Qua một buổi tối, trong lòng Tống Tây Tử dâng lên rất nhiều lời nói, muốn nói với Lâu Xuân Vũ.
Kỳ thật một buổi tối này, Tống Tây Tử cũng ngủ không ngon, nàng lật qua lật lại mà nghĩ, nàng chém đứt đào hoa từ bốn phương tám hướng bay tới, chỉ riêng với một đóa đào hoa mang tên Lâu Xuân Vũ ở trước mặt này là xuống tay không được, thậm chí có loại cảm giác đau lòng.
Nàng đều không biết mình có mị lực lớn như vậy, có thể làm cho nhiều người bắt đầu yêu thích mình như vậy, mỗi một người, làm sao lại không chịu buông tha cho nàng.
Trong một đám người như vậy, duy chỉ có Lâu Xuân Vũ, làm cho nàng kinh ngạc nhất, nàng vẫn cho rằng Lâu Xuân Vũ là bằng hữu tốt nhất của nàng, hảo bằng hữu tốt nhất, bao gồm nhiều thời gian sớm chiều ở chung như vậy, thời gian ở cùng một chỗ với Lâu Xuân Vũ là thoải mái nhất, không có gánh nặng, nàng có thể thờ ơ buông thả tâm tình của mình, có vui vẻ hay không đều biểu hiện ra ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, không cần chiếu cố cảm nhận của người khác, Lâu Xuân Vũ không cần nàng sát ngôn quan sắc, người kia thật nhẹ nhàng, cho nên Tống Tây Tử chưa từng cân nhắc đến chuyện vì sao Lâu Xuân Vũ có thể bao dung nàng như vậy. Có phải hay không là vì người kia yêu thích nàng, người kia là thỏa hiệp nàng?
Nghĩ như vậy, Tống Tây Tử lại càng ngủ không được.
Tống Tây Tử cũng hy vọng lời nói của mình hữu dụng với Lâu Xuân Vũ, là có thể làm cho Lâu Xuân Vũ hiểu được, lại không cần bị tổn thương.
Nhưng mà hết thảy kế hoạch của nàng đều không kịp có hiệu lực, bởi vì Lâu Xuân Vũ bắt đầu tránh né nàng.
Sáng sớm hôm đó, Tống Tây Tử nổi lên dũng khí, mang theo tràn đầy lời nói, mang theo tâm tình muốn giải quyết dứt khoát, đi tìm Lâu Xuân Vũ, kết quả trong phòng Lâu Xuân Vũ không có người, Tống Tây Tử ngồi bên bàn ăn, nhìn bữa sáng Lâu Xuân Vũ chuẩn bị cho nàng đặt trên bàn mà ngẩn người.
Trong nhà chỉ còn lại có một mình nàng, cho nên rất an tĩnh, khiến cho nàng vốn đã quen xoay người liền có thể nhìn đến thân ảnh của Lâu Xuân Vũ trong nhà bỗng nhiên bắt đầu đối với ngôi nhà này cảm thấy xa lạ.
Lâu Xuân Vũ là người đầu tiên đến công ty, nàng mở đèn phòng học, đem cửa sổ lần lượt mở ra, nàng tâm hoảng ý loạn chạy trốn khỏi nhà, lựa chọn tới công ty, nàng muốn rời xa ngôi nhà bị khí tức của Tống Tây Tử vây quanh, tới công ty lắng đọng tâm tình.
Tống Tây Tử nhận được tin nhắn của Lăng Đông Dĩ, nói vừa vặn nàng cũng ở phụ cận công ty, muốn đến công ty ngồi một chút, Tống Tây Tử vốn định nhẹ nhàng từ chối, không ngờ Lăng Đông Dĩ nói với Tống Tây Tử ở nước ngoài gặp được Ưng Nhạc Thiên, vừa định cùng Tống Tây Tử tâm sự.
Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, đem lời cự tuyệt nuốt xuống, lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ, hoan nghênh nàng đến
Ở văn phòng đụng phải Lăng Đông Dĩ, là Lâu Xuân Vũ thật sự kinh ngạc, hai người liền đột ngột cùng gặp mặt ở trước cửa văn phòng.
Ánh mắt Lâu Xuân Vũ lướt qua bờ vai Lăng Đông Dĩ, giao thoa cùng ánh mắt của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử lựa chọn trước tiên đem ánh mắt chuyển đi. Nàng nghĩ hiện tại còn chưa phải thời điểm tốt nhất để nói chuyện, nàng muốn tìm thời gian cùng Lâu Xuân Vũ tâm sự.
"Tiểu Lâu a, chào buổi sáng. Ta có chuyện tìm đến Tiểu Tống, thuận tiện tới thăm công ty các ngươi một chút." Lăng Đông Dĩ phát hiện sau khi Lâu Xuân Vũ nhìn đến người phía sau mình một lần thần sắc liền có biến hóa, thêm một chút cô đơn, nàng không khỏi tò mò quay đầu nhìn Tống Tây Tử đứng ở phía sau, dùng ánh mắt hỏi nàng -- ngươi làm gì nàng a? Các ngươi đây là đang nháo không được tự nhiên sao?
Tống Tây Tử không muốn trả lời nàng, xoay người qua.
Trong lòng Lăng Đông Dĩ ha ha một tiếng, tránh né rõ ràng như vậy, hẳn chính là ồn ào mâu thuẫn. Nàng thoải mái mà cùng Lâu Xuân Vũ chào hỏi, sau đó đẩy cửa phòng làm việc của Tống Tây Tử ra, đi vào phòng làm việc của Tống Tây Tử.
"Phòng làm việc này của ngươi không tệ a. Nhìn ra được Trương lão bản rất coi trọng nhân viên như ngươi." Lần đầu tiên Lăng Đông Dĩ tới phòng làm việc của Tống Tây Tử, khi cải tạo văn phòng gian phòng này được trang trí theo phong cách phòng làm việc của quản lý, xa hoa văn phòng, máy tính để bàn là Mac tiêu chuẩn, bản tên bằng kính trên bàn là quản lý Tống Tây Tử, nói rõ Tống Tây Tử đã nhận được sự đãi ngộ phù hợp với trình độ của nàng.
"Đúng vậy a, đãi ngộ cho ta chính là vì để ta bán mạng cho công ty." Tống Tây Tử hỏi nàng: "Cafe, hay là trà?"
"Cafe, ta còn chưa từng uống qua café ngươi pha." Lăng Đông Dĩ muốn nhìn bộ dáng của Tống Tây Tử khi đi làm, khi đến văn phòng của Tống Tây Tử quả thực rất hưng phấn, nàng đi quanh văn phòng một vòng, không bỏ lõ thẻ nhân viên của Tống Tây Tử treo trên giá, trên đó là hình ảnh một cô nương trẻ tuổi nghiêm trang ẩn ẩn đã có nhuệ khí. Liền mừng thay cho nàng, lại cảm thấy tiếc hận, cô nương này hôm nay đã vụt bay lên trời, chính mình là bắt không được nàng.
Tống Tây Tử pha hai ly cafe, một ly mang đến trước mặt Lăng Đông Dĩ.
Lăng Đông Dĩ cay mày, "Cafe hòa tan?"
"Cafe hòa tan, nơi này chỉ có cafe hòa tan a."
Lăng Đông Dĩ làm một biểu tình ghét bỏ, "Không có phẩm vị, vẫn là uống trà a. Yêu cầu của ngươi đối với cafe không phải là rất cao sao, sao có thể ủy khuất bản thân mà uống cafe hòa tan?"
Tống Tây Tử lắc đầu, "Ngươi không phải là đối với ta hiểu lầm rất sâu đi, ta bình thường rất tùy tiện, thích uống cafe phin, nhưng mà cafe hòa tan cũng không sao, nơi này người có yêu cầu cao đối với cafe là Ưng Nhạc Thiên rồi, ta không giống hắn, với ta mà nói có uống đã là không tệ rồi."
Lăng Đông Dĩ cười cười, "Chỉ cần là ngươi pha đều rất ngon." Nàng hầu như không động đến liền để xuống, "Lần sau nếu như ngươi muốn uống cafe, nói với ta một tiếng, không cần uống loại này, ta từ trong tiệm đóng gói đưa tới cho ngươi là tốt rồi."
"Cửa hàng của Lăng lão bản rõ ràng mới thêm dịch vụ bán hàng mang đi, chút nữa nhăn tin thông báo cho nhóm fan trung thành của ngươi, để cho bọn họ biết rõ tin tức tốt này."
Lăng Đông Dĩ nghe xong dáng tươi cười dần dần hiện khổ. Tống Tây Tử luôn có biện pháp khiến cho nàng nói không ra lời. Cửa tiệm của nàng nào có tâm tư thêm dịch vụ bán hàng mang đi, cửa tiệm duy trì vận doanh là đủ rồi, buôn bán nhiều còn có thể quấy rầy nhịp điệu của nàng, nàng mở cửa tiệm chỉ là vì muốn hết thời gian, nếu như chỉ là vì kiếm tiền, nàng cũng sẽ không mở cửa tiệm.
Bản ý của nàng thầm muốn để Tống Tây Tử có thể uống café trong cửa hàng, không nghĩ tới Tống Tây Tử hoàn toàn không muốn tiếp nhận hảo ý của nàng.
"Nói một chút về chuyện của Nhạc Thiên." Chuyện Tống Tây Tử quan tâm nhất chính là Ưng Nhạc Thiên còn đang tha hương ở nơi nơi đất khách quê người xa xôi.
"Hắn nhìn qua trạng thái thật không tốt." Lăng Đông Dĩ thu hồi dáng tươi cười, chuyện này cũng là điểm đau trong lòng nàng một. Nàng cùng Ưng Nhạc Thiên quen biết nhiều năm, Ưng Nhạc Thiên là tri kỷ của nàng, thường xuyên đến cửa tiệm của nàng chiếu cố chuyện buôn bán của nàng, còn giúp nàng giới thiệu bằng hữu đến tiệm. Tuy rằng Lăng Đông Dĩ không quan tâm chút thu nhập ấy, nhưng mà đối với những người đã hỗ trợ mình Lăng Đông Dĩ đều mang lòng cảm kích, Ưng Nhạc Thiên hy vọng nàng có thể tiếp tục kiên trì, bởi vì Ưng Nhạc Thiên từng nói, hắn không muốn để cho một quán cafe cực kỳ có phẩm chất hiếm hoi ở Thượng Hải đóng cửa. Một tri kỷ như vậy, Lăng Đông Dĩ cũng không muốn nhìn thấy một mặt tiều tụy kia của hắn.
"Thật sao?" Ban đầu Tống Tây Tử liền là không tin.
"Ta lừa ngươi làm gì, ngươi cho rằng ta cố ý trêu đùa ngươi sao? Ban đầu ta thấy hắn chuẩn bị cư trú lâu dài ở Thụy Sĩ, ta qua bên kia cũng rất thuận tiện, liền đặc biệt hẹn hắn ăn cơm, sau khi thấy hắn ta mới biết mấy ngày này trạng thái của hắn phi thường không tốt. Sau khi trở về, ta cũng không biết nên nói với ai, chỉ còn có ngươi."
Lời nói của Lăng Đông Dĩ khiến cho Tống Tây Tử ngồi không yên, Tống Tây Tử nói "Không có khả năng, mấy ngày trước ta vẫn còn nói điện thoại cùng hắn, ở trong điện thoại biểu hiện của hắn rất bình thường."
"Đúng vậy, ta từng hỏi qua hắn, ngươi làm sao vậy, hắn nói với ta hắn không sao, chỉ là mất ngủ. Nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy không sai, hắn rất cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt hơn, nhưng mà tướng tùy tâm sinh, hắn không chỉ đơn giản là mất ngủ, ta không phải là bác sĩ tâm lý, cũng có thể nhìn ra hắn có tâm bệnh." Lăng Đông Dĩ nhìn đến tâm tình vội vàng của Tống Tây Tử, không khỏi truy hỏi một câu, "Hắn rốt cuộc là làm sao vậy, ngươi không thể nói với ta sao?"
"Là tình cảm của hắn có vấn đề, liên quan đến chuyện cá nhân của hắn, cho nên ta không tiện nói ra." Tống Tây Tử âm thầm chỉ trích bản thân, luôn tự nhận là rất quan tâm đến người ca ca Ưng Nhạc Thiên này, nhưng mà quan tâm cũng chỉ dừng lại ở bề ngoài, Ưng Nhạc Thiên nói hắn ở nước ngoài rất tốt, nàng liền ngu ngốc mà tin tưởng.
Nếu như không phải Lăng Đông Dĩ nói với nàng, nàng có thể thật sự liền cho là như vậy.
Tâm tình của Tống Tây Tử lập tức không tốt.
Đầu ngón tay của Lăng Đông Dĩ gõ lan can, "Ngươi là bằng hữu tốt của bọn họ, ta cũng là bằng hữu tốt của hắn, nhưng mà ta cũng không phải bằng hữu tốt của ngươi, cho nên ngươi cảm thấy ta không đáng để ngươi tín nhiệm, có phải như vậy hay không?"
Trong lời nói của nàng có một tia tiếc nuối, còn có thất lạc.
Tống Tây Tử vô pháp đối mặt với ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn của nàng, xoay người, mượn chuyện này để tránh đi tầm mắt của nàng, "Giữa bằng hữu có thể cũng có khoảng cách."
"Nhưng mà ta không chỉ muốn làm bằng hữu của ngươi, ngươi biết ý tứ của ta, nhưng mà ngươi rất thông minh, ngươi muốn để ta tự mình bỏ đi ý niệm kia. Nhưng mà ta chính là không rõ, ngươi vì cái gì một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho người khác, ta từng hỏi qua người bên cạnh ngươi, nhiều năm như vậy ngươi đều là độc thân." Lăng Đông Dĩ cười khổ.
Tống Tây Tử nói: "Ta không muốn nói yêu đương."
"Ngươi không thể cả đời đều không nói yêu đương."
"Vì cái gì không thể, một người liền tốt hơn nhiều người, hơn nữa ta không có biện pháp yêu một người. Bởi vì cảm tình loại chuyện này, mang theo vô số phiền phức cùng mâu thuẫn. Khi nói yêu đương trong mắt chỉ có vui vẻ, nhưng mà tình yêu một ngày nào đó sẽ trở thành củi gạo dầu muối tương chua trà, mỗi ngày đối mặt với nhau, tình cảm sẽ từ từ bị ăn mòn, từ tình yêu biến thành hành hạ lẫn nhau, thật sự đến một ngày như vậy, lúc đó giữa hai người chỉ còn lại những gắn bó trong hồi ức đã qua, vậy tốt hơn hết là không cần bắt đầu."
"Ngươi là nghĩ như vậy? Ngươi sợ phiền phức, cho nên ngươi không nói chuyện cảm tình."
"Đúng vậy a."
"Vậy ngươi càng nên ở bên cạnh ta a, hơn nữa ngươi có thể yên tâm ỷ lại ta, ta sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi bình định con đường, ngươi có thể trải qua cuộc sống mà ngươi mong muốn..." Lăng Đông Dĩ đi đến trước bàn làm việc của Tống Tây Tử, thứ nàng có thể cho Tống Tây Tử, vượt xa những gì Tống Tây Tử cần, như vậy còn chưa đủ sao.
Tống Tây Tử lui về phía sau một bước, "Lăng lão bản, ta nghĩ ngươi hiểu lầm ta, ta mà ngươi biết a, không phải là ta chân thật. Vấn đề giữa ta và ngươi chính là ở điểm này. Ta không muốn dựa vào người khác, ta cũng không cần dựa vào người khác, nhưng mà ngươi luôn theo thói quen muốn chiếu cố ta, nhưng mà, ta căn bản không có cho ngươi tín hiệu như vậy a."
"Có ta chiếu cố ngươi, không tốt sao?"
Tống Tây Tử kiên định nói: "Rất tốt, nhưng mà ta không cần."
Lăng Đông Dĩ lặng người, "Vậy ngươi muốn cái gì loại tình cảm thế nào?"
"Ta cũng không biết, bởi vì ta hiện tại không muốn nói chuyện tình cảm, nhưng mà ta có thể xác định, ta không phải là loại người mà ngươi muốn, Lăng lão bản, ngươi đổi mục tiêu a, tìm một người thích hợp với ngươi a."
"Ta có một thỉnh cầu, không cần gọi ta là Lăng lão bản, nghe rất xa lạ, ngươi có thể gọi tên ta, chúng ta vẫn là bằng hữu, lời của ngươi nói, ta sẽ lắng nghe, ta chỉ cần có thời gian từ từ điều chỉnh." Về mặt tình cảm Lăng Đông Dĩ lui một bước, hôm nay tâm tình tốt của nàng bị hủy toàn bộ không còn một mảnh, chỉ là cũng không phải là không hoàn toàn không có thu hoạch, thu hoạch duy nhất chính là nàng đã biết Tống Tây Tử không muốn tình cảm, này đối với nàng mà nói là một chuyện tốt, bởi vì nàng vào không được, người khác cũng là vào không được.
"Đông Dĩ. Có thể chứ?" Tống Tây Tử bất đắc dĩ mà đáp ứng, đưa tay không đánh vào mặt người tươi cười, Lăng Đông Dĩ phóng ra thành ý, nàng cũng không thể trở mặt.
Lăng Đông Dĩ nói mình muốn đến văn phòng của Trương Hâm ngồi một chút, Tống Tây Tử muốn đi nghe Lâu Xuân Vũ thử giảng bài, cho nên không có đi cùng nàng.
Lăng Đông Dĩ ngồi trong văn phòng của Trương Hâm một lát, khi chuẩn bị đi về, nửa đường liền dừng bước, ngừng chân trước cửa một tiểu phòng học.
Trong tiểu phòng học, Lâu Xuân Vũ đang thử giảng bài, các lão sư chấm điểm cho nàng đều đang ngồi phía dưới giảng đường, trong đó có vài khuôn mặt quen thuộc, mà Tống Tây Tử cũng ở trong đó.
Nàng đang nói, bỗng nhiên nhìn về phía trước thất thần, Chu lão sư ở phía dưới nghe thử liền nhận ra sự khác thường, nhỏ giọng nhắc nhở Lâu Xuân Vũ, "Lâu lão sư, ngươi làm sao vậy?"
Lâu Xuân Vũ vội lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt ân cần của mọi người, nàng áo não không thôi, lại nghĩ sự tình nghĩ đến xuất thần, này không giống nàng chút nào.
Tống Tây Tử cảm nhận được nàng không có trạng thái, cau mày, cây bút trong tay vô thức chuyển động ở nơi đầu ngón tay.
Ánh mắt của mọi người khiến cho Lâu Xuân Vũ không được tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt của Tống Tây Tử, vẻ mặt của Tống Tây Tử nghiêm túc, ánh mắt kia dường như là đang tỏ vẻ không đồng ý với biểu hiện của Lâu Xuân Vũ ngày hôm nay.
Hôm nay Lâu Xuân Vũ rõ ràng không có trạng thái, bầu không khí không sinh động như bình thường, ngoại trừ vài lần va va chạm chạm kia, một vài sai lầm nhỏ cũng rất nhanh được sự chuyên nghiệp trong quá trình rèn luyện hàng ngày của Lâu Xuân Vũ ứng phó qua, cho nên khi chương trình học kết thúc, vài vị lão sư nghe giảng thử vẫn là cho điểm không thấp.
Nhưng mà Tống Tây Tử lại đánh 5 điểm, nàng hiểu Lâu Xuân Vũ, cho nên biết rõ biểu hiện của người kia còn có thể rất tốt, mà không phải giống như hôm nay, ngược lại, yêu cầu của nàng đối với Lâu Xuân Vũ càng cao, khi các lão sư khác đều đánh điểm cao, điểm số của nàng liền đặc biệt chênh lệch, thậm chí có thể nói là chói mắt.
Khi Lâu Xuân Vũ nhận được điểm, cũng nhìn thấy số điểm thấp nhất kia.
Lâu Xuân Vũ cùng nói cảm tạ với từng vị lão sư, cảm ơn mọi người hôm nay đã dành thời gian tham gia lớp giảng thử của nàng.
Khi Tống Tây Tử đứng trước mặt Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nói không ra lời, thần sắc của Tống Tây Tử nghiêm túc, trong ánh mắt thậm chí mang theo chỉ trích.
Lâu Xuân Vũ bình tĩnh cùng nàng đối mặt, "Cám ơn Tống lão sư đã nghiêm khắc với ta."
"Ngươi có thể biểu hiện tốt hơn." Tống Tây Tử không đồng ý với thái độ làm việc của Lâu Xuân Vũ, đem tâm tình trong cuộc sống mang vào trong công việc, hơn nữa lớp giảng thử lần này đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến việc chuyển vị trí của nàng. Tống Tây Tử cho rằng Lâu Xuân Vũ càng nên chăm chú mới đúng.
"Tiểu Tống a, yêu cầu của ngươi đối với Xuân Vũ cũng quá cao a, ta cảm thấy nàng biểu hiện rất tốt, rất ổn định, giữa bài giảng là xuất hiện một vài vấn đề, chỉ là cũng không phải lỗi của nàng, một ngày trước chúng ta mới cho giáo án, nàng không đủ thời gian soạn bài, chúng ta đều có thể lý giải." Chu lão sư cảm thấy yêu cầu của Tống Tây Tử quá nghiêm khắc rồi, đau lòng Lâu Xuân Vũ, lên tiếng thay Lâu Xuân Vũ giải thích.
Lâu Xuân Vũ nói: "Tống lão sư nói không sai, ta quả thật có sai, bài học hôm nay, ta xác thực không biểu hiện tốt."
Người bên cạnh không nhận ra sự khác thường giữa hai người, ngay cả Chu lão sư cũng cho rằng hai người là giống như bình thường, cùng một chỗ trò chuyện trong chốc lát, các lão sư khác đã về vị trí của mình tiếp tục làm việc, Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ: "Buổi tối chúng ta trở về nói chuyện." Nói xong, nàng cảm thấy giọng điệu không quá hòa thuận, sợ Lâu Xuân Vũ hiểu lầm, lại bổ sung một câu, "Ngươi không nên nghĩ quá nhiều, ta không có ý tứ trách cứ ngươi."
"Ta là thật sự vô cùng không tốt a, ngay cả ngươi đều cảm thấy ta sẽ suy nghĩ miên man." Lâu Xuân Vũ tự giễu.
Tống Tây Tử nào dám gật đầu, nàng nhìn Lâu Xuân Vũ một lần, rời đi.
Còn lại một mình Lâu Xuân Vũ trong phòng học dọn dẹp bàn công tác, Lăng Đông Dĩ từ cửa sau phòng học đi đến
"Lăng lão bản, ngươi tới nghe giảng sao?" Lâu Xuân Vũ đứng ở trên bục giảng, mang ý mỉm cười mà nói với nàng.
"Tiểu Lâu bây giờ là lão sư rồi, quả nhiên là bất đồng. Chúng ta là bởi vì Tống Tây Tử mà quen biết, khi đó ngươi vẫn chỉ là một đồng học trong rất nhiều bằng hữu của nàng, không nghĩ tới không bao lâu, ngươi liền đã trở thành đồng sự của nàng. Thật sự là có duyên. Khi đó ta còn muốn để ngươi làm muội muội của ta, sau này hảo hảo chiếu cố ngươi a." Lăng Đông Dĩ ngồi xuống vị trí trước mặt Lâu Xuân Vũ, Lăng Đông Dĩ ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thán tiểu nữ nhân này chính là một hạt giống, chỉ cần cho nàng thổ nhưỡng, tiểu hạt giống không thu hút liền sẽ nhanh chóng mọc rể nảy mầm, thậm chí mọc ra đóa hoa tươi đẹp chói mắt.
Tiểu nữ nhân từng âm thầm đi theo sau lưng Tống Tây Tử, không bao lâu, liền đã trở nên tự nhiên thanh thản, hơn nữa, càng trở nên bắt mắt, Lâu Xuân Vũ như vậy, làm sao không có khả năng khiến cho người ta kiêng kị.
Lâu Xuân Vũ đã từng đứng từ xa rồi lại gần mà quan sát Lăng Đông Dĩ rất nhiều lần, chỉ là khi đó bản thân chỉ là một u hồn nhìn không thấy, cũng sờ không được, lúc này hai người mặt đối mặt, Lâu Xuân Vũ ý thức được khí tràng mạnh mẽ của Lăng Đông Dĩ, một nữ tử tự tin như vậy, cũng đã từng vì tình yêu mà bật khóc, chỉ lộ ra một mặt yếu ớt ở trước mặt Tống Tây Tử. Mà như vậy cũng không thể cảm động đến Tống Tây Tử.
Mà bản thân thì sao, lại có thể dựa vào cái gì để mở ra cửa lòng của Tống Tây Tử. Lúc này Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên có một loại ảo giác, người cả đời này sẽ khóc lóc cầu xin Tống Tây Tử cho mình một cơ hội, có thể hay không biến thành chính là bản thân mình.
"Lâu lão sư giảng bài rất nghiêm túc, ta là người thường, liền chỉ đọng lại một cảm giác, Lâu lão sư là trời sinh liền thích hợp làm lão sư."
"Ta có chút ít hổ thẹn, hôm nay rõ ràng không có trạng thái."
"Là bởi vì có mặt Tây Tử, ta đoán không sai đi, giữa ngươi và nàng đã xảy ra chuyện gì?"
Động tác thu dọn đồ đạc của Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên cứng đờ, "Lăng lão bản quan tâm cũng có chút nhiều a."
"Ta đương nhiên là quan tâm Tây Tử a, quan tâm bằng hữu bên cạnh nàng là không nên sao? Lâu lão sư hình như không thích ta, từ lần đầu tiên gặp mặt ta, cũng không phải là rất muốn nói chuyện với ta, ta liền đoán nguyên nhân là vì cái gì, là cảm thấy bản thân ta không dễ ở chung, hay là vì cái gì khác?"
"Ta đối với mọi người đều như vậy, trong cuộc sống của Lăng lão bản, có thể có rất nhiều người muốn cùng ngươi bấu víu quan hệ, nếu như ta đối với Lăng lão bản quá nhiệt tình, Lăng lão bản nhất định sẽ cảm thấy ta là loại tiểu nhân muốn bấu víu vào người có thế lực." Nhìn thấy Lăng Đông Dĩ từng bước một tới gần, khiến cho Lâu Xuân Vũ muốn thu dọn đồ đạc mà chạy trốn, một phút một giây cũng không muốn ở lại chỗ này.
Lăng Đông Dĩ ngồi thẳng nửa người trên, "Ta kỳ thật rất hâm mộ Lâu lão sư, có thể cùng Tống Tây Tử làm đồng học, từ đồng học biến thành bằng hữu, còn là sống cùng nhau, ta kỳ thật từng hỏi qua Tây Tử, ở một mình sẽ không cảm thấy cô đơn sao, có muốn cùng thuê hay không, nàng nói không cần a, sợ sống cùng người lạ sẽ bị quấy rầy, sợ phiền phức, nhưng mà một giây sau liền để ngươi chuyển vào."
"Đều là đồng học, nàng chiếu cố ta là không nên sao?"
"Ân, chiếu cố bằng hữu là chuyện nên làm, Tây Tử là người rất tốt."
Cuộc đối thoại như vậy, tranh phong đối lập lại ẩn giấu sát khí, Lâu Xuân Vũ không muốn tiếp tục nữa, "Lăng lão bản, nếu như ngươi còn muốn tham quan công ty, có thể xem xung quanh, ta phải thu dọn phòng học."
Lăng Đông Dĩ không có ý đứng lên, "Ta muốn nói, ta cảm thấy Lâu lão sư là ngươi rất giả dối, luôn là treo một cái mác người hiền lành, bộ dạng thoạt nhìn giống như cái gì đều vô cầu, trên thực tế điều mong cầu so với người khác liền càng nhiều."
Nghe được mùi thuốc súng trong lời nói, Lâu Xuân Vũ nói: "Vừa rồi khách khách khí khí không phải rất tốt sao."
"Không cần khách khí với ngươi. Ta đã sớm có thể nói với Tây Tử, làm cho nàng đề phòng ngươi."
"Đề phòng ta cái gì?" Lâu Xuân Vũ giận quá hóa cười.
"Đề phòng ngươi dụng tâm kín đáo. Ngươi từng bước một tới gần nàng không phải có ý đồ khác thì là gì, ban đầu nói là bằng hữu, làm bằng hữu rồi khẳng định là có ý khác, ta thấy Tây Tử là đã biết ngươi dụng tâm kín đáo a, cho nên mới muốn tránh né ngươi."
Lâu Xuân Vũ không lên tiếng.
Lăng Đông Dĩ nói: "Bản thân Tống Tây Tử căn bản không phát hiện, ngươi rất để tâm đến nàng, ánh mắt luôn đặt ở trên người nàng, ngươi là tìm cơ hội tiếp cận nàng thế nào ta không biết, nhưng mà ngươi khẳng định không có khả năng sẽ thoả mãn với việc làm bằng hữu của nàng."
Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực, "Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi. Ngươi cũng không có quyền chỉ trích ta."
"Ta sẽ nhắc nhở nàng, chú ý người bên cạnh, liền có người mang danh nghĩa bằng hữu danh mà tiếp cận nàng."
Lâu Xuân Vũ không để ý tới nàng.
Lăng Đông Dĩ nói: "Nếu như ta là ngươi, ta vốn nhịn không được nhiều năm như vậy, ta sẽ trước tiên liền nói cho nàng biết ý đồ của ta, ta rất bội phục ngươi, ngươi tuổi còn trẻ tâm tư nhưng thật ra là rất nặng."
Thấy Lâu Xuân Vũ không nói lời nào, Lăng Đông Dĩ còn nói: "Ai, thoạt nhìn dường như là ta đang khi dễ tiểu cô nương, kỳ thật ta chỉ là nói thật, chính là lời nói thật liền không dễ nghe, ngươi nghe không vô. Ta kỳ thật liền thay ngươi sốt ruột, cảm giác ngươi mang đến cho ta chính là ngươi luôn có tâm sự nặng nề, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, đang lo lắng cái gì, ngươi bây giờ cũng nên hài lòng, đều đã chuyển vào trong nhà Tống Tây Tử rồi. Ngay cả ta nằm mộng cũng muốn cùng sống với nàng."
Lâu Xuân Vũ nhìn vào một nơi trước mắt, cảm giác chua xót lan tràn nơi đầu lưỡi.
Lăng Đông Dĩ nghiêm túc nhìn nàng, "Ngươi không cần tiếp tục ngụy trang nữa, ít nhất, che giấu tính cách chân thật không cảm thấy mệt sao?"
"Ngươi cho rằng ta là đang giả trang?" Lâu Xuân Vũ thật muốn cười, nàng rõ ràng không có giả trang, lại bị hiểm lầm là đang diễn.
"Lẽ nào không có sao?"
"Ta có." Lâu Xuân Vũ nói nhỏ, nhìn qua, trong lúc vô tình nàng là đang sắm vai một người, đó chính là nàng của kiếp trước, đó là Lâu Xuân Vũ đã làm cho Tống Tây Tử yêu thương, bản thân giả trang làm chính mình, nói ra đều không có ai tin.
Tống Tây Tử không phải cố ý nghe lén, chỉ là muốn tìm Lâu Xuân Vũ trò chuyện, kết quả vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, sau khi nghe xong nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất, nàng có loại cảm giác mơ hồ, chủ đề hai người trong phòng học đang thảo luận là có liên quan tới nàng, kết quả nàng lại hoàn toàn không thể tham dự vào, nàng là trung tâm của chủ đề, lại chỉ thích hợp làm người bàng quan.
Lâu Xuân Vũ nói với Lăng Đông Dĩ: "Lăng lão bản, ngươi cũng không tốt hơn ta chỗ nào, Tống Tây Tử không biết ngươi là đã kết hôn, ngươi cũng chuẩn bị giả vờ độc thân lừa gạt nàng cả đời đúng không?"
Chuyện này không tính là bí mật, bởi vì người yêu của Lăng Đông Dĩ là một nhà thiết kế nổi danh, sau khi Lâu Xuân Vũ chết, mối quan hệ của hắn và vị thê tử người Trung Quốc được công khai đã từng gây tranh cãi trên mạng, cuối cùng người yêu của hắn bị tiết lộ là Lăng Đông Dĩ.
Sau khi Lăng Đông Dĩ biết mình bị truyền thông cho hấp thụ ánh sáng, cuống quít chạy đến tìm Tống Tây Tử, Tống Tây Tử mở cửa cho nàng, nghe xong lời giải thích của nàng, Tống Tây Tử không nói gì thêm.
Khi đó trên gương mặt Tống Tây Tử chỉ thấy sự bình tĩnh. Lăng Đông Dĩ mới ý thức được chính mình căn bản không có mở ra cánh cửa trái tim của Tống Tây Tử.
Chờ đến khi Lăng Đông Dĩ đi rồi, Lâu Xuân Vũ im lặng mà cùng Tống Tây Tử.
Chỉ có Lâu Xuân Vũ biết rõ, Tống Tây Tử cũng không phải là thờ ơ, ở một khoảnh khắc nào đó cánh cửa trái tim của nàng đã lặng lẽ được đẩy ra một khe hở nhỏ.
Lời nói của Lâu Xuân Vũ, từng câu từng chữ rơi vào trong ngực Lăng Đông Dĩ, nàng nhận lấy sự đả kích trầm trọng, trong nháy mắt sắc mặt phát sinh thay đổi.
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta còn biết, bởi vì người yêu của ngươi là người ngoại quốc, các ngươi ở nước ngoài lãnh chứng, các ngươi có mối quan hệ phu thê cởi mở, hắn không để ý chuyện ngươi tìm yêu người, ngươi cũng chưa từng quản hắn, giữa các ngươi chỉ là nhu cầu, ta nói với ngươi chuyện này, vốn không phải là muốn đem chuyện này áp chế ngươi, nếu như ta muốn áp chế ngươi, ta khẳng định đã chạy tới nói với Tống Tây Tử, mà không phải là nói ở trước mặt ngươi. Trước khi ngươi chỉ trích ta, tốt nhất nên nhìn lại bản thân một chút."
Lăng Đông Dĩ á khẩu không trả lời được, Lâu Xuân Vũ hùng hổ dọa người trước mắt, có thể chính là bộ mặt thật của Lâu Xuân Vũ, thời gian qua, nàng ngụy trang thật đúng là đủ triệt để a.
"Ngươi còn biết cái gì?" Lăng Đông Dĩ hỏi nàng.
Lâu Xuân Vũ nói: "Những thứ khác ta cái gì cũng không biết. Ta không cần phải lừa ngươi, chuyện của ngươi, ngươi không muốn để người khác biết ta sẽ không nói với người khác."
"Vậy ta có phải là nên cám ơn ngươi hay không." Nét chật vật biểu hiện trên gương mặt khi bí mật bị được Lăng Đông Dĩ dọn dẹp đến sạch sẽ, nàng là một người trưởng thành thành thục, sao có thể cúi đầu trước một tiểu nữ nhân còn nhỏ tuổi hơn mình.
Nàng chính là đã kết hôn, hôn nhân đối với nàng mà nói căn bản là công cụ để ứng phó trong nhà, lúc trước nàng cùng trượng phu đã từng ước hẹn không can thiệp vào chuyện của nhau, nàng có thể nói toàn bộ với Tống Tây Tử, lúc trước sai lầm lớn nhất của nàng chính là muốn giấu giếm chuyện này. Sau khi bị Lâu Xuân Vũ chọc thủng, nàng tỉnh táo lại, tự nhiên là suy nghĩ minh bạch, một lát liền buông xuống gánh nặng, toàn thân thoải mái rất nhiều
"Ta sẽ cùng Tây Tử thẳng thắn, còn ngươi? Ngươi dám cùng nàng thẳng thắn sao?"
Lâu Xuân Vũ cúi đầu không lên tiếng, Lăng Đông Dĩ đối với Lâu Xuân Vũ như vậy, trong lòng cũng phiền muộn.
Ở cuối hành lang, Lăng Đông Dĩ bất đắc dĩ hướng về phía Tống Tây Tử không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu, cũng không đã nghe được bao nhiêu bí mật mà mỉm cười, "Xong đời, liền bị ngươi biết bí mật của ta."
Tống Tây Tử bình tĩnh mà nói: "Xin lỗi, ta không phải cố ý nghe lén."
"Ta có thể giải thích quan hệ giữa ta cùng trượng phu trên danh nghĩa của ta, có thời gian đến cửa tiệm của ta uống cafe. Hoặc là không uống cafe cũng được, ta mời ngươi uống rượu, xem như bồi tội chuyện ta luôn giấu giếm." Đem bí mật nói ra cảm giác thật sự là vô cùng thoải mái, Lăng Đông Dĩ đã đặt được tẳng đá lớn trong lòng luôn đè đến khiến cho nàng không thở nổi xuống, cùng Tống Tây Tử chủ động đùa giỡn.
Lâu Xuân Vũ đi ngang qua trước mặt hai người, tình cảnh hai người vui vẻ trò chuyện với nhau đối với nàng mà nói là phi thường chói mắt.
Lúc đi ngang qua, nói lời của Lăng Đông Dĩ cũng đã rơi vào trong mắt Lâu Xuân Vũ.
Bóng lưng Lâu Xuân Vũ rời đi bị Tống Tây Tử thu vào trong đáy mắt.
"Ân." Tống Tây Tử chuẩn bị xin nghỉ phép về nhà ngủ một giấc, mấy ngày nay nàng hẳn là quá mệt mỏi rồi, cũng chịu đựng áp lực quá lớn, nàng cần không gian an tĩnh, rời xa phiền phức.
Mà Lăng Đông Dĩ xem như là điểm phiền phức nhất của nàng, trước khi Lăng Đông Dĩ rời đi, không quên nói một câu, "Ta luôn không thích tiểu cô nương Lâu Xuân Vũ này, nàng tâm cơ quá nặng."
"Nàng không có." Tống Tây Tử không thích người khác nói Lâu Xuân Vũ như vậy.
Lăng Đông Dĩ tức giận đến cắn răng, "Đúng rồi, là ngươi nhìn không rõ, được rồi, xem như ngươi mắt mù." Mà bản thân cũng là mắt mù mới có thể yêu thích Tống Tây Tử.
Làm cho Lăng Đông Dĩ tức giận bỏ đi, tâm tình Tống Tây Tử càng trở nên trầm trọng.
Trương Hâm tìm nàng muốn nói chuyện với nàng, Tống Tây Tử nghiêm mặt nói tan tầm rồi, cầm lấy chìa khóa xe mà rời đi.
Trương Hâm còn có thể nói cái gì a, người đều đi rồi, ôm bụng, ẩn ẩn cảm thấy dạ dày là càng đau rồi.
Tề Nhã Nhã gọi Lâu Xuân Vũ ra ngoài, nhưng mà không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ ngồi ở trước mặt nàng là một bộ dạng thất hồn lạc phách.
Lâu Xuân Vũ cho là mình có thể bình tĩnh cùng sống dưới một mái nhà với Tống Tây Tử, là nàng quá tự cho là đúng rồi, nàng căn bản không có biện pháp không bận tâm đến, cho nên nàng lựa chọn trốn tránh.
Nàng và Tống Tây Tử tuy rằng ở dưới một mái nhà, lại đi làm cùng một công ty, nhưng nàng và Tống Tây Tử đồng thời lựa chọn tránh né, vì vậy thời gian hoàn toàn lệch nhau, ngay cả cơ hội chạm mặt hai người đều rất ít.
Có vài lần gặp mặt ở công ty hoặc là ở trong nhà, Tống Tây Tử cũng chưa từng nhìn mình một lần.
Khi Tề Nhã Nhã gọi mình đi ra, Lâu Xuân Vũ không nói hai lời liền đáp ứng.
Sau khi tốt nghiệp Tề Nhã Nhã không có trở về quê, mà là lưu ở Thượng Hải, nàng dựa vào năng lực của mình tìm được một phần công tác triều cữu vãn ngũ*, lão bản cũng là một muội tử trẻ tuổi, tuổi tác tương đồng với Tề Nhã Nhã, nhưng mà từ cao trung đã nghỉ học đi làm công, dựa vào năng lực của mình để gây dựng sự nghiệp, ban đầu Tề Nhã Nhã đi làm với một suy nghĩ là công ty như vậy nhất định sẽ đóng cửa, cũng nhìn thấy lão bản của nàng là chăm chỉ kiếm tiền tới mức độ nào, liền dần dần thay đổi thái độ, đi làm cũng trở nên nghiêm túc.
(*Đề cập đến những nhân viên văn phòng, những người đi làm lúc 9 sáng và tan sở lúc 5 chiều, với thời gian làm việc tiêu chuẩn là 8 tiếng. Nó cũng được dùng để mô tả công việc không nổi , lặp lại khác.)
Tề Nhã Nhã hẹn Lâu Xuân Vũ một quán trà mang phong cách Anh, món tráng miệng nhỏ nhắn tinh xảo xếp đặt thành ba tầng, đi cùng món ăn chính là một phần trà đen của Anh, Tề Nhã Nhã tự rót cho mình cùng Lâu Xuân Vũ một ly trà.
Tề Nhã Nhã không biết nói bắt đầu từ đâu, có một đoạn thời gian không gặp, nàng cho rằng Lâu Xuân Vũ là trôi qua rất tốt, ít nhất có thể đứng ở bên cạnh người mình thích, không nên là bộ dáng tinh thần sa sút như vậy a.
"Ta thổ lộ cùng Tây Tử."
"Phốc... Sau đó thì sao?" Tề Nhã Nhã bị sặc trà. Không nghĩ tới tiến triển nhanh như vậy.
"Nàng không muốn thấy ta, ta cũng không muốn thấy nàng, chúng ta như vậy có phải rất kỳ quái hay không. Ta cũng không biết làm sao vậy, gần đây trạng thái rất kém. Luôn là thất thần." Lâu Xuân Vũ ở trước mặt Tề Nhã Nhã không hề che giấu sự thất lạc của bản thân.
Tề Nhã Nhã nói: "Ngươi thật sự... Ngươi đang suy nghĩ cái gì a, học lão bản của ta một chút, lão bản của ta là người ta bộ phục nhất trên đời. Không phiền nếu như ta nói về nàng đi? Bối cảnh xuất thân của nàng và ngươi liền không sai biệt lắm, cũng là gia đình trọng nam khinh nữ, nàng so với ngươi vất vả hơn rất nhiều, còn có một đệ đệ muội muội cần nàng nuôi dưỡng. Cao nhị nàng liền nghỉ học, đi ra làm công kiếm tiền, làm thêm ở trong cửa hàng bán quần áo, đến nhà hàng rửa chén đĩa, hiện tại đã mở được cửa hàng của riêng mình. Ngươi có thể tưởng tượng được không?"
Trong lòng Lâu Xuân Vũ đoán được ý đồ của Tề Nhã Nhã khi nói với mình những lời này.
Tề Nhã Nhã đem cả chiếc bánh macaron toàn bộ nhét vào trong miệng, liền lại nhấp thêm một ngụm trà, "Nàng có vài lời ta rất tán thành, đối với nàng tình yêu đều không trọng yếu, chỉ có kiếm tiền mới là quan trọng nhất, kẻ có tiền mới là vui vẻ, các ngươi vốn không thể tưởng tượng nổi."
"Ha ha." Lâu Xuân Vũ bật cười ra tiếng.
"Xuân Vũ, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo kiếm tiền a." Tề Nhã Nhã dùng những lời nói đơn giản nhất chất phác nhất để an ủi Lâu Xuân Vũ, "Ngươi trước kia rõ ràng không phải như vậy, ta biết ngươi nhiều năm như vậy, mỗi ngày cuộc sống của ngươi đều rất có quy hoạch, cũng có mục tiêu, đối với công tác tràn đầy tính tích cực."
"Ngươi yêu thích công việc bây giờ sao?" Tề Nhã Nhã hỏi Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ nghiêm túc suy tư một chút, nàng yêu thích công việc bây sao, yêu thích, cũng chỉ là yêu thích. Sau khi nàng tốt nghiệp liền muốn vào công ty của Tống Tây Tử, ở gần người kia, những thứ khác căn bản không cân nhắc đến. Sau khi tiến vào công ty, nàng lựa chọn làm lão sư, cũng là bởi vì nàng rất thích hợp làm lão sư, nàng cũng luôn làm rất tốt, công ty đối với nàng cũng tốt, tất nhiên cũng có nguyên nhân là do kinh nghiệm đã tích lũy từ trước kia.
Hiện tại khi bị hỏi nàng có yêu thích công việc bây giờ không, nàng lại không có cách nào trực tiếp đưa ra đáp án.
"Là loại công việc nào mới thích hợp với bản thân nhất?" Lâu Xuân Vũ hỏi.
"Có thể kiếm rất nhiều tiền, có thể thúc đẩy bản thân, hơn nữa là việc mà mình muốn. Đúng rồi, ta nhớ trước kia ngươi không phải là làm Taobao sao? Để xuống không làm nữa rồi sao?" Tề Nhã Nhã còn nhớ lúc đó Lâu Xuân Vũ làm phi thường thành công, còn dựa vào quá trình nàng gây dựng sự nghiệp mà viết bài luận nhận được học bổng của trường.
"Ân. Bởi vì phải đi làm, ta không có thời gian xử lý, thời gian dần trôi qua cũng liền để xuống."
"Vậy thật là đáng tiếc, cửa hàng kia ngươi đã làm rất tốt, ta nhớ thu nhập không thấp a." Nếu như nhớ không lầm, học kỳ đầu của đại tứ, dựa Lâu Xuân Vũ đã kiếm được mấy vạn tiền lời trên Taobao, cũng bỏ tràn đầy tiểu kim khố của phòng ngủ, sau khi tốt nghiệp muốn tiêu hết tiền trong tiểu kim khố kia cũng tốn không ít tâm tư.
Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, này là phải cám ơn Tống Tây Tử hỗ trợ tuyên truyền, ở một mức độ nhất định Tống Tây Tử là người tâm phúc trong trường, sau khi người kia giới thiệu cửa hàng của mình, không ngừng có khách tới cửa, lúc đó nàng cũng nắm bắt được thời cơ, sau đợt khuyến mại miễn phí lượng truy cập liền rất ổn định.
Lợi nhuận khẳng định là có, hơn nữa khi đó nàng kỳ thật có một ý tưởng, chính là bán đồ ăn vặt nhập khẩu Nhật Bản, tuy rằng giá cả có chút cao, nhưng mà ít cạnh tranh, còn chưa có bao nhiêu cửa hàng Taobao bán, nàng nhờ người hỗ trợ mang theo một ít bánh quy có tiếng từ Nhật Bản trở về, vừa lên hàng liền được bán hết, còn có người hỏi lúc nào sẽ có đợt hàng lần sau.
Khi đó Lâu Xuân Vũ đã chính thức vào đội ngũ lão sư, vội vàng công tác, đem Taobao tạm thời ngừng một chút.
Vốn không cảm thấy gì, bị Tề Nhã Nhã nhắc đến cũng ý thức được trong lúc vô tình bản thân đã bỏ lỡ cái gì.
Hiện tại Lâu Xuân Vũ cũng đã là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tề Nhã Nhã nhìn đến tâm sự của nàng, chủ động dời đi chủ đề.
Tề Nhã Nhã chủ động thanh toán hóa đơn, nàng nói: "Đây chính là phần tiền lương đầu tiên của ta, ta bây giờ là tự lực cánh sinh rồi. Ta nói với gia đình ta chết cũng sẽ không trở về, đánh chết ta cũng không quay về, hôm sau trong nhà liền cắt phí sinh hoạt của ta, làm cho ta ngay cả đường quay lại cũng không có."
"Vậy không phải là ngươi không thể sống được sao?"
"Cũng may có lão bản của ta a, nàng để ta sống trong nhà kho trong biệt thự của nàng, ứng trước lương cho ta, ta bây giờ có thể nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ mà xuất hiện ở trước mặt ngươi, cũng chính là nhờ vào lão bản của ta, lão bản của ta là một người tốt, có cơ hội ta giới thiệu để các ngươi quen biết một chút."
Lâu Xuân Vũ ý vị thâm trường mà nói: "Ngươi đánh giá lão bản của ngươi thật cao. Ngươi không phải là thưởng thức nàng đi?"
"Không không không, ngươi không nên hiểu lầm, lão bản của ta có tiểu hài tử, là thẳng nữ, thẳng tắp. Hơn nữa lão bản của ta người này a, nàng bị tổn thương, lòng nghi ngờ rất nặng, ai cũng không yêu, liền chỉ yêu bản thân nàng, ta chắc chắn sẽ không động tâm với nàng." Tề Nhã Nhã là nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng đối với lão bản của nàng động tâm? Lão bản của nàng là tường đồng vách sắt, nàng cũng không muốn đâm đầu vào tường a.
Hơn nữa, nàng hiện đang được lão bản của nàng cưu mang trong đầu đều chỉ có một cái ý niệm chính là kiếm tiền.
"Ta nói thưởng thức, là thưởng thức. Ngươi nghĩ thật nhiều." Lâu Xuân Vũ nói xong, đúng như dự đoán mà nhìn đến vành tai Tề Nhã Nhã đỏ lên một mảng lớn.
Lâu Xuân Vũ không nghĩ tới Tống Tây Tử là đợi nàng ở nhà, hai người chơi trò ngươi trốn ta ta trốn ngươi vài ngày, bỗng nhiên không né tránh nữa, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đều có chút không quen.
Trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng bình tĩnh trở lại, nhìn Tống Tây Tử, phần tâm tình lo được lo mất kia đã nhạt đi, khi đối mặt với nàng, tâm tình đã khôi phục bình tĩnh: "Ngươi đang chờ ta sao?"
Nói xong, Lâu Xuân Vũ chủ động ngồi xuống đối diện Tống Tây Tử, khoảng cách cùng nàng là thật gần.
Tống Tây Tử chớp mắt vài cái, nàng không nhìn lầm, Lâu Xuân Vũ giống như cả người đều bất đồng.
Buổi chiều này, Lâu Xuân Vũ không biết gặp phải kỳ ngộ gì, tựa hồ giống như được cao thủ làm phép, so với nàng của vài ngày trước, giống như thay đổi thành hai người.
Điều này làm cho Tống Tây Tử vốn có chút băn khoăn cũng liền yên lòng.
"Một ngày không gặp như cách ba thu, ngươi tính tính toán toán xem, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp mặt? Ngươi còn nhận ra ta sao?" Tống Tây Tử thậm chí còn có hứng thú nói đùa.
Lâu Xuân Vũ ai một tiếng, "Ta nghĩ ngươi không muốn nhìn thấy ta. Ta liền đi trước một bước, miễn cho đến lúc đó làm cho ngươi nhìn đến lại tâm phiền."
"Ta không phải là loại người nhỏ mọn, Lâu lão sư, ngươi đừng nghĩ ta bụng dạ hẹp hòi như vậy."
"Ân ân, Tống lão sư là hào phóng nhất, Tống lão sư đều có thể làm bằng hữu cùng người thổ lộ bị cự tuyệt, tể tướng trong bụng có thể chống thuyền*, là ta bụng dạ hẹp hòi."
(*Ý nói khái quát về một người tính tình hào phóng, người lớn trọng nghĩa khí.)
Tống Tây Tử mở to hai mắt, nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ đâu chỉ là thay đổi, quả thực là đổi thành một người khác, lời này nghe vào chính là nếm ra vị chua như giấm Trấn Giang.
Nàng còn dường như là thực sự ngửi thấy được mùi chua trong không khí
Tống Tây Tử nói: "Ngươi nói chuyện như vậy... Hà khắc." So sánh ra, trước kia Lâu Xuân Vũ ở trước mặt mình luôn là cất giấu tâm tư, lại mang theo một chút cẩn thận, Lâu Xuân Vũ bây giờ mới là Lâu Xuân Vũ chân thực a.
"Ta muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi, là ta tự tiện yêu thích ngươi, kỳ thật ta thích ngươi đã thật lâu, lâu đến mức không thể tưởng tượng được, sự yêu thích của ta, nhất định đã tạo thành gánh nặng cho ngươi, lúc trước ta trốn tránh ngươi, cũng chính là bởi vì không biết nên làm sao đối mặt với ngươi, ta cũng biết tiếp tục như vậy liền không được, nhưng mà trong lòng ta không bỏ xuống được tình cảm dành cho ngươi, ngươi cự tuyệt ta, ta không có khả năng cảm giác gì đều không có, cần có thời gian để điều chỉnh, càng lo sợ sẽ thất lễ ở trước mặt ngươi."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tống Tây Tử: Đã nói là yêu thích ta đúng không? Đã nói là vì ta thấp thỏm không yên đúng không? Vì cái gì một chương này liền chính là ta đứng ngồi không yên?
Lâu Xuân Vũ: A, đúng a, thực xin lỗi.
Tống Tây Tử: Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?
Lâu Xuân Vũ: Ta vẫn là không muốn yêu đương, ta trước liền muốn gây dựng sự nghiệp a.
Tống Tây Tử: Ngươi trước tiên đem vấn đề tình cảm giải quyết xong lại đi a.
Lâu Xuân Vũ: Cũng không vội, ngươi mới hơn hai mươi, vội cái gì, ta đều hơn ba mươi cũng không có gấp gáp a.
Tống Tây Tử:??
-----------------------
Những chương sau này nó rất là dài luôn nên mình chỉ đăng 1 chương nha
1 chương nhưng mà 8345 chữ lận á, dài hơn 2 chương thường luôn nha