Lâu Xuân Vũ nghe Tống Tây Tử cùng Lăng Đông Dĩ đối thoại, ở bên cạnh làm một thính giả an tĩnh lắng nghe, trong lúc bất tri bất giác đã ăn xong một đĩa nhỏ cookie. Huống chi nàng cũng không cô đơn lạnh lẽo, bên cạnh còn có công chúa mềm mại có thể vuốt ve.
Giữa chừng, Tống Tây Tử chú ý tới ly nước trước mặt nàng đã cạn, liền rót nước trà cho nàng.
"Vài ngày nữa ta phải đi ra ngoài, trong tiệm còn có người, bất quá nàng cũng là nhân viên mới, không quen với ngươi, nếu như ngươi muốn đến, trực tiếp cùng nhân viên mới của ta nói ngươi là bằng hữu của ta, nàng sẽ để ngươi dùng gian phòng trên lầu." Lăng Đông Dĩ nói với Tống Tây Tử, nàng một tay chống cằm, thân trên nghiêng về phía Tống Tây Tử, từ ngôn ngữ cơ thể cho thấy nàng đã phóng thích ra một loại thiện cảm đối với Tống Tây Tử.
Từ quan điểm của người ngoài cuộc, Lâu Xuân Vũ cảm thấy Lăng Đông Dĩ là một người rất biết nói chuyện phiếm, vào lúc thích hợp Lăng Đông Dĩ sẽ đem chủ đề dẫn dắt theo chiều hướng càng thêm thú vị, hơn nữa nàng từng trải phong phú, kiến thức được tích lũy theo thời gian, Tống Tây Tử cùng nàng luôn là có chuyện nói không hết, khi đang nói chuyện Tống Tây Tử phi thường nhập tâm, mà Lăng Đông Dĩ lắng nghe rồi đáp lời, khoảng cách cùng Tống Tây Tử càng lúc càng gần.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâu Xuân Vũ cùng Lăng Đông Dĩ chính thức gặp mặt, nhưng mà trong mộng của Lâu Xuân Vũ, nàng nương theo Tống Tây Tử đã gặp qua Lăng Đông Dĩ thật nhiều lần, nàng đã nhìn thấy tình cảnh ở chung tương tự như vậy, mà điểm khác biệt chính là mình là một u hồn trong suốt, vô pháp tham dự vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nàng đã từng gặp qua một Lăng Đông Dĩ trường thành hơn lúc này một chút, người đó dùng ánh mắt bi thương lại nhiệt liệt nhìn chăm chú vào một Tống Tây Tử đã trường thành hơn cũng càng thêm trầm mặc hơn.
Nàng từng chứng kiến Lăng Đông Dĩ lửa tình đã tắt lại vẫn như cũ mà ôm lấy tro tàn ấm áp bật khóc khẩn cầu Tống Tây Tử cho mình một cơ hội.
Nàng cũng biết vào một ngày nào đó sau này, Lăng Đông Dĩ nói tái kiến, từ đó rốt cuộc không còn xuất hiện nữa.
Bất kể là loại tình cảnh nào, đều là tràn đầy bi thương.
Lúc này, Lâu Xuân Vũ nhìn đến ô cửa sổ thủy tinh kiểu dáng xưa cũ bị ánh chiều tà chiếu rọi lên thứ ánh vàng rực rỡ, nương theo đó là hình ảnh hoa hoa thảo thảo dao dộng trong gió ở bên ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy được hương hoa, lá Ngô Đồng úa vàng rơi rụng bay xuống. Bên cạnh nàng, Tống Tây Tử cùng Lăng Đông Dĩ đang cao giọng nói chuyện, vui vẻ cười to.
Nàng ôm chặt công chúa trong lòng, tâm tư dần dần bình tĩnh.
Lâu Xuân Vũ chưa từng lên tiếng, giống như ẩn mình vào trong bối cảnh, Tống Tây Tử hậu tri hậu giác nhận thức được nơi này còn có một người, nàng quay đầu nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, muốn hỏi người kia vì sao không cùng tham gia, là vội vàng trở về, hay là cảm thấy lúng túng.
Lâu Xuân Vũ đang chìm lạc trong hồi ức, nàng thậm chí hoài nghi mình vẫn còn là một u hồn, lúc này nàng có thể nhìn thấy hai người này, hai người này lại nhìn không thấy nàng, nàng liền không lên tiếng, bởi vì nàng đã nhận thức được sự cô độc cho dù có hét to người khác cũng nghe không được.
Mà khi Tống Tây Tử nhìn về phía nàng, đang dùng ánh mắt hỏi nàng làm sao vậy, nàng có loại cảm giác bị Tống Tây Tử ở trước mắt bắt lấy.
"Ta nghe các ngươi nói chuyện, liền cảm thấy rất thú vị." Mặc dù chỉ là trải qua một chút thời gian, nhưng mà trong đầu Lâu Xuân Vũ có vô số tạp niệm nhảy loạn, cả người còn giống như đang phiêu trên không trung, có chút ảo giác chân không chạm đất.
"Ta chỉ chú ý nói chuyện với nàng, đều quên ngươi rồi." Lăng Đông Dĩ rót đầy ly cho nàng, "Ngươi cùng Tây Tử là tại sao mà quen biết? Các ngươi thoạt nhìn không giống như là người cùng một thế giới. Không nghĩ tới còn có thể làm bằng hữu." Lăng Đông Dĩ nhìn Lâu Xuân Vũ nói.
Tống Tây Tử nghĩ đến ngày đó Lâu Xuân Vũ cố chấp mà đi theo sau lưng nàng, nói muốn đi theo nàng làm thêm, nhịn không được mà bật cười, "Quen biết khi làm thêm. Nàng tự đề cử bản thân, nói với ta nàng muốn làm thêm, ta vừa vặn cần một sinh viên làm thêm, sau đó liền giao công việc cho nàng, thường xuyên qua lại chúng ta liền trở thành bằng hữu, còn có chúng ta là cùng lớp, đi học chung."
"Ah ~~ là như vậy sao." Lăng Đông Dĩ kéo thanh âm thật dài, nhìn Lâu Xuân Vũ thêm vài lần.
Từ trong ánh mắt của nàng Lâu Xuân Vũ đọc được một ít tâm tình khác thường, khi nhìn lại Lăng Đông Dĩ đã khôi phục dáng tươi cười bình thường, lúc này nàng bởi vì một câu của Tống Tây Tử mà bật cười ha ha.
Lâu Xuân Vũ cúi đầu nhìn xuống tay mình, nàng nghĩ chính mình có phải hay không biến mất sẽ tốt hơn.
Buổi tối, Lăng Đông Dĩ muốn giữ Tống Tây Tử ăn một bữa cơm, Tống Tây Tử nói buổi tối còn có hoạt động, muốn trở về, cùng Lăng Đông Dĩ nói tái kiến.
Lâu Xuân Vũ vuốt ve công chúa đang nằm ngửa ngủ say trên bàn vài cái, tái kiến, cám ơn ngươi đã cùng làm bạn.
Lăng Đông Dĩ đưa các nàng tới cửa. Ba người đi qua một tiểu đạo được vây quanh bởi một màu xanh biếc, Lăng Đông Dĩ đi ở đằng trước, thường quay đầu lại cùng Tống Tây Tử nói chuyện, mà Lâu Xuân Vũ là nghiêm túc ngắm nhìn những đóa hoa tươi tốt nơi góc tường.
"Có thời gian lại đến." Lăng Đông Dĩ phất tay cùng Tống Tây Tử nói tạm biệt.
Tống Tây Tử để Lâu Xuân Vũ cùng mình trở về, nàng mượn chìa khóa xe từ chỗ của lão bản, dù sao là tiện đường, nàng muốn đưa Lâu Xuân Vũ trở về.
Lúc lái xe, Tống Tây Tử bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, "Thực xin lỗi."
"Vì cái gì nói xin lỗi?" Lâu Xuân Vũ mang vẻ mặt bối rối.
"Ta thấy ngươi ngồi ở chỗ kia một mình rất nhàm chán."
Lâu Xuân Vũ bởi vì câu nói này mà lộ ra biểu tình khiếp sợ, ngay cả bản thân nàng lúc đó là vẻ mặt gì nàng cũng không biết, nàng không có không thích, chỉ là đang cố gắng che giấu sự hiện hữu của mình, bởi vì hai người này đã hợp thành một thế giới nhỏ, nơi không có nàng tồn tại.
"Ở đó rất tốt a, ta không có không thích, ngươi không cần loạn suy đoán, đả thương cảm tình của người khác." Lâu Xuân Vũ nói xong, cũng ý thức được trong lời của mình có vài phần chột dạ.
Lăng Đông Dĩ là bằng hữu của Tống Tây Tử, mà mình chỉ là thân phận đồng học của Tống Tây Tử, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng Lâu Xuân Vũ đã có nhận thức, Lâu Xuân Vũ sẽ không lấy chính mình cùng Lăng Đông Dĩ so sánh, như vậy, chỉ có vẻ quá thấp kém.
Tống Tây Tử nói: "Lão bản chỉ lo tìm chủ đề cùng ta trò chuyện, đều không có muốn hàn huyên với ngươi, có thể chính bản thân nàng đều không có phát hiện. Ta nghĩ có thể là do nàng không thích trò chuyện nhiều với người xa lạ." Tống Tây Tử thầm nghĩ đến một tầng này, không có lại suy nghĩ gì thêm.
"Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên ta đến nơi đó, nàng có thể quen biết ta, chính là thông qua ngươi, bất quá hôm nay đi theo ngươi có thể ăn uống miễn phí, đã rất vui vẻ rồi."
Tống Tây Tử lắc đầu, "Dù sao có hội chúng ta đến đó không nhiều. Ngươi liền nghĩ, lão bản chính là lão bản, tùy hứng một chút cũng không sao. Ngươi cũng không cần để ý, về sau các ngươi có cơ hội làm bằng hữu." Nàng biết tình cảnh khi đó có chút lúng túng, chỉ là Lăng Đông Dĩ nằm quyền chủ đạo, không cho Lâu Xuân Vũ có cơ hội nói chuyện, mà với tính cách của Lâu Xuân Vũ, dù cho cảm thấy không thoải mái, cũng sẽ không nói ra.
"Ta không giống ngươi, khắp nơi đều có bằng hữu quen biết." Lâu Xuân Vũ cũng rất hâm mộ Tống Tây Tử, Tống Tây Tử có nhiều bằng hữu như vậy, mỗi người đều cùng nàng nói chuyện cởi mở, nàng có thể mọi việc đều thuận lợi, bản thân lại không được, luôn cảm thấy kết giao bằng hữu mới quá mệt mỏi, cảm tình gắn bó cũng quá mệt mỏi, ngược lại khi đối mặt với đệ tử của mình liền thoải mái một chút.
Nói đến đệ tử của nàng, nàng gần đây bởi vì bận chuyện của mình, cơ hội vào nhóm cũng ít đi rất nhiều.
"Tính cách của ta chính là như vậy, ta cũng không có biện pháp. Ngươi kỳ thật cũng không cần đánh giá thấp bản thân như vậy a, tựa như Liêu Dật Vân đánh giá ngươi cũng rất tốt, nàng luôn nói ngươi tốt..."
"Cám ơn ngươi đã an ủi ta, ta biết bằng hữu bên cạnh ta không nhiều lắm, người ngươi nhắc tới, cũng chính là vài người cùng phòng với ta." Tâm tình Lâu Xuân Vũ càng thêm phức tạp, nàng cũng là hiện tại mới ý thức tới, chính mình thật sự chính là không có nhiều bằng hữu, ở kiếp này nếu như nàng chết rồi, trong tang lễ của nàng sẽ có bao nhiêu người vì nàng mà khóc. Nghĩ tới đây, tâm tình Lâu Xuân Vũ rõ ràng liền hạ thấp xuống rồi.
Tống Tây Tử hiếm khi á khẩu không trả lời được.
"Vậy ngươi kết giao bằng hữu nhiều một chút?" Đứng ở góc độ đồng học, Tống Tây Tử đưa ra kiến nghị.
Lâu Xuân Vũ cười cười, không nói gì thêm.
Trước khi tắt đèn, chủ đề trong phòng 401 đột nhiên trở thành một cuộc tọa đàm về nội y, nguyên nhân là vì khi Tề Nhã Nhã phơi quần áo liền phát hiện bộ nội y đang phơi ở trên.
Đây là những thứ mới lạ trong phòng của các nàng, bởi vì Liêu Dật Vân cup nhỏ, mặc áσ ɭóŧ là loại bình thường, Tạ Nhuế thích phong cách đáng yêu. Tề Nhã Nhã càng không cần nói, nàng mặc nội y thể thao, hận không thể quấn ngực, nếu như không phải trong nhà không cho phép nàng thưởng xuyên quấn ngực, nàng có thể thật sự sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngực của mình từ lớn trở thành bằng phẳng, nếu như trong bốn người đã có ba người sẽ không mặc bộ nội y này, vậy có khả năng nhất chính là Lâu Xuân Vũ.
Tề Nhã Nhã là người đầu tiên phủ định, nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ sẽ không, Lâu Xuân Vũ thoạt nhìn chính là tiểu nữ nhân chất phác vô hoa, làm sao lại lựa chọn... Nội y ôn nhu như vậy. Tề Nhã Nhã hình dung không ra, dù sao chính là một nét mỹ lệ. mông lung giữa nữ nhân cùng cô nương
Nhưng mà Tạ Nhuế nói dường như đã từng thấy Lâu Xuân Vũ treo lên.
Đợi đến buổi tối, Tề Nhã Nhã nhanh miệng hỏi Lâu Xuân Vũ bộ nội y kia có phải là của nàng hay không, Lâu Xuân Vũ trực tiếp cho ra đáp án, "Là ta mua."
"A???!" Ba người cơ hồ là đồng thời phát ra thanh âm không thể tin được.
"Là ta mua." Lâu Xuân Vũ nói lại một lần, lần này tất cả mọi người đã nghe rõ.
Tề Nhã Nhã không thể tin được, nàng ngồi bật dậy, nhìn Lâu Xuân Vũ từ trên xuống dưới, "Ngực của ngươi lớn bao nhiêu?"
Lâu Xuân Vũ bị Tề Nhã Nhã nhìn đến nổi da gà, nàng dùng gối đầu ngăn trở trước ngực của mình.
Tạ Nhuế nói: "Tề Nhã Nhã, ngươi hỏi kỹ như vậy làm gì?"
"Ngươi xem ta là cup C, có lớn như vậy! Ta hoàn toàn không có phát hiện, ngươi thế nhưng cũng là cup C." Tề Nhã Nhã lộ ra bộ ngực đã ẩn giấu nhiều năm của bản thân, nàng mặc một chiếc áo vận động không tay, cách chiếc ao mơ hồ có thể nhìn đến thước tấc của vòng ngực ngạo nghễ, nhưng mà vẻ ngoài của nàng trung tính, bình thường lại mặc quần áo phi thường rộng rãi, trên cơ bản bao gồm cả Lâu Xuân Vũ ngủ đối diện với nàng, cùng với những người ngoài, đều không có chú ý tới nàng có cup C.
"Ngực lớn có cái gì tốt a, ta không muốn chút nào, Liêu Dật Vân, nếu như ngươi muốn, ta đem ngực của ta cho ngươi, còn có tên của ta cũng cho ngươi, ngươi cho ngược lại ta, ta thích danh tự của ngươi, nghe đều đặc biệt tiêu sái, đặc biệt soái." Trong lòng Tề Nhã Nhã là hâm mộ người khác.
Liêu Dật Vân mắt trợn trắng, "Không, ta rất hài lòng. Đây là danh tự gia gia của ta đặt cho ta, hơn nữa ta thích ngực nhỏ, mặc quần áo đỡ tốn vải."
"Ai, đúng rồi, Xuân Vũ, ta hôm nay mới nhận thức được, ngươi lại là một người thâm tàng bất lộ. Nhìn không ra, nhìn không ra." Tề Nhã Nhã lại chuyển đề tài đến trên người Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ lại ôm chặt gối đầu, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a."
"Ngươi so với suy nghĩ của ta thật bất đồng a, chính là ta đối với ngươi triệt thay đổi cách nhìn, nội tâm của ngươi cũng có một mặt tài trí, cũng thích chưng diện, chính là ngươi không biểu hiện ra ngoài." Tề Nhã Nhã nói rất nhiều lời, Lâu Xuân Vũ bị nàng nói đến đỏ mặt.
Tề Nhã Nhã dùng một câu làm tổng kết, "Dù sao ta hiện tại liền dùng một quan điểm hoàn toàn mới để nhìn ngươi"
Tới gần kỳ nghỉ đông, phụ đạo viên gởi nhắn tin cho tất cả đồng học, nói nếu như có đồng học muốn lưu lại vào kỳ nghỉ đông, phải thông báo trước, còn phải đăng ký.
Nhận được tin nhắn, Tề Nhã Nhã ý thức được kỳ nghỉ đông sắp đến, nàng có thể trở về quê mừng lễ năm mới, tâm tình đặc biệt vui vẻ, "Ai lại muốn lưu lại a, cũng không phải ăn no rỗi việc đi."
Lúc này, Lâu Xuân Vũ gởi tin nhắn cho phụ đạo viên, nói với nàng mình không trở về nhà lễ mừng năm mới.
Nhận được tin nhắn phụ đạo viên lập tức gọi điện thoại tới, phụ đạo viên là học tỷ của các nàng, sau khi tốt nghiệp liền lưu lại làm phụ đạo viên, nàng cùng Lâu Xuân Vũ không quen biết, nhưng mà nàng cùng Tống Tây Tử quan hệ rất tốt, từ chỗ của Tống Tây Tử mà biết đến chuyện Lâu Xuân Vũ đang làm thêm, nàng nhịn không được mà đối sinh viên này chú ý thêm một chút.
"Lâu đồng học, ân, ta là phụ đạo viên, xin hỏi ngươi vì sao lại lựa chọn lưu lại?"
"Ta muốn lưu lại ở kỳ nghỉ đông để làm thêm."
"Là bởi vì nguyên nhân này?" Phụ đạo viên có chút kinh ngạc, từ khi khai giảng nàng liền biết rõ gia cảnh khó khăn của Lâu Xuân Vũ, nhưng mà không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ thế nhưng lại thiếu tiền đến mức sẽ lưu lại trường ở kỳ nghỉ đông để làm thêm."Nghỉ đông liền chỉ có một tháng, mọi người sẽ trở về cùng người nhà đoàn tụ, ngươi không trở về sẽ không sao chứ?"
"Ta sẽ giải thích rõ ràng với cha mẹ ta." Lâu Xuân Vũ nhẹ nói.
"Ah, vậy được rồi, ngày mai đến phòng làm việc của ta, chúng ta ký một bảng thông báo về trách nhiệm ở lại trong kỳ nghỉ đông, nếu như ngươi muốn lưu lại, vẫn là phải tuân thủ quy định của trường học, còn có một vài điểm phải lưu ý, ta cùng ngươi nói một chút."
"Cám ơn phụ đạo viên." Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại, nàng cân nhắc lưu lại, kỳ thật là một loại xúc động khiến cho nàng làm ra quyết định này.
Nếu như là nàng trước kia, nàng khẳng định không có dũng khí đề xuất yêu cầu lưu lại, một khi nàng nói không trở về nhà đón năm mới, cha mẹ với tư tưởng truyền thống lại luôn để trong lòng ánh mắt của người khác sẽ phản ứng lớn đến thế nào, nàng cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng mà nàng vẫn là không muốn về nhà, nàng biết mình về nhà vào lễ mừng năm mới, là đoàn viên, nhưng mà chôn giấu dưới biểu tượng của sự đoàn viên chính là những mâu thuẫn đếm không hết.
Nàng cùng Lâu Xuân Vọng nhao nhao, Lâu Xuân Vọng đang trong giai đoạn thanh xuân phản nghịch, chính mình lại nhiều lần mách lẻo, hắn chắc chắn sẽ không đối với mình nói chuyện khách khí, huống chi người cha mẹ yêu thương là hắn, hắn ở trong nhà có thể nói là muốn làm gì thì làm. Bản thân trở về chính là phải chịu đựng hắn.
Ở một kiếp kia khi nàng lựa chọn về nhà, mâu thuẫn trong nhà lần nữa trở nên gay gắt, sau khi ở nhà vài ngày, Lâu mẹ đối với hành vi của nàng luôn nhìn không thuận mắt, như nhặt xương trong trứng chim, nàng thậm chí đều nghĩ, tại sao là người một nhà, mẹ nàng lại luôn là có thể nhìn nàng không vừa mắt, thẳng đến khi bản thân nàng làm mẫu thân, liền hiểu được nguyên nhân mẹ làm như vậy, bởi vì mẹ muốn điều khiển hết thảy, bao gồm cả tư tưởng cùng hành vi của nhi nữ, bà quyết không cho phép trong nhà có người thách thức quyền uy của bà.
Mà ở một kiếp kia nàng về nhà một tháng, liền bị đả kích đến thương tích đầy mình, tinh thần sa sút rất lâu mới khôi phục lại.
Nếu như nàng đã không còn là nàng của trước kia, lễ mừng năm mới lần này, nàng hạ quyết tâm ở lại trường học, trong khoảng thời gian này, nàng có thể hảo hảo suy nghĩ mối quan hệ cùng trong nhà, làm thêm là thứ yếu, chủ yếu nhất là nàng muốn tận lực rời xa gia đình, hoặc là người trong nhà sẽ từ chuyện nàng không trở về mà nhận thức được thái độ của nàng, biết rõ nàng không có sự gắn bó sâu sắc với gia đình, không còn muốn tham gia vào nhiều vấn đề trong gia đình, nàng tùy thời đều có thể không trở về.
Đương nhiên quyết định của nàng, ngoại trừ chính nàng, không ai sẽ ủng hộ, bao gồm người trong nhà nàng.
Lâu ba ba Lâu mẹ biết rõ năm mới nàng không trở về, liền ở trong điện thoại bạo phát tranh cãi kịch liệt, Lâu mẹ ở trong điện thoại đem Lâu Xuân Vũ mắng một trận, buộc nàng nhất định phải thay đổi chủ ý mà trở về, ngày lễ quan trọng như tết âm lịch, người trong nhà đều có thể cùng một chỗ, nào có nữ nhi một mình ở bên ngoài đón lễ. Còn nói Lâu Xuân Vũ nhất định là đã bị làm hư, sớm không nên để Lâu Xuân Vũ đi ra ngoài đọc sách, vừa đi ra ngoài đọc sách tư tưởng liền hư mất.
Tâm tình của Lâu mẹ có chút không khống chế được, nói chuyện càng lúc càng khó nghe, vốn không nghe Lâu Xuân Vũ giải thích.
Tới lúc này, Lâu Xuân Vũ một câu giải thích cũng đều không nói ra nữa.
Lâu ba ba nhận lấy điện thoại, hỏi nàng tính thế nào.
Lâu Xuân Vũ liền nói muốn lưu lại trường học làm thêm.
Lâu mẹ lớn tiếng nói: "Làm thêm, làm thêm cái gì, ngươi không đủ tiền có phải không, trong nhà không cho ngươi tiền sao? Ngươi có phải xài tiền bậy bạ hay không, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nữ nhân phải tự trọng..."
Lâu Xuân Vũ nói: "Con là làm thêm trong phòng đọc điện tử của trường."
"Ngươi vì cái gì phải làm thêm, tiền ngươi đều xài hết rồi sao? Dùng ở chỗ nào?" Lâu mẹ liền biết lúc trước không nên để Lâu Xuân Vũ đi học xa nhà, bọn họ quản cũng quản không được.
"Mẹ cho con tiền, con đều không có phung phí."
"Ngươi không có xài tiền bậy bạ, vậy làm thêm làm gì, ngươi tại sao muốn ở lại trường học, ngươi có phải đã có bạn trai hay không?"
"Mẹ, con không có, mẹ đừng nói nữa, vì sao mẹ không thể để con tự mình làm chủ, con đã là người trưởng thành."
"Ngươi là do ta nuôi dưỡng, nói cái gì mà ngươi tự làm chủ, đừng quên ngươi còn phải đưa tay nhận tiền của ta."
"Không cần luôn nhắc đến tiền." Lâu Xuân Vũ thật vô lực, nàng liền không rõ, vì cái gì mẹ nàng luôn đem tiền treo ở ngoài miệng, hơn nữa chỉ có đối với nàng là như vậy, đối với đệ đệ, cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới những thứ này. Đối đãi khác biệt như vậy, mang đến cho Lâu Xuân Vũ trầm trọng áp lực, mẹ thời khắc đều đang nhắc nhở nàng phải nhớ đến công ơn nuôi dưỡng, nhớ rõ bản thân thiếu nợ gia đình, trưởng thành phải hồi báo gia đình.
"Ngươi không dùng tiền của ta, vậy tiền của ngươi từ đâu tới, tiền của ngươi từ trên trời rơi xuống? Là ăn xin sao?"
"Con sau này sẽ trả lại cho mẹ." Lâu Xuân Vũ mệt mỏi đến mức sức lực để nói tiếp cũng không còn.
"Trả lại ta, ngươi nhưng thật ra thật có bản lãnh, liền biết khoác lác rồi."
"Con sau này sẽ tự mình kiếm tiền, sẽ không lại hỏi mẹ xin thêm một đồng nào." Lâu Xuân Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Buổi tối, Lâu ba ba nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhận được tiền chuyển khoản 6000 đồng.
Lâu ba ba gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, ở trong điện thoại, Lâu Xuân Vũ đè nén tâm tình, "Con có thể dựa vào bản thân nuôi sống mình, tiền đều đưa lại cho ba mẹ, không cần quản con nữa được không?"
"Xuân Vũ, ba biết mẹ nói chuyện rất khó nghe, tâm ý của nàng là tốt, nàng là hy vọng con có thể nỗ lực học tập, chuyện tiền bạc con không cần lo lắng, con ở trường học học tập tốt, tiền ngày mai ba chuyển lại cho con."
"Không cần chuyển lại cho con, tự con có thể nuôi được mình. Còn có ba ba, nếu ba biết mẹ nói chuyện khó nghe, ba liền có thể nhắc nhở mẹ không cần nói như vậy, nói lời của mẹ, con nghe vào thật sự rất có tiếp nhận, con trước kia dựa vào mẹ nuôi lớn, là con không đúng, sau này con sẽ không dựa vào mẹ nữa."
"Xuân Vũ, Xuân Vũ, con đứa nhỏ này con đang suy nghĩ cái gì a, con nói dựa vào bản thân mình mà sống, con có năng lực sao..."
Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại.
Lâu ba ba trở về phòng ngủ, nói với Lâu mẹ đang ngồi ở đầu giường xem tivi: "Nữ nhi của ngươi đem tiền sinh hoạt chuyển lại rồi, nói không cần dựa vào trong nhà."
"Chuyển lại bao nhiêu?"
"Lúc trước ngươi đưa cho nàng 6000 có phải hay không, nàng đều chuyển lại rồi."
"Nàng không tiêu hết? Những ngày qua nàng là sống thế nào? Nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy." Lâu mẹ đều không thể tin được, cầm lấy điện thoại của lão công, ngay hôm sau lại đặc biệt đi kiểm tra số dư trong thẻ tiết kiệm, quả nhiên đã được chuyện lại 6000 đồng.
Lâu mẹ đều có chút không thể tin được, bà lần nữa gọi điện thoại đến, Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại, bà gọi một lần, Lâu Xuân Vũ cúp một lần.
Lâu mẹ cũng có chút tức giận, dứt khoát liền không gọi nữa, tùy tiện nàng muốn làm thế nào thì làm, chính là giao lưu với bằng hữu hư hỏng, tiền này đến từ chỗ không đứng đắn, bà đều mặc kệ.
Lâu Xuân Vũ biết rõ mẹ nàng đang hoài nghi cái gì, mẹ nàng chưa từng chân chính tín nhiệm nàng, mẹ luôn nói, một nữ hài tử có năng lực gì đẻ kiếm tiền nuôi sống bản thân, khi nữ hài chưa kết hôn là dựa vào trong nhà, sau khi kết hôn là dựa vào lão công, kiếm ít tiền ăn uống vui chơi là đủ rồi, tiết kiệm được liền cho gia đình, chờ kết hôn rồi liền dùng tiền của lão công, không phải là hạnh phúc sao.
Quyết định lưu lại trường của Lâu Xuân Vũ sẽ không thay đổi, ngày hôm sau nàng liền đến văn phòng của phụ đạo viên, viết tên của mình dưới văn bản đảm bảo trách nhiệm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Lăng Đông Dĩ: Bên cạnh tiểu bằng hữu nhà ta xuất hiện một đóa bạch liên hoa, mọi người giúp ta nghĩ biện pháp, làm sao đuổi nàng đi.
Đám người: Bạch liên hoa?! Như thế nào!
Lăng Đông Dĩ: Bạch liên hoa kai là đồng học của tiểu bằng hữu, tính khí rất tốt, lớn lên bộ dáng hiền lành, làm sao phớt lờ nàng nàng đều là bộ dạng không quan tâm...
Đám người: Người ta rõ ràng là bình tĩnh, làm sao là bạch liên hoa.
Lăng Đông Dĩ: Nàng đứng ở bên cạnh tiểu bằng hữu của ta, ta liền nhìn nàng không vừa mắt.
Đám người: Ngươi thật nghiêm khắc.
Lăng Đông Dĩ: Mấu chốt là công chúa nhà ta, đối với mọi người đều là khó gần, không để ý đến, kết quả liền cọ cọ nàng, còn cho nàng vuốt ve. Ta cũng không có đãi ngộ này.
Đám người: Quá phận! Công chúa đều chưa từng cọ ta, đánh đổ bạch liên hoa, đoạt lấy tâm hồn của công chúa!
-----
Tề Nhã Nhã hồi ký
Cuộc sống của ta, chính là một hồi bi kịch, tên của ta là bắt đầu bi kịch của ta, mà cup C của ta, càng là đỉnh phong của bi kịch.
Ta muốn một bộ ngực phẳng, vì cái gì ông trời cho ta cup C.
Bạn gái cup A của nàng xem hết hồi ký, liền trở tay vỗ lên ngực nàng ba chưởng, "Khoe khoang cái gì a, cup C ngươi liền kiêu ngạo đúng không?"