Tà Giáo Tránh Ra

Chương 10: Lên Tầng 30




Thời gian cứ như thế mà trôi qua trong thuận lợi, Trần Dương nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ đồng nghiệp trong phòng thiết kế, mọi người đối với cậu cũng thân thiện quan tâm hơn rất nhiều, chỉ có duy nhất một điều rằng mỗi khi cậu ra về sẽ lại trùng hợp gặp Chu Lập ở trong thang máy, mỗi ngày hắn đều hỏi cậu ngày hôm nay như thế nào sau đó muốn đưa cậu về nhà bằng xe ô tô của hắn. Trần Dương lúc đầu còn chưa thể quen được với sự quan tâm này của Chu Lập, nhưng sau đó cũng dần dần mà thích nghi, tuy rằng ở bên cạnh hắn nói chuyện vẫn còn rất căng thẳng nhưng cũng không giống như lần đầu lúng túng ấp úng nữa.

"Ngày hôm nay của em thế nào?"

Lại là tình huống ở trong thang máy chỉ có một mình Trần Dương và Chu Lập, Chu Lập mỗi lần đều sẽ hỏi câu hỏi này với cậu.

"Chu tổng, hôm nay em làm việc rất thoải mái, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất nhanh"

Chu Lập gật đầu:

"Thoải mái là tốt rồi, hôm nay anh sẽ đưa em về có được không?"

Ngày nào cũng chỉ có hai câu hỏi như vậy, Trần Dương đã trả lời thành thói quen rồi:

"Cảm ơn Chu tổng, nhưng mà em không muốn làm phiền anh đâu, chúng ta cũng không cùng đường mà"

Mỗi ngày đều chỉ một lý do từ chối đó, Chu Lập không cảm thấy kỳ quái nhưng Trần Dương thì cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ hắn không biết rằng cậu thật ra không muốn để hắn đưa về hay sao mà ngày nào hắn cũng hỏi cậu như vậy.

Hôm nay có cải tiến hơn một chút, bình thường chỉ nói đến đây thôi thì hắn sẽ trả lời rằng "được rồi, bây giờ anh sẽ trở về ăn tối và tắm rửa" nhưng hiện tại hắn lại nói thêm một câu mới mẻ nữa với cậu:

"Ngày mai em có thể lên tầng 30 để làm việc, anh sẽ chỉ cho em một số kinh nghiệm hữu ích"

Tầng 30 chính là tầng cao nhất của công ty, cậu đến thực tập chỉ được phép lên đến tầng 10 mà thôi, ở trong phòng được trưởng phòng chỉ dạy đã cảm thấy tốt lắm rồi, hiện tại Chu tổng còn muốn đích thân chỉ dạy cho cậu hình như là người của Chu thị quá mức thân thiện rồi:

"Tầng 30... anh muốn dạy em làm việc sao?"

Chu Lập gật đầu:

"Về dự án của Vô Hạn Đấu Giới, sắp tới sẽ lại bảo trì để ra sự kiện mới cũng như thêm một số tính năng, em có muốn tham gia hay không?"

Lời mời quá mức quyến rũ rồi, được Chu tổng đích thân cầm tay chỉ việc, lại là về game mà cậu vẫn thường xuyên chơi, tất cả mọi thứ đều tốt ngoài trừ Chu Lập, bởi vì cậu mỗi lần ở bên cạnh Chu Lập vẫn chưa thể nào cảm thấy thoải mái được. Trần Dương đang đấu tranh tư tưởng có nên tham gia hay là không thì Chu Lập đã thay cậu quyết định rồi:

"Ngày mai em đến công ty cứ lên tầng 30 là được rồi, anh sẽ ở công ty lúc 9 giờ sáng cho nên em thời gian đó hãy tới"

Chu Lập luôn sẽ như vậy, sẽ không cho Trần Dương thời gian để suy nghĩ, hoặc cũng có thể Trần Dương là người không thể tự mình quyết định được cho nên Chu Lập mới quyết định thay cho cậu:

"Như vậy cảm ơn anh, mong anh chỉ dẫn công việc giúp em"

Chu Lập khẽ mỉm cười, bình thường Chu Lập sẽ không hay cười, chỉ khi nào hắn thật sự vui vẻ mới có thể cười nhẹ như vậy:

"Anh sẽ quan tâm đến em"

Anh sẽ quan tâm đến em nghĩa là sao, nếu như câu này ở trong miệng của người khác phát ra thì Trần Dương sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng câu này lại từ trong miệng của Chu Lập mà tới, mỗi lời của Chu Lập đều là vàng ngọc, muốn cậu không suy nghĩ nhiều cũng không được.

Buổi tối hôm ấy Chu Thi Hàm lại hẹn Trần Dương đi chơi, cậu và cô ấy quen nhau cũng được gần bốn tháng rồi, Chu Thi Hàm rất kiên trì nhưng mà bản thân cậu lại không cảm nhận được giữa mình và cô ấy có thứ tình cảm nam nữ kia, đến hôm nay liền quyết định nói rõ mọi chuyện với Chu Thi Hàm.

"Thi Hàm, chúng ta quen nhau cũng được gần bốn tháng rồi, em là một cô gái tốt... nhưng mà anh lại chỉ coi em như là em gái thôi"

Chu Thi Hàm cũng sớm nhận ra tình cảm của Trần Dương, lúc cậu nói điều này với cô thì cô cũng không quá mức bất ngờ chỉ là hơi chua xót mà thôi:

"Em biết mà, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn bè cùng nhau đi chơi, cùng nhau trò chuyện có đúng không?"

Trần Dương quả thật không muốn làm tổn thương cô em gái này, dù sao Chu Thi Hàm mọi mặt đều tốt chỉ là tính cách kia có lẽ không hợp với cậu mà thôi:

"Đương nhiên rồi"

Chu Thi Hàm mỉm cười nhìn Trần Dương:

"Cho nên em vẫn sẽ theo đuổi anh"

Trần Dương khẽ mỉm cười, cảm giác nói ra chuyện này với Chu Thi Hàm thật rất nhẹ nhõm.

Tối đó Trần Dương lên Vô Hạn Đấu Giới tìm Ô Nha nói chuyện, cậu muốn kể cho hắn chuyện của Chu Lập.

[Ma Tước]: Ô Nha, em muốn kể cho anh chuyện này.

Hôm nay tiểu Ma Tước của hắn online muộn hơn một giờ, Chu Lập cũng cảm thấy sốt ruột, cậu vừa online đã nói có chuyện muốn kể cho hắn, có phải là cậu gặp chuyện gì đó không hay hay không.

[Ô Nha]: Em xảy ra chuyện gì sao?

[Ma Tước]: Hôm nay người điều hành công ty hỏi em có muốn lên phòng anh ấy để anh ấy đích thân chỉ dạy hay không.

Chu Lập vẫn trầm mặc chậm rãi gõ lại vài dòng cho Trần Dương.

[Ô Nha]: Em cảm thấy sao?

Trần Dương đương nhiên cảm thấy mọi thứ đều tốt chỉ có duy nhất một vấn đề về Chu Lập là không tốt thôi.

[Ma Tước]: Em nghĩ là một cơ hội tốt, có thể được người đứng đầu công ty chỉ dạy như vậy em thật rất may mắn rồi.

Chu Lập không quan tâm vấn đề này, hắn chỉ muốn biết Trần Dương rốt cuộc cảm thấy hắn là người như thế nào mà thôi.

[Ô Nha]: Anh muốn hỏi em cảm thấy người kia thế nào?

Ô Nha rất quan tâm đến cậu, Trần Dương nhìn câu hỏi kia của hắn liền cũng không cảm thấy nghi ngờ gì cả, dù sao thì Ô Nha vẫn có cách nói chuyện rất đặc biệt.

[Ma Tước]: Người đó rất kỳ quái, lại nghiêm túc cảm giác rất khó gần, em mỗi lần đối diện liền sẽ phải vận dụng hết tất cả sự tập trung của mình.

Chu Lập nhíu mày, tiểu Ma Tước của hắn nói hắn rất kỳ quái lại nghiêm túc khó gần, hắn có chỗ nào giống như lời cậu nói, hắn muốn cái gì đều rất rõ ràng mà hỏi cậu, sau đó mỗi lần trở về đều chủ động bắt chuyện với cậu mà, hơn nữa bởi vì muốn tạo cho hai người không gian làm quen hắn còn nói cậu lên tầng 30 làm việc cùng hắn.

Buổi sáng ngày hôm sau Trần Dương dạy chuẩn bị từ rất sớm, nghe nói Chu tổng là người rất đúng giờ, hắn không thích ai đến muộn cho nên câu rất lưu ý điều này. Khi Trần Dương đến công ty là 8 giờ 45 phút, bởi vì Chu Lập nói đến công ty rồi liền trực tiếp lên tầng 30 luôn nhưng hiện tại vẫn còn sớm 15 phút cho nên cậu lựa chọn ngồi ở dưới đại sảnh một lúc.

8 giờ 55 phút, Trần Dương cảm thấy đã đến giờ rồi, đang định đứng dậy liền nhìn thấy Chu Lập từ bên ngoài tiến vào đại sảnh của công ty. Trần Dương giật mình, không phải là vì Chu Lập đột nhiên đến chỗ này mà là vì cách ăn mặc của hắn hôm nay rất khác ngày thường. Bình thường Chu Lập đều sẽ mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, một thân áo bỏ trong quần phối hợp với giày da bóng loáng nhưng hôm nay hắn lại mặc quần jean đi giày thể thao trắng, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng ngày thường luôn được để ngay ngắn vào trong quần lúc này cũng bỏ ra, chiếc cà vạt vốn dĩ luôn được thắt trên cổ áo hiện tại cũng không còn, hàng cúc cao nhất trên cổ kia cũng không đóng lại, bộ dạng hôm nay của Chu Lập làm cho Trần Dương cũng phải bất ngờ đứng hình mất vài giây, mãi cho khi Chu Lập tiến vào lên tiếng với cậu thì cậu mới hồi thần.

"Em đang đợi anh?"

Trần Dương hả một tiếng, cậu không đợi Chu Lập, cậu chỉ là đang đợi giờ đi làm mà thôi. Chu Lập kiêu ngạo nâng bước, một dáng vẻ hiên ngang tiến vào công ty:

"Đi thôi"

Bởi vì Trần Dương không nói cho nên Chu Lập sẽ tự mình nghĩ rằng cậu đang đợi hắn, khiến cho tâm trạng buổi sáng hôm nay có phần cao hứng một chút, không giống như tối hôm qua khó chịu cáu kỉnh.

Trần Dương cảm thấy có một chuyện rất trùng hợp, rằng mỗi lần cậu cùng Chu Lập ở trong thang máy lại không có bất cứ một ai đi cùng, hại cậu luôn phải một mình ở trong không gian kín mà đối diện với áp lực. Trần Dương âm thầm nghĩ, dù sao hôm nay Chu Lập sẽ là người trực tiếp hướng dẫn công việc với cậu, nếu như không nói gì với hắn thì cũng không đúng, chính vì thế cậu liền lên tiếng tìm chuyện để nói:

"Chu tổng, hôm nay phong cách ăn mặc của anh rất khác ngày thường..." có phải lát nữa anh có việc gì hay không?

Trần Dương vốn định sẽ hỏi như vậy, nhưng mà cậu còn chưa kịp nói xong thì Chu Lập đã lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu rồi:

"Là đẹp hay xấu?"

Trần Dương lúng túng, thật ra Chu Lập mặc như vậy rất là đẹp, hơn nữa hắn vốn dĩ rất đẹp rồi cho nên mặc cái gì cũng đều sẽ đẹp hết, chỉ có điều là phong cách ăn mặc này của hắn có lẽ không hợp với chức vị mà hắn đang làm hiện tại thì phải, cũng không hợp với tính cách của hắn nữa:

"Hả... Chu tổng, anh mặc như vậy rất đẹp"

Chu Lập gật đầu, buổi tối hôm qua hắn vì một câu nói của người nào đó nói rằng hắn có vẻ rất nghiêm túc cho nên hôm nay hắn mới thay đổi phong cách ăn mặc như vậy, xem ra tiểu Ma Tước này của hắn rất thích hắn mặc như hiện giờ:

"Sau này anh cũng sẽ mặc nhưng thế này, nhưng khi nào anh cần ra ngoài gặp đối tác anh sẽ quay trở lại mặc trang phục như trước kia"

Chu Lập nói rất là bình thản giống như là những chuyện này hắn đang nói với một người đã thân quen lắm rồi, nhưng mà Trần Dương lại cảm thấy hắn thật kỳ quái, hắn nói những lời này với cậu để làm cái gì, cậu cũng không thể nào quản cách ăn mặc của hắn:

"Vâng"

Chu tổng của chúng ta có thời điểm vì nhìn thấy nam nhân viên sơ vin không chỉnh tề, áo trắng lại đưa qua dây thắt lưng mà lộ ra ngoài liền đứng lại nhìn chằm chằm người đó không hài lòng, đến hiện tại lại mang một bộ dáng như thế này, quần âu không mặc thì không nói, ngay cả áo cũng bỏ ra ngoài quần, cà vạt không thắt thì không nói ngay cả hàng cúc đầu tiên cũng không đóng kín mà mở ra, việc này khiến cho nữ thư ký ở bên ngoài trong thời gian làm việc cũng phải lên hội nhóm trên công ty mà thảo luận.

Trần Dương cứ tưởng rằng mình sẽ được sắp xếp một chỗ ngồi ở bên ngoài phòng của Chu Lập nhưng mà hắn lại sắp xếp cho cậu chỗ ngồi ở ngay bên cạnh hắn, đúng chính xác là ở rất gần hắn, có thể tưởng tượng ra học sinh khi đến lớp sẽ có một chiếc bàn học ngồi được hai người, tình huống hiện tại của cậu và hắn chính là như thế.

"Ghế ngồi thoải mái không, em thích ngồi ghế cứng hay ghế mềm?"

Trần Dương hiện tại đang ngồi trên một chiếc ghế đệm rất là lớn, là loại ghế dành cho game thủ chuyên nghiệp, chiếc ghế này còn lớn hơn cả chiếc ghế của Chu Lập ở bên cạnh nữa, hơn nữa chiếc máy tính trước mặt cậu có màn hình cũng lớn gấp ba lần chiếc laptop cá nhân của hắn:

"Ghế ngồi rất thoải mái, em ngồi ghế nào cũng được cả"

Chu Lập có thói quen chỉ cần ngồi vào bàn làm việc sẽ phải có một ly cà phê ở bên cạnh, cà phê chỉ có thể bỏ sữa không được bỏ đường, cho dù là mùa hè hay mùa đông cũng nhất định phải là loại nóng, màu sắc thì phải là nâu đen, nếu như màu nâu hẳn sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, đặc biệt phải là loại cà phê phin chứ không được là loại hòa tan. Chuyện cà phê này vẫn luôn được thư ký của hắn chuẩn bị rất tốt, hôm nay hắn còn đặc biệt nói thư ký chuẩn bị thêm một ly nước ép dứa cho Trần Dương.

Khi nữ thư ký mang đồ uống tiến vào liền thấy Trần Dương ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Chu Lập, hơn nữa bởi vì ghế ngồi kia cao hơn của hắn nên bây giờ cậu liền ngồi cũng cao hơn. Ghế lớn, máy tính lớn, nếu như không phải Trần Dương hiện tại đang rất căng thẳng ngồi ngay ngắn không dám cử động thì nhất định người ngoài sẽ còn tưởng cậu mới là người có chức vị lớn nhất ở chỗ này rồi.

Nữ thư ký chậm rãi đặt đồ uống xuống bàn rồi đi ra ngoài, Chu Lập mang nước ép dứa đặt xuống ở bên cạnh chỗ ngồi của Trần Dương:

"Anh buổi sáng sẽ phải uống một ly cà phê, là loại nóng chỉ bỏ thêm sữa, màu sắc nâu đen, đặc biệt phải là loại cà phê phin chứ không phải loại hòa tan đã đóng sẵn trong túi giấy. Em thích uống nước ép hoa quả có đúng không, nước ép dứa uống vào buổi sáng sẽ rất tốt, em thích bỏ thêm đá hay là để nguyên chất như vậy?"

Trần Dương thật sự là muốn xuống phòng thiết kế của tầng 10 để làm việc, Chu Lập mỗi lần mở miệng nói chuyện đều mang bộ dạng thật là bình thường nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy hắn khác thường như thế, hơn nữa hắn giống như là đang nói cho cậu biết thói quen của hắn, coi cậu giống như là phải bắt buộc nắm được những thứ này vậy:

"Em uống như vậy là được rồi, không cần phải phiền phức đâu... nhưng mà Chu tổng, em ngồi ở chỗ này có được hay không?"

Ý của Trần Dương chính là cảm thấy mình ngồi cao hơn Chu Lập, sử dụng máy tính màn hình lớn hơn Chu Lập, hơn nữa lại còn ngồi ngay bên cạnh của hắn, nếu như công ty có bí mật gì hệ trọng không sợ bị cậu nhìn thấy hết hay sao.

"Em không thoải mái? Nếu không thì đổi qua ngồi chỗ của anh"

Trần Dương giật mình quay sang nhìn Chu Lập, Chu tổng à Chu tổng, có phải rằng anh đang trêu chọc em hay không, vị trí đó là của tổng giám đốc ai mà dám ngồi vào chứ, huống chi hiện tại em mới chỉ là một thực tập sinh còn chưa phải nhân viên chính thức của Chu thị.

"Được rồi, em ngồi chỗ này rất là thoải mái, bây giờ em phải làm cái gì trước đây?"

Chu Lập im lặng nhìn chằm chằm Trần Dương, hắn đang xem xét lại xem vị trí chỗ ngồi của cậu có chỗ nào không thoải mái hay không. Thật ra thì đối với Trần Dương chiếc ghế này ngồi rất êm, màn hình máy tính này rất lớn đúng loại mà cậu vẫn yêu thích, chỉ có duy nhất một điều chính là vị trí chỗ ngồi không thích hợp, hơn nữa người ngồi ở bên cạnh lại cứ nhìn chằm chằm cậu giống như là chuyện bình thường vậy:

"Trước tiên em uống nước ép dứa, xem xem vị có ổn hay chưa"

Trần Dương thật muốn ngay lúc này mở cửa mà chạy khỏi đây, cậu nhanh chóng cầm lấy ly nước ép dứa kia uống một ngụm, chua ngọt vừa đủ, lại vẫn giữ nguyên được vị thơm của dứa:

"Nước ép dứa rất ngon"

Chu Lập gật đầu rồi lại thản nhiên hỏi tiếp một câu thế này:

"Nhiệt độ trong phòng đã phù hợp hay chưa?"

Ý của Chu Lập đang hỏi hắn mở điều hòa ở nhiệt độ này đã ổn hay chưa, Trần Dương chỉ muốn nhanh một chút bắt đầu công việc đi, chẳng phải các ông chủ vẫn luôn không muốn nhân viên của mình lãng phí thời gian làm việc hay sao:

"Nhiệt độ trong phòng đã phù hợp rồi"

Chu Lập hỏi từ ghế ngồi cho đến nước ép, lại hỏi từ nhiệt độ cho đến ánh sáng trong phòng, chỉ thiếu điều mang luôn tất cả mọi tiên nghi tới chỗ này để cho người ta làm việc mà thôi:

"Thế còn ánh sáng? Có cần phải kéo rèm vào hay là bật thêm đèn điện hay không?"

Trần Dương thật muốn ngất xỉu luôn tại chỗ, từ nãy tới giờ Chu Lập toàn hỏi cậu cái chuyện gì thôi, hơn nữa còn cứ nhìn chằm chằm cậu rất là chăm chú nữa, hại cậu cảm thấy thật sự vừa ngượng ngùng vừa lo lắng:

"Chu tổng, mọi thứ ở trong phòng em đều cảm thấy rất hợp lý rồi, chúng ta có thể bắt đầu làm việc được hay chưa?".