Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 23




Tề Nhã Nhã ngửa mặt lên trời kêu la inh ỏi: Chẳng lẽ là ý trời.

Liêu Dật Vân nhìn không được nữa, "Ngươi nói ngươi vì cái gì nhất định phải tìm rắc rối với việc làm thêm của nàng a, ngươi hảo hảo làm tân sinh, cùng nàng làm bằng hữu làm bạn thân không tốt sao, cái thân thể nhỏ bé này của ngươi liền đừng lăn lộn bản thân nữa."

"Nói cũng đúng a, ta tại sao lại chết đầu óc như vậy, ta làm gì nhất định phải đi làm thêm a, ta có thể làm bằng hữu của nàng a, chúng ta nhất định có rất nhiều điểm để nói chuyện."

Tạ Nhuế đạp Liêu Dật Vân một cước: "Ngươi không có chuyện gì lại đi cổ vũ nàng, ngươi không nhìn thấy nàng đều sắp phát điên rồi sao?"

"Ta không cổ vũ a, ta không phải là cổ vũ nàng a, ta đây không phải là... Được rồi, ta đi kéo đàn Violon, ta tìm xúc cảm." Liêu Dật Vân hết đường chối cãi.





"Xuân Vũ, Xuân Vũ, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?" Rõ ràng là trong phòng bốn người, nói chuyện vĩnh viễn đều là ba người này.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta không nghĩ gì cả."

"Rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì, ngươi có phải có người trong lòng rồi hay không? Cao trung? Hay là trong trường học?"

"Không có. Ta muốn học tập tốt." Lâu Xuân Vũ đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn của một nữ hài ngoan ngoãn.

Tạ Nhuế cầm cốc giữ nhiệt, ở trong phòng đi qua đi lại, "Vào đại học liền phải cởi bỏ trói buộc bản thân, ta cho rằng đó chính là nói chuyện yêu đương, nên là một môn bắt buộc trong cuộc sống đại học, bởi vì cũng liền trong vài năm đại học này, thiếu nam thiếu nữ tràn đầy khát vọng đối với tình yêu, mới có tâm tư nói yêu đương chân chính, ngoại trừ xã hội, cái gì áp lực kinh tế, áp lực cha mẹ, các loại áp lực cùng lúc kéo đến, vậy tình yêu của hai người pha trộn bao nhiêu là thứ như vậy, còn có thể hảo hảo nói yêu đương sao, tình cảm có thể đơn thuần sao."



Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, nàng đồng ý với lời nói của Tạ Nhuế.

Tạ Nhuế nói nhiều như vậy, liền chỉ có Lâu Xuân Vũ đáp lại, Liêu Dật Vân ở ban công kéo đàn Violon, luôn không tìm được cảm xúc, khi nàng nghe được liền giống như cưa đầu gỗ không sai biệt lắm.

Mà Tề Nhã Nhã lại là một bộ dạng ta là người từng trải ta hiểu rõ nhất, kích động muốn phát biểu cảm nghĩ về nhân sinh của mình, đặc biệt muốn nói cái gì đó.

Tạ Nhuế trực tiếp không cho nàng cơ hội để nói, trải nghiệm tình cảm của Tề Nhã Nhã nói không chừng có thể viết ra một trăm quyển sách rồi, đối với loại người này mà nói, thuần khiết vốn không tồn tại. Nàng chỉ muốn làm hướng đạo tình cảm cho Lâu Xuân Vũ, nàng thậm chí có thể khẳng định mà nói, tam sơ* của Lâu Xuân Vũ hẳn là đều vẫn còn, mối tình đầu nói không chừng còn chưa có manh mối.



(*Mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên)

Khi Tạ Nhuế nói ra suy đoán của mình về Lâu Xuân Vũ như là người thuần khiết nhất trong phòng, Lâu Xuân Vũ liền đè nén cảm xúc muốn tự giễu.

Nàng sống qua cả đời, có thể đơn thuần chính là bề ngoài a, tâm của nàng đã sớm già nua.

Tống Tây Tử kéo Lâu Xuân Vũ ra khỏi nhóm các thành viên làm thêm cần quan sát, mà đưa vào nhóm các thành viên làm thêm chính thức.

Nàng đối với Lâu Xuân Vũ đánh giá rất cao, lần tuyên truyền này kết thúc, khi nàng đang viết báo cáo, liền đem biểu hiện của người làm thêm này đặc biệt nói qua một lần.

Khi Trương Hâm nhìn đến PPT cũng hoài nghi Lâu Xuân Vũ này thật sự tốt như vậy sao, phải biết Tống Tây Tử rất ít khi khen người như vậy, bởi vì Tống Tây Tử chính là một đỉnh phong, những người khác leo không đến độ cao của nàng.
Tống Tây Tử giải thích: "Một cán bộ dự bị rất tốt, ngươi không muốn đề bạt một chút sao?"

Trương Hâm lắc đầu, "Sinh viên đại nhất có rất nhiều nhân tố không thể xác định, ta có thể đề bạt người, nhưng kết quả người ta nói không làm liền không làm."

"Ta cảm thấy nàng không phải loại người như vậy."

"Vậy ngươi lại quan sát một chút. Kỳ thật nếu như có thể phát hiện ra một số người làm thêm xuất sắc giữa nhóm sinh viên, về sau có chỗ cần dùng có thể sắp xếp bọn họ vào, không cần lại phải lần lượt đi tìm người."

Tống Tây Tử nói: "Vậy được, chuyện này liền giao cho ta."

Khi nhìn thấy hiển thị số điện thoại công cộng, trên gương mặt Lâu Xuân Vũ hiện lên thần sắc tối tăm phiền muộn.

Mục đích của cuộc điện thoại này, đối phương muốn nói cái gì, nàng là rõ ràng hơn hết.
Lâu Xuân Vọng thấy điện thoại rốt cuộc được nghe máy, mang theo giọng nói lấy lòng: "Tỷ tỷ, là ta, ngươi có thể giúp ta một việc sao?"

"Ngươi nói."

"Trường học yêu cầu ta đăng ký học lớp phụ đạo, ta không có tiền, ta không tiện nói với mẹ, ngươi có thể cho ta mượn một chút tiền hay không."

Điện thoại bên này, Lâu Xuân Vũ câu ra một nụ cười trào phúng, "Cho mượn bao nhiêu?"

"500, 500 là đủ rồi, không nhiều lắm, trường học yêu cầu chúng ta hôm nay đóng tiền, ta không có tiền, thứ hai ta liền có tiền rồi, ta lấy được tiền lập tức chuyển lại cho ngươi."

Những lời này, chân chân thật thật đã từng phát sinh qua, Lâu Xuân Vũ còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng, cho đệ đệ vay tiền, sau đó đệ đệ lấy cớ là mẹ cho tiền tiêu vặt không đủ dùng, liền không trả lại.
Khi đó Lâu Xuân Vũ là tin tưởng, còn tưởng rằng đệ đệ thật sự chính là bởi vì mẹ cho tiền tiêu vặt ít mà không đủ dùng, thật sự là tin đệ đệ dùng tiền để đi đăng ký lớp phụ đạo.

"Lâu Xuân Vọng, ngươi thành thật nói, hiện tại một tháng cha mẹ đưa cho ngươi bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

Vốn cho rằng tỷ tỷ sẽ lập tức gởi tiền, kết quả còn hỏi nhiều vấn đề như vậy, Lâu Xuân Vọng có điểm mất hứng, huynh đệ của hắn đều bao vây ở hắn bên cạnh, chờ hắn nói tiền đến rồi sau đó cùng đi ăn uống một chút. Lúc trước hắn cam đoan không thành vấn đề, tỷ tỷ thương hắn nhất, cái gì đều nghe theo hắn, lúc này liền bị vả vào mặt, mất mặt mũi, hắn đối với Lâu Xuân Vũ là phát giận.

"Ngươi không phải là không muốn giúp ta đi?"

"Ta là không muốn giúp, ta giúp ngươi làm sao, ngươi một đệ tử cao trung, mỗi tháng từ trong nhà cầm đi một nghìn đồng tiền tiêu vặt, tiền còn chưa đủ dùng, còn hỏi tỷ tỷ vay tiền, ta hỏi ngươi, tiền đi đâu, là dùng ở chỗ nào, ăn uống hay là mua quần áo, nếu như ngươi mua quần áo, mua ngươi quần áo gì nói cho ta nghe."
Lâu Xuân Vọng ngắt lời nàng, "Tỷ tỷ, ngươi cho ta mượn tiền trước, sau này ta lại nói cho ngươi."

"Lâu Xuân Vọng, ta còn là sinh viên, ta cũng không có năng lực kiếm tiền."

"Lâu Xuân Vũ, ta không cần loại tỷ tỷ như ngươi, ngươi vốn không thể xem là tỷ tỷ, đệ đệ hỏi vay tiền ngươi, cũng là bởi vì không có biện pháp..."

Đệ đệ, nào có đệ đệ mở miệng mượn tiền còn hùng hồn như vậy.

Sau khi Lâu Xuân Vọng cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ gọi điện thoại về nhà, nói bóng nói gió nên quan tâm đệ đệ một chút, nói đệ đệ vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, muốn Lâu mẹ quan tâm hắn nhiều hơn một chút.

Lâu mẹ cảm thấy nàng thoại lý hữu thoại*, hỏi: "Là Xuân Vọng sinh bệnh sao "

(*Câu nói có hàm ý khác)

Ở trong điện thoại Lâu Xuân Vũ lưu lại một khoảng thời gian im lặng rất dài, "Lúc trước lão sư của con nhìn thấy Xuân Vọng đang hút thuốc, bởi vì vi phạm lần đầu, hắn sợ nói nghiêm trọng sẽ làm tổn thương tự tôn của tiểu hài tử, liền gọi điện cho con, để con biết rõ chuyện này, con cũng đang bối rối có nên nói với mẹ hay không."
Trước đó nàng đối với đệ đệ chưa từng hoài nghi, kết quả thế nào, nàng cho đệ đệ nhiều tiền như vậy, đệ đệ cầm đi mua thuốc, mời người khác ăn uống, vốn không nghĩ tới khi hắn ở trước mặt người khác vui vẻ tiêu tiền, tỷ tỷ như nàng liền mua cho mình một bộ quần áo mới đều phải do dự.

Đặc biệt có một lần, nàng nghe đệ đệ cùng người khoe khoang về những trải nghiệm thời cao trung, hắn nói một lần mời khách ăn cơm chính là 500 đồng, khi đó trong lòng nàng chỉ có tràn đầy cay đắng.

Này một lần, nàng hoàn toàn không muốn giúp đệ đệ. Lúc trước nàng liền nghĩ qua, bản thân từng bước một thỏa hiệp, vô hình cũng là dung túng đệ đệ, chính mình cũng là đầu sỏ gây tội.

Cho nên nàng sẽ đem chuyện đệ đệ nghiện thuốc lá nói cho người trong nhà, mà một tiếng thở dài đó, là xuất phát từ nội tâm, cũng không phải diễn trò.
Sau này khi đệ đệ hổn hển gọi điện thoại tới cùng nàng tranh cãi, nàng từ trong lời nói của đệ đệ đoán được hậu quả của cuộc gọi kia của nàng.

Cha mẹ chạy tới trường học, trực tiếp từ trong phòng học lôi đệ đệ về phòng, lật lượt xoát qua giường cùng bàn học của hắn, tìm ra ba bao thuốc, cùng một cái bật lửa.

Đặc biệt là mẹ, tức giận đến đôi mắt đều đỏ ửng, nâng tay đánh người, đánh đệ đệ đến trong phòng tán loạn.

Ba ba hỏi hắn học hút thuốc từ lúc nào, đệ đệ nói là học từ bạn cùng phòng, bạn cùng phòng hút hắn cùng liền bắt đầu hút thuốc.

Lâu ba ba lại lần nữa dùng quan hệ, lần này xem như phát huy tác dụng chính xác, đổi phòng cho đệ đệ, sau khi đổi phòng, cha mẹ luôn luôn đột kích đến kiểm tra.

Đệ đệ không ngừng kêu khổ, mà người gây nên hết thảy chính là vị tỷ tỷ mà lúc trước rõ ràng rất dễ nói chuyện.
Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe được đặc biệt muốn cười to ba tiếng, Lâu Xuân Vọng ngươi cũng có ngày hôm nay.

Vì cái gì nàng không thể sớm một chút nghĩ đến biện pháp trừng trị người đệ đệ này, trong hôn nhân nàng sứt đầu mẻ trán, đệ đệ chẳng những không giúp nàng còn kéo chân sau của nàng, nàng chịu đựng lại nhẫn nhịn, kết quả của sự chịu đựng là cái gì đây.

Còn không bằng ngay từ đầu liền không dung túng một người đệ đệ như thế này. Mà người duy nhất có thể trị được đệ đệ, cũng chính là cha mẹ của nàng.

Lâu Xuân Vũ cũng ý thức được, khát vọng mong muốn nhi tử có thể vượt trội hơn người của cha mẹ đối với đệ đệ có bao nhiêu sâu sắc, nếu như người phạm sai lầm là mình, trong nhà có thể liền thật sự từ bỏ. Cho nên nàng khi nàng đã lựa chọn con đường này, liền chỉ có thể đi về phía trước, không có đường lui.
Tuy rằng đại nhất không thể mang máy tính, nhưng mà đệ tử vẫn có thể có rất nhiều đường để lên mạng. Tề Nhã Nhã không e ngại mà nói cho mọi người trong phòng biện pháp của nàng chính là chạy tới lên mạng nhờ trong phòng học tỷ, khi chỗ học tỷ bất tiện, nàng liền sẽ đi ra tiệm Internet, thuận tiện kéo theo vài người trong phòng

Tạ Nhuế là người bất vi sở động nhất, nhà của nàng liền ở bên ngoài trường học, nàng muốn lên mạng, đi ra ngoài quẹo trái đi bộ mười phút về nhà liền có thể lên mạng rồi.

Nhưng mà Tề Nhã Nhã dùng lý do ưu tiên lợi ích tập thể , liền bắt cóc Tạ Nhuế.

Bốn người là lần đầu tiên đi ra tiệm Internet, Tề Nhã Nhã ngựa quen đường cũ mà tìm khu vực tiếp tân đăng ký thông tin, mở ra một phòng nhỏ, nàng nói nàng mời khách, phí qua đêm để nàng thanh toán, liền nói là chúc mừng 100 ngày mọi người quen biết.
Lâu Xuân Vũ bật máy tính lên, chờ lên hệ thống, nhìn màn ảnh, nhưng nàng lại không biết nên làm cái gì.

Tề Nhã Nhã đã tiến vào trạng thái, nàng đổ bộ lên QQ, từng cái một mà trả lời tin tức, sau đó không gian QQ là chưa đủ thỏa mãng, trong chốc lát lại tiến vào trang mạng trong trường xem qua.

Trong túi xách của nàng tràn đầy các loại đồ ăn vặt, sau khi phân phát cho mọi người, tự mình vui vẻ bắt đầu ăn.

Tạ Nhuế nghiêng người sang, nhìn xem Lâu Xuân Vũ bên cạnh đang làm gì, liền thấy hai tay nàng chậm rãi đánh chữ trên bàn phím, đang nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm với ai, Tạ Nhuế tập trung nhìn vào, trên màn hình là một nhóm chat QQ, mà Lâu Xuân Vũ đang giải đáp đề mục cho bọn họ, sau khi Tạ Nhuế nhìn thấy quả thực là không dám tin.

Lâu Xuân Vũ nhìn một chút số thành viên trong nhóm, từ một nhóm nhỏ ban đầu có bốn người, một nàng, cùng ba người đệ tử, lúc này đã phát triển thành một nhóm năm mười sáu người, trong nhóm mọi người hỏi vấn đề cũng vậy rất nhiều, khi nàng vừa mới vào, tất cả mọi người đem những vấn đề này vứt sang một bên, ngược lại là liên tục hỏi nàng học đại học thế nào, ở đại học có cái gì hảo hảo vui chơi, lão sư tìm được bạn trai sao?
Lâu Xuân Vũ liền nói với bọn họ một vài cảm nhận của mình khi vào đại học, dù sao cũng là nằm trong top 10, áp lực học tập ở F đại cũng rất lớn, điểm khác biệt lớn nhất so với các trường khác là ý thức tự giác, có người bình thường cười đùa vui vẻ, thoạt nhìn giống như bộ dạng vô tâm vô phế, nhưng khi học tập, liền sẽ để xuống tất cả tạp niệm mà chuyên tâm học tập.

Cuộc thi tuyển sinh sàng lọc mọi người hết vòng này đến vòng khác, tiến vào đây chỉ còn lại những người có thành tích tốt, không chỉ là mọt sách, càng rất biết cách đọc sách, có người ở bên ngoài phát triển sự nghiệp, cũng không để lỡ chuyện học tập, có người mỗi ngày không biết đang ngây ngẩn vui vẻ cái gì, nhưng mà đến cuộc thi thành tích cũng không thấp, những người đó là biết nắm giữ bản lĩnh học tập, mà không phải là dựa làm bài học thuộc đáp án để sống qua ngày.
Trong môi trường rộng lớn này, bên cạnh đều là người ưu tú, Lâu Xuân Vũ cũng có lĩnh ngộ.

Nàng đem những lời muốn nói đều nói ra trong nhóm, tuy rằng mọi người không thể hoàn toàn lý giải, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nghe lọt tai.

Lâu Xuân Vũ tạo nhóm này, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ giải đáp đề mục, đơn thuần chỉ là bởi vì hứng thú, dần dần cũng trở nên vui vẻ mà tận hưởng nó.

Đến đêm khuya, trong nhóm dần dần yên tĩnh, ảnh avatar của từng người lần lượt lờ mờ xuống. Cuối cùng liền chỉ còn lại một mình nàng.

Buổi tối đó, Lâu Xuân Vũ vô tình điểm vào một bài đăng trong mục Một đường đồng hành trên trang Thiên Nhai, trên đó có những câu chuyện chân thực cũng có những câu chuyện hư cấu, cũng không biết không biết xung động từ đâu đến, nàng nhìn thấy câu chuyện của một cô nương viết, nàng nhớ đến nàng từng phụ lòng một cô gái, cô gái kia cùng nàng ở Thượng Hải phồn hoa sống nương tựa lẫn nhau, nói sống nương tựa lẫn nhau chính là không có sai, các nàng vừa đến thành phố này, lương thực tập cộng lại không đến 5000 đồng, hai người liền tìm phòng thuê ở Thượng Hải, để tiết kiệm tiền còn học được cách chọn đồ ăn vùa ngon lại vừa rẻ ở trong chợ, còn học được một vài thủ thuật.
Các nàng vui vẻ trôi qua mỗi ngày, cho rằng mỗi ngày như vậy trôi qua, cuối cùng chính là cả cuôc đời.

Sau đó áp lực từ trong nhà, nàng đối với tương lai không tin tưởng, nàng đối với cô gái kia cũng không tin tưởng, cuối cùng vẫn là bởi vì không có tiền, lương của nàng không có khả năng phát triển, mà chuyên ngành của cô gái kia muốn phát triển tốt, còn cần thêm vài năm nữa.

Cho nên nàng về nhà, xem mắt, kết hôn, cũng có hài tử, một nữ nhân đã kết hôn bỗng nhiên nửa đêm lại viết một bài viết để tưởng nhớ một mối tình đã qua. Có rất nhiều người đã từng bị tổn thương, ở dưới bài viết an ủi nàng hoặc là mắng chửi nàng, có một người mắng ác liệt nhất, mắng kịch liệt nhất, đem lâu chủ mắng thật vô dụng. Lâu chủ nói nàng cũng hối hận, có đôi khi rất muốn để xuống gia đình mà tìm lại phần tình cảm trước kia.
Kết quả người mắng nàng nói nàng ổn định một chút a, đừng không buông tay được bạn gái cũ, lại cũng không bỏ được lão công cùng hài tử, lâu chủ bất quá chỉ là một người ích kỷ.

Sau đó người mắng chửi này liền biến mất, rốt cuộc không còn xuất hiện nữa.

Lâu chủ hỏi nàng rốt cuộc là ai, nhưng cuối cùng cũng không có ai đáp lại lâu chủ.

Rất nhiều người đọc qua bài viết này là thổn thức không thôi, nhưng mà náo nhiệt một hồi, lại bị những chủ đề khác che mất.

Nàng đăng ký tài khoản, mở ra một bài đăng.

Tốc độ đánh chữ của nàng phi thường chậm, một giờ mới đánh được mấy trăm chữ, nàng đang muốn nói cái gì, nàng muốn nói về câu chuyện xưa của mình, nàng đem những chuyện trước đó viết xuống, đặt một danh tự không phô trương, viết viết, thật giống như đem bản thân ghi vào trong hồi ức.
Nửa đêm có một hai người bình luận, nàng nhìn thoáng qua, không có đáp lại, tiếp tục viết, chuyện nàng viết, chỉ có một mình nàng biết là thật, nàng đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nhìn thấy có người hỏi đây là câu chuyện hư cấu có phải không, nàng nói đúng vậy, là hư cấu, vui vẻ là được rồi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta thầm nghĩ hảo hảo gây dựng sự nghiệp, không nghĩ tới có thể trở thành là tác giả Tấn Giang! Ngươi đừng động vào cài đặt cá nhân của ta!

Tác giả: Trong thực tế trong mục Một đường đồng hành ta thông qua các chủ đề đã lập nên 100 trang viết, cũng có chút thành tựu, ngươi có thể học hỏi một chút từ ta.

----

Tề Nhã Nhã: Hôm nay trên Thiên Nhai có một bài chủ đề mới trong mục Một đường đồng hành, danh tự hay, một trong hai nhân vật chính là ngự tỷ, là loại hình ta thích xem, vì cái gì càng xem càng thấy giống Tống Tây Tử. Ta! Ta có thể! Ta chính là nữ nhân vật chính không chỗ nương tựa trong lòng lại tự ti kia!
--------------------

Chời ơi bổ sung chương 23, 24 nha

Tự nhiên up nhầm lum la

Xin lỗi mọi người nha