Lâu Xuân Vũ xem như phù dâu, cùng tân nương đi đến từng bàn mời rượu, chờ đến khi trở về bàn, nét đỏ ửng trên mặt đã lan tràn đến lỗ tai cùng cần cổ, sau đó Tạ Nhuế thay vị trí của nàng.
Lâu Xuân Vũ từng bước một trở về bàn của phù dâu, Lâu Xuân Vũ vừa ngồi xuống, cả người giống như là đính trên ghế, cũng đứng lên không nổi nữa, Tống Tây Tử thấy nàng một đường loạng choạng, vội từ vị trí của mình đứng lên, cùng bằng hữu nói một tiếng xin lỗi, ta đi đến chỗ của bằng hữu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâu Xuân Vũ, vừa tới gần đã nghe đến một cỗ mùi rượu, không khỏi hỏi: "Ngươi làm sao lại uống nhiều như vậy?"
"Đưa tay ra đây." Giọng nói của Lâu Xuân Vũ mơ mơ hồ hồ, Tống Tây Tử thật vất vả mới phân tích ra được, nàng chính là nói muốn mình đưa tay ra. Bởi vì Tống Tây Tử ở bên cạnh, thân thể liền rất tự giác mà dựa theo phương hướng của người kia, thấy Tống Tây Tử không cự tuyệt, nàng càng là được một tấc lại muốn tiến một thước mà tựa ở trên vai người kia.
Tống Tây Tử nói nàng một câu không thể uống liền không cần uống, nhưng mà vẫn là ngoan ngoan đưa tay ra.
Lâu Xuân Vũ cười hì hì từ trong túi cầm ra một hồng bao thật dầy, một bộ dạng hào phóng, nặng nề nâng lên, lại dùng lực đặt vào trong tay Tống Tây Tử.
"Ta lấy được hồng bao, cho ngươi."
Tống Tây Tử nắm nắm hồng bao, rất dầy nha.
"Hồng bao từ đâu có?" Tống Tây Tử hỏi nàng.
"Ta lấy được, đây là dựa vào bản lĩnh của ta mà lấy được a." Lâu Xuân Vũ cười nói, nàng nâng mắt, trong mắt có chiếc cằm cùng cần cổ của Tống Tây Tử, nàng cười đến không ngậm được miệng, nói: "Ta cho ngươi. Không cho người khác. Ngươi cầm lấy."
"Sắp xong rồi, chờ kết thúc chúng ta liền trở về." Hôm nay Tống Tây Tử lái xe tới đến, đặc biệt không uống rượu.
Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ một ngày này cũng chưa ăn bao nhiêu, hối thúc nàng ăn một chút gì đó. Lâu Xuân Vũ mất hứng, nói: "Ta không đói chút nào. Ta muốn trở về đi ngủ." Nàng điều chỉnh vị trí của mình, để bản thân có thể nằm thoải mái hơn.
Một bàn này là chuẩn bị cho phù dâu, một nhóm nữ hài tử mặc trang phục phù dâu thống nhất ngồi thành một vòng, Tống Tây Tử ở chỗ này liền đặc biệt nổi bật.
Tề Nhã Nhã chạy đến, mang theo một thân mùi rượu, nàng kéo ra chỗ ngồi bên cạnh Lâu Xuân Vũ, mở ra một lon cola, rót đầy ly đế cao, ngưỡng đầu ực ực ực hào sảng mà uống một ngụm.
"Đói chết ta rồi, phù dâu thật sự không phải là để người làm, ngươi nói có thể hành hạ người đến như vậy sao, họ hàng của Tiểu Vân nói muốn đưa hồng bao, làm sao có thể đưa không, bọn họ dùng cái chén lớn làm thành một tòa tháp cao, trong chén chưa hỗn hợp rượu, dưới mỗi chén rượu đều là một chồng tiền, mỗi chồng tiền đánh giá tính ra chính là hơn một vạn a, phải uống hết mới có thể lấy được. Tiểu Vân không thể uống, để cho phù dâu chúng ta uống, mười chín phần, ta lấy phần lớn." Uống hết Coca, Tề Nhã Nhã ợ một cái, mùi rượu càng thêm nồng đậm.
Tống Tây Tử không khỏi xê dịch sang bên cạnh, chỉ sợ bị lây dính mùi rượu, đến lúc đó lại bị chặn lại bởi vì lái xe khi say rượu.
"Xuân Vũ, ngươi đi không nổi sao? Mới uống 2 ly a, 2 ly ngươi liền đi không được, ngươi phải hảo hảo học ta một chút, ta uống 4 ly bây giờ còn có thể chuyện trò vui vẻ." Tề Nhã Nhã tươi cười câu lấy bờ vai Lâu Xuân Vũ, mới phát hiện bên cạnh nàng còn có Tống Tây Tử.
"Hai người các ngươi có cần ân ái như vậy hay không, chỉ chút thời gian như vậy cũng không chịu chia xa." Đầu Tề Nhã Nhã đau đau, lúc này tính cách không chịu thua liền xuất hiện, trong lòng âm thầm thề nhất định phải tìm một đối tượng tốt hơn, muốn càng gan to mà thể hiện tình cảm, tú ân ái toàn phương diện, đặc biệt là ở trước mặt hai người này, làm tức chết hai người này.
Tống Tây Tử đã cảm nhận được Lâu Xuân Vũ dựa trên bờ vai nàng càng lúc càng nặng, nàng cúi đầu nhìn qua, phát hiện hai mắt Lâu Xuân Vũ nhắm nghiền đã ngủ rồi. Lúc này, cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của người kia.
"Nàng ngủ rồi?" Tề Nhã Nhã cũng chấn kinh rồi, nàng dùng ngón tay chọc chọc vài cái trên mặt Lâu Xuân Vũ, nói: "Ngươi đây cũng quá không thể uống a, ngươi dễ say như vậy, bị người ta chuốc say sau đó bị người lừa gạt đi làm sao bây giờ?"
Lâu Xuân Vũ đang ngủ say, trên mặt bị người ta chọc đến khó chịu, nàng xoay người, tránh đi, tránh né ngón tay đáng ghét, vùi mặt vào cổ người có thể cho nàng dựa vào, còn càng tiến thêm một bước mà dùng hai tay đặt lên ngang hông của người kia, tư thế như vậy làm cho nàng tìm được cảm giác an toàn, nàng càng thêm buông thả bản thân chìm vào giấc ngủ.
Tống Tây Tử bị nàng ôm lấy, còn bị nàng kề cận, lại sợ bản thân động đậy làm Lâu Xuân Vũ tỉnh giấc, Tống Tây Tử liền bảo trì tư thế để Lâu Xuân Vũ xem như gối ôm, vẫn không nhúc nhích.
Tề Nhã Nhã thấy một màn như vậy liền cay sóng mũi, nói: "Các ngươi đều quan hệ tốt đến loại trình độ này rồi, ta còn cho rằng các ngươi đang dừng ở giai đoạn Bách Lạp Đồ..."
Lâu Xuân Vũ nghe được thanh âm huyên náo, không khỏi lên tiếng kháng nghị.
Tống Tây Tử vỗ nhẹ bờ vai của nàng: "Ngủ đi ngủ đi."
"Ta còn lo lắng Xuân Vũ không có kinh nghiệm, ta gởi cho nàng tiểu thuyết ta thích nhất, có rất nhiều tư thế, có thể để nàng tham khảo. Ta còn muốn mua cho nàng CD, để nàng học tập..."
Nghe đến đó, biểu lộ của Tống Tây Tử biến đổi thật nhiều lần.
Dưới tác dụng của rượu cồn đầu óc Tề Nhã Nhã có chút trì trệ, đem bí mật giữa nàng và Lâu Xuân Vũ nói ra.
Đặc biệt là những tiểu thuyết kia, nàng còn giải thích là dùng cho Lâu Xuân Vũ học tập, suy nghĩ vì tính phúc của Lâu Xuân Vũ.
Tống Tây Tử không có uống nhiều, nhưng cũng cảm thấy mình là uống say rồi, trong đầu có các loại ảo giác.
"Chúng ta đều là mối tình đầu của nhau, cho nên muốn từ từ sẽ đến. Ta càng thích tế thủy trường lưu."
"Mới là lạ." Tề Nhã Nhã hừ lạnh một tiếng, "Tiểu Bạch các ngươi liền không biết chuyện kia có bao nhiêu! Tốt! Đẹp! Tuyệt diệu! Khiến cho! Người! Muốn! Ngừng! Mà! Không! Được!"
"Khụ.. khụ..." Tống Tây Tử ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở phía sau nàng còn có người khác.
Tề Nhã Nhã vừa quay đầu, nhìn đến lại là lão bản của mình, Dương Chiêu Đệ nữ sĩ.
Làm nàng sợ đến mức bờ mông từ trên ghế nhảy lên cao nửa thước, "Ngươi... Ngươi tại sao lại ở đây?"
Dương Chiêu Đệ cau mày, vốn bị cấp dưới xem như lái xe mà sai khiến nàng liền đã rất không vui, lúc này nhìn thấy cấp dưới kêu mình tới một thân mùi rượu mà hỏi lại mình tại sao ở đây, lại càng là không vui tới cực điểm.
Nàng nhẫn nhịn một mạch, lấy điện thoại ra, điểm mở tin nhắn, "Ngươi mở to đôi mắt híp của ngươi a, ngươi xem rõ ràng trong tin nhắn viết cái gì."
Tề Nhã Nhã dùng sức mở to đôi mắt, nhìn đến trên màn hình là mấy chữ, ta ở sảnh XXX khách sạn Sheraton làm phù dâu, ngươi tới đón ta, ngươi không đến ta sẽ chết ở bên đường a.
Sau đó phía dưới là hồi âm của Dương Chiêu Đệ, muốn chết liền đi chết a, không biết lớn nhỏ, ai cho ngươi dũng khí nói chuyện với lão bản như vậy.
Ánh mắt Tề Nhã Nhã từ màn hình chuyển qua người phía sau màn hình, khuôn mặt mỹ lệ kia tràn đầy sự tức giận.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, nàng cảm giác cái trán thậm chí đã trở nên trĩu nặng mồ hôi, từng giọt một, tùy thời đều có thể rơi xuống.
"Ta... Ta vừa rồi uống quá nhiều." Tề Nhã Nhã hoàn toàn không có ấn tượng bản thân từng gởi qua tin nhắn này, nhưng mà nhìn kỹ tin nhắn kia liền phát kiện người gởi đúng là mình.
Tống Tây Tử nghĩ, lão bản của Tề Nhã Nhã tuy rằng ngoài miệng độc ác, nhưng mà vẫn là một lão bản quan tâm cấp dưới, lúc này nhìn đến tin nhắn vẫn là tới đón Tề Nhã Nhã. Tề Nhã Nhã quả nhiên không có nhìn lầm người.
Dương Chiêu Đệ đến cũng đã đến rồi, trực tiếp đảo khách thành chủ, chiếm đoạt vị trí của Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã cúi đầu, đứng ở bên cạnh Dương Chiêu Đệ, giống như tiểu nha hoàn.
Dương Chiêu Đệ càng là quan tâm tình huống của Lâu Xuân Vũ, "Nếu sớm biết sau khi uống say nàng là dính người như vậy, ta liền dùng rượu đối với nàng."
Tống Tây Tử có thể nhìn ra được Dương Chiêu Đệ không có dụng ý xấu, chỉ là hai tay càng thêm dùng chút sức, đem Lâu Xuân Vũ ôm chặt hơn.
Tề Nhã Nhã đang giải thích cùng Dương Chiêu Đệ hai người vì cái gì sẽ uống rượu nhiều như vậy, chính là vì muốn cầm lấy hồng bao.
Tề Nhã Nhã cầm được mấy nghìn, Lâu Xuân Vũ cũng cầm được không ít, hồng bao của Tề Nhã Nhã nằm trong tay chính nàng, mà hồng bao Lâu Xuân Vũ kiếm được liền nằm trong tay Tống Tây Tử.
Nhìn đến hồng bao viết chữ hỷ được Tống Tây Tử cầm trong tay, Dương lão bản giống như trêu đùa tiểu hài tử mà trêu đùa Lâu Xuân Vũ, "Ta tới giúp ngươi cất giữ a, bên trong có bao nhiêu tiền." Nàng vươn tay vừa đem hồng bao rút đi, kinh động đến Lâu Xuân Vũ, hơn nữa Dương lão bản rút hồng bao chính là dùng động tác chậm, sau khi Lâu Xuân Vũ nhận ra liền một chút đoạt lại, đặt ở trên tay Tống Tây Tử, "Không cho người khác, đưa cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi cầm lấy."
"Được rồi, ta cầm lấy, nàng không có muốn lấy đi, nàng chỉ là cầm đi nhìn xem có bao nhiêu tiền."
Dương lão bản cảm thấy hình ảnh trước mắt, cực kỳ giống như tiểu hài tử nhà bên bị trêu đùa trong đêm giao thừa, nhìn tiểu hài tử gấp đến muốn khóc, mà bản thân lại bắt chéo hai chân trong tay cần một nắm hạt dưa ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Ngươi đừng nháo nàng." Tống Tây Tử nghiêm túc nhắc nhở Dương lão bản, thật vất vả đem Lâu Xuân Vũ dỗ ngủ, hiện tại đây là muốn đem người đánh thức sao?
"Ta có biện pháp nào a, ai bảo nàng uống rượu say lại dễ trêu chọc như vậy."
"Lão bản, không cần trêu chọc Xuân Vũ. Xuân Vũ không phải là để cho ngươi trêu chọc." Tề Nhã Nhã ở bên cạnh xen vào một câu.
Lúc này phù dâu đều liên tiếp trở về, thì ra bất tri bất giác người trên bàn rượu đã liên tiếp tan cuộc, tân nương nắm làn váy có thể nói là vướng víu đi đến, nhìn đến trên bàn này có thêm hai người không mặc trang phục phù dâu.
Dương Chiêu Đệ xem như lão bản của Tề Nhã Nhã, cùng Liêu Dật Vân giới thiệu đơn giản một chút, lấy trà thay rượu, mời nàng một ly, xem như nhận thức.
Liêu Dật Vân hôm nay vui vẻ, cùng Dương Chiêu Đệ nói: " Tề Nhã Nhã của chúng ta liền giao cho ngươi a, ngươi hảo hảo sai khiến nàng, đàn áp nàng, không cần xem nàng như người."
"Ta sẽ a." Dương lão bản cầm ly đồ uống uống một hơi cạn sạch.
"Hào sảng." Liêu Dật Vân cũng làm động tác tương tự.
Nếu không biết liền thật sự cho rằng trong cái hai ly kia chính là rượu, mà không phải là nước.
Khi Tề Nhã Nhã cùng Dương Chiêu Đệ rời đi, rõ ràng rất không vui, bờ vai nàng rũ cụp, cả người đều như hấp hối.
Bởi vì Dương lão bản chính là lái một chiếc xe tốt, khách sạn đâuh xe đến vị trí cho nàng, cho nên nàng cùng Tề Nhã Nhã đi trước, Tống Tây Tử đưa mắt nhìn các nàng rời đi.
Tề Nhã Nhã đi đến ghế sau, sau khi mở cửa xe ra, muốn ngồi vào, Dương Chiêu Đệ dựa vào cửa xe, nói: "Nhã Nhã, ngươi còn muốn ngồi phía sau, làm sao vậy, muốn lão bản như ta làm lái xe cho ngươi, muốn cảm nhận tư vị của lão bản sao?"
"Ta sai rồi. Lão bản, thực xin lỗi." Tề Nhã Nhã quyết định thật nhanh đóng cửa xe chỗ ngồi phía sau lại, một đường nhanh chóng chạy đến ghế phụ, mở cửa xe nhét mình vào trong.
Dương Chiêu Đệ ha một tiếng, ngồi vào ghế lái.
Mà Tống Tây Tử hiện tại đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích được, bởi vì Lâu Xuân Vũ ôm lấy nàng không chịu thả ra, nàng thử để Lâu Xuân Vũ trước đứng ở đây chờ nàng, nàng đến ga ra lấy xe, nhưng mà Lâu Xuân Vũ không chịu, Lâu Xuân Vũ không muốn mất đi cái gối ôm này.
Tống Tây Tử nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ, lái xe đến cửa lớn, nhân viên phục vụ còn giúp nàng mở cửa xe phía sau ra, dưới sự hỗ trợ của nhân viên phục vụ, nàng đỡ Lâu Xuân Vũ cẩn thân ngồi vào xe.
Lâu Xuân Vũ trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cầm lấy tay của nàng, nói: "Ngươi không cần rời khỏi ta..."
"Ta không có rời đi, ta phải lái xe." Tống Tây Tử kiên nhẫn giải thích với nàng.
"Nhưng mà ngươi muốn đi."
"Ta đi lái xe, chúng ta về nhà."
"Ah, về nhà, về nhà." Lúc này Lâu Xuân Vũ mới buông tay.
Tống Tây Tử nghĩ bản thân Xuân Vũ khẳng định không biết nàng uống rượu say là rất dễ trêu đùa.
Lại nói tiếp, Lâu Xuân Vũ cơ bản chưa từng để bản thân uống say, không quản là ở trường hợp nào, nàng cũng sẽ không buông thả bản thân uống quá nhiều, khi phải cự tuyệt cũng sẽ không khách khí, cho dù là Trương Hâm tới mời rượu, nàng cũng chỉ uống một ngụm nhỏ. Lại thêm nàng vừa uống nhiều liền dễ đỏ mặt, làm cho người ta cảm giác nàng sắp uống say rồi, cho nên nàng luôn có thể tránh thoát được một kiếp, không ai dám làm nàng quá chén.
Tống Tây Tử thật vất vả đỡ người về đến trong nhà, vừa đến phòng tiếp khách, Lâu Xuân Vũ nhìn đến ghế sofa, liền chủ động hướng về phía ghế sofa đi đến, sau đó thân thể nặng nề mà ngã xuống sofa.
Tống Tây Tử cũng bị nàng kéo theo, cùng nàng nằm xuống.
Tống Tây Tử sợ trọng lượng của mình áp đến người kia, liền dùng tay chống người lên, muốn đứng dậy, kết quả Lâu Xuân Vũ lại dùng cả tay chân, trói lấy nàng trên người mình.
"Ngươi uống chính là quá nhiều rồi." Tống Tây Tử bất đắc dĩ nói.
"Ngươi đừng đi."
"Ta rót nước cho ngươi..."
"Đừng đi."
"Để ta đứng lên một chút..."
"Không được!"
"Ngươi nghe lời."
"Im miệng."
Hai chữ này khiến cho Tống Tây Tử lập tức không phản bác được nữa, trong không gian hữu hạn nàng tìm được một vị trí thoải mái, để cho hai người đều có thể nằm vừa trên ghế sofa.
Lúc này, nàng còn bị Lâu Xuân Vũ ôm vào lòng, tuy rằng Lâu Xuân Vũ say rồi, nhưng mà sức lực không nhỏ.
"Ngươi tốt nhất là thật sự uống say." Tống Tây Tử nói ở bên tai Lâu Xuân Vũ.
Hô hấp của nàng phun lên vành tai Lâu Xuân Vũ, lỗ tai Lâu Xuân Vũ bỗng nhúc nhích, Tống Tây Tử chú ý tới.
Lâu Xuân Vũ nhắm mắt, không trả lời.
"Ngươi cho ta hồng bao, ta còn đặt ở trong túi, ta nhất định phải nhìn xem có bao nhiêu, đêm nay bị ngươi ôm lấy đến eo đều mỏi rồi, ta muốn nhìn xem tiền trong hồng bao có đủ đền bù cho sự hi sinh của ta hay không." Tống Tây Tử dứt khoát nói ở bên tai Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ vẫn là không lên tiếng, không trả lời, không mở mắt.
"Ngươi không thể uống liền không cần uống nhiều như vậy, uống say liền làm nũng, không biết còn cho rằng ngươi mới vài tuổi, ngươi nói không cần liền không cần, ngươi nói không buông tay liền không buông tay đúng không, khi tan tiệc ngươi còn ôm lấy ta, Tiểu Vân thấy được, nàng cười thành cái dạng gì, ngươi nhìn thấy không?"
Lâu Xuân Vũ vùi mặt càng sâu.
Tống Tây Tử nói: "Ngươi còn nói tìm thời gian nói với nàng chuyện của chúng ta, ngươi xem còn cần thiết sao?"
Lâu Xuân Vũ ân ~ một tiếng, quay đầu lại, chậm rãi mở mắt, nói: "Trời đã sáng sao?"
"Đúng, trời đã sáng, ngươi có thể buông ta ra sao?" Tống Tây Tử cúi đầu chỉ chỉ chân của mình, chân của Lâu Xuân Vũ quấn lấy nàng, làn váy đã co đến trên mông, "Qυầи ɭóŧ của ngươi lộ ra rồi, là màu đen a..."
"Ta mặc quần an toàn." Lâu Xuân Vũ nói xong, mới ý thức tới mình bị Tống Tây Tử lừa, nàng dứt khoát từ bỏ chống cự, lại trở về bộ dạng vừa rồi, lần này, nàng đêm Tống Tây Tử ôm đến càng chặt hơn.
Tống Tây Tử cười đến sắp tắt thở, "Ngươi quả nhiên là thanh tỉnh, lúc nào tỉnh lại, giải thích một chút."
"Ta uống say, ngươi đừng hỏi ta." Lâu Xuân Vũ rầu rĩ mà nói.
"Bộ dạng ngươi giả say thật là đáng yêu, ngay cả Dương lão bản đều nói ngươi uống say thật dễ trêu chọc, nghe được không, nàng muốn trêu chọc ngươi."
"Không cần nói a, không cho nói!" Lâu Xuân Vũ cảm thấy Tống Tây Tử mới thật sự là người uống say, bởi vì Tống Tây Tử uống say liền có chút nhiều lời, là một tiểu nói lao*, chính là bộ dạng ngay lúc này, nàng thầm nghĩ hảo hảo ôm lấy Tống Tây Tử, cái gì cũng không nghĩ.
(*Người nói nhiều)
Tống Tây Tử vỗ vỗ cái mông của nàng, "Ngươi lợi hại, dám hướng ta nổi giận, còn nói chính là bởi vì để ta trong lòng mà lo được lo mất a."
Bị vỗ vỗ bờ mông, Lâu Xuân Vũ vươn một tay ra phía sau, đem làn váy kéo xuống dưới một chút, váy ngắn phù dâu này chính là có điểm đó không tốt, để làm nổi bật lên đường cong của bắp đùi, liền thiết kế làn váy ngắn một đoạn lên đến giữa đùi, tuy rằng đã mặc quần an toàn, nhưng mà vẫn sợ sẽ lộ quang.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Mau buông tay.
Lâu Xuân Vũ: Im miệng.
Tống Tây Tử: Ta không thở được.
Lâu Xuân Vũ: Không cho nói.
Tống Tây Tử: Tốt
Quần chúng vây xem: Ta thế nào lại cảm thấy là tác giả muốn uống say rồi, ngươi xem một chút, uống hết bao nhiêu là rượu, mỗi ngày đều uống.
Tác giả: Mọi người liền hiểu lầm, này là nội dung cốt truyện cần đến! Rượu a, ta không phải là không uống, không phải là ta không thể uống, là rượu quá đắt, ta uống không nổi.