần Dương:

"Nếu như cậu thật lòng thích anh trai của tôi thì tôi sẽ không làm khó cậu, nhưng nếu như cậu không thật lòng thích anh trai của tôi thì tôi nhất định sẽ làm khó cậu cho đến cùng"

Trần Dương có điểm bất ngờ, hình như là mọi chuyện không hề diễn ra giống như những gì trong bộ phim kia, không ngờ tới Chu Lương lại đồng ý chuyện này dễ dàng như vậy, cậu còn chưa hề lên tiếng nói câu nào nữa cơ:

"Thật ra thì anh ấy... chúng tôi chỉ là đang tìm hiểu mà thôi, không biết chừng anh trai cậu sẽ sớm nhận thấy được tôi không hợp với anh ấy cũng nên, cậu yên tâm đi"

Chu Lượng nhếch môi cười, từ nãy tới giờ đều nghiêm túc cùng nhau nói chuyện, Trần Dương vừa nhìn thấy nụ cười kia cũng có điểm khó hiểu:

"Anh trai tôi là rất thích cậu, từ trước đến nay còn chưa có người nào được anh ấy đưa về nhà".

....

Có đôi khi Trần Dương cảm thấy mọi chuyện diễn ra đối với mình thật là may mắn, suôn sẻ đến mức khiến cho chính bản thân cậu cũng bất ngờ. Chu Lượng không những không phản đối chuyện kia mà còn đến nói với cậu phải thật lòng với anh trai của hắn, dường như là anh em nhà họ Chu kia không hề nhận ra được một vấn đề rất lớn rằng cậu và Chu Lập đều là đàn ông vậy, hoặc có thể là cậu đang quá quan trọng hóa vấn đề kia lên.

Chu Lập buổi trưa gọi điện cho cậu, hắn nói hắn đang trong giờ nghỉ trưa không phải làm việc cho nên hắn rất nhớ cậu, Trần Dương nghe thấy câu kia thì ngượng ngùng đến mức không nói được lời nào, nhưng đối phương ở bên đó lại nói ra câu đó rất là bình tĩnh thản nhiên giống như là một chuyện dĩ nhiên sẽ phải xảy ra vậy.

Nếu như nói chuyện với Chu Lập thì sẽ chỉ xoay quanh một vấn đề là cuộc sống thường ngày của hắn, hắn luôn kể cho cậu nghe những điều mà hắn đã làm trong khoảng thời gian mà cậu và hắn không ở bên cạnh nhau, mà những chuyện hắn đã làm thì ngoài công việc cũng chỉ có công việc, đáng lý ra Trần Dương nghe thấy mãi như vậy sẽ phải phát chán nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi hắn kể thì cậu lại rất tập trung mà lắng nghe.

Tối hôm ấy đúng chín giờ, Trần Dương nhận được một cuộc gọi của Chu Lập, hắn nói hắn đang đứng ở dưới ký túc xá của cậu rồi cho nên cậu hãy xuống gặp hắn đi. Trần Dương đang mặc quần đùi áo thun, một bộ quần áo đúng chuẩn đồ mặc ở nhà, cậu định thay một bộ đồ nào đó lịch sự hơn một chút xuống gặp Chu Lập nhưng ngẫm lại bây giờ là buổi tối rồi mặc quần áo lịch sự sẽ không hợp lắm đâu.

Chu Lập có ba chiếc xe hơi của ba hãng nổi tiếng khác nhau, hôm nay hắn không lái porsche đen bóng kia đến nữa mà lại lái BMV màu trắng đợi ở dưới ký túc xá của cậu.

Chu Lập mặc quần âu cùng áo sơ mi trắng, áo sơ mi trắng không mang cà vạt cũng không đóng tới hàng cúc trên cùng, tay áo thậm chí còn được xắn lên đến gần khuỷu tay, mái tóc cũng hơi hỗn độn một chút càng làm cho hắn mất đi vài phần nghiêm túc của Chu tổng rồi.

Trần Dương vừa đứng ở trước mặt của Chu Lập thì hắn liền thản nhiên đưa tay nắm lấy tay của cậu, Trần Dương phút đầu giật mình nhìn xung quanh một chút, hoàn hảo không có ai ở chỗ này cả mới thở nhẹ một hơi, kế đến cậu liền ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ hôm nay Chu Lập đi gặp đối tác làm ăn cho nên có uống vài chén, chuyện này cũng sẽ là chuyện không lạ gì:

"Em nói rồi mà, anh làm việc xong thì lái xe trở về nhà nghỉ ngơi đi"

Chu Lập quay đầu sang nhìn Trần Dương:

"Em nhắm mắt lại đi"

Trần Dương nghe thấy câu này quen quen rồi, buổi sáng Chu Lập cũng nói câu này với cậu:

"Anh... muốn hôn em sao?"

Chu Lập khàn giọng ừ một tiếng, lần này Trần Dương bình tĩnh hơn được một chút:

"Không được đâu, đây là ở ngoài nếu như bị người khác nhìn thấy thì không tốt"

Chu Lập trả lời:

"Vậy vào trong xe"

Trần Dương ngượng ngùng, con người này là đang cố tình hay thật sự không biết cậu đang kiếm cớ từ chối hắn đây:

"Không hôn không được sao?"

Chu Lập nhíu mày:

"Tại sao?"

Trần Dương lảng sang chuyện khác:

"Hôm nay anh đi bàn chuyện làm ăn đều diễn ra thuận lợi chứ?"'

Chu Lập vẫn kiên trì nhắc đến vấn đề hôn môi kia:

"Anh sẽ hôn em bây giờ, em nhắm mắt lại đi"

Lại nữa rồi, Chu Lập lại đang muốn thông báo những chuyện mà hắn sắp làm, nhưng mà cậu không muốn lại hôn, sẽ khiến cho cậu cảm thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa tiến triển lại quá nhanh:

"Nhưng tiến triển nhanh quá rồi"

Chu Lập nhíu mày:

"Anh học được kiểu hôn mới của Pháp, sẽ rất tuyệt với cho nên em nhắm mắt lại đi"

Trần Dương đỏ mặt:

"Anh học với ai?"

Chu Lập thẳng thắn đáp:

"Anh đọc trong sách, cho nên muốn thực hành với em tại thời điểm này"

Trần Dương khẽ thở dài, đúng là không hôn sẽ không được rồi, cậu liếc mắt nhìn xung quanh một chút, không gian vắng lặng không có ai cả, bình thường thời gian này nếu như sinh viên không đang đi chơi thì sẽ ở trong phòng học bài hoặc ôm máy tính rồi, sẽ không ai có thời gian đi dạo ở dưới sân nữa. Trần Dương cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ngay lập tức liền có hơi thở chậm rãi bắt đầu phả lên gương mặt cậu, đầu tiên là một thứ gì đó mềm mại đặt trên môi cậu, kế đến là hai tay đặt trên eo cậu, sau đó một tay liền di chuyển ra phía sau đỡ lưng của cậu, một thứ ướt át mang theo mùi vị của rượu vang đang tiến vào cạy mở khoang miệng cậu ra, Trần Dương giật mình mở mắt liền thấy được đối phương cũng đang rất nhập tâm mà nhắm mắt đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng cậu.

Chu Lập không có kinh nghiệm chỉ đọc lý thuyết mà thôi, lúc thực hành rồi hắn mới cảm nhận được mọi chuyện khó hơn là hắn nghĩ, đầu lưỡi di chuyển không được thuần thục, không làm chủ được khoang miệng của Trần Dương, thỉnh thoảng còn không cẩn thận làm đau đầu lưỡi của mình, nhưng mà cảm giác ở trong miệng của Trần Dương như vậy quả thật rất là ngọt ngào. Chu Lập tự nhẩm đếm trong đầu cảm thấy đã tới thời gian nên rời khỏi, hắn nhìn Trần Dương hỏi:

"Em thích?"

Dưới cột đèn điện kia, dưới ánh trăng cùng sao, làn gió mát mẻ của mùa hè đang thổi tới, Trần Dương thật sự cảm thấy khung cảnh rất say lòng người, không rõ là do bởi vì Chu Lập lớn lên nhìn rất đẹp mắt hay là do cậu bị mùi rượu kia quẩn quanh bên sống mũi mà lúc này hình ảnh trước mắt cậu cũng có chút mờ ảo đi, cậu cũng chẳng nghe rõ được những gì mà Chu Lập đang nói chỉ khẽ ừ lại một tiếng.

Chu Lập buông tay đặt trên eo của Trần Dương ra rồi lại nắm lấy bàn tay của cậu:

"Anh cũng thế, miệng em thật ngọt ngào".