Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 20




Tề Nhã Nhã mặc vào quần áo nàng cảm thấy thích hợp nhất, nàng luôn đi theo phong cách trung tính, áo somi hợp thời trang mua ở nước ngoài, quần jean, cộng thêm một đôi giày Cavans, tuy rằng ánh mặt trời chiếu xuống có chút nóng bức, nhưng mà nàng không phải là đi phơi nắng, nàng là đến trước mặt Tống Tây Tử biểu hiện bản thân a.

Nàng còn đặc biệt đi gội đầu, mái tóc trước khi khai giảng vài ngày mới được tỉa tót lại, trải qua một đoạn thời gian đã dài hơn một chút, nàng cũng không để tâm người khác nhìn nàng thế nào, từ nhỏ đến lớn luôn có những người chỉ trỏ ở sau lưng nàng hay trước mặt nàng, nếu như nàng thật sự để trong lòng, đã sớm che giấu bản thẩn rồi.

Nàng tin Tống Tây Tử khẳng định đã nhìn ra tính hướng của nàng, Tống Tây Tử là người thông minh, cho dù vẫn chỉ là sinh viên, nhưng mà trên người Tống Tây Tử có những đặc điểm của một người làm kinh doanh, ba ba của Tề Nhã Nhã làm kinh doanh, nàng đi theo bên cạnh ba ba hoặc nhiều hoặc ít đã gặp qua những bá bá a di làm kinh doanh, nàng dường như thấy được hình ảnh của Tống Tây Tử một vài năm sau, một nữ tử thành công, có quầng hào quang bước ra từ ngôi trường danh tiếng, xuất phát điểm hoàn hảo, mấu chốt chính là loại khí chất này, tùy thời có thể lên tạp chí hay xuất hiện ở trước ống kính, không thua các nữ minh tinh trên TV.





Nàng yêu thích cô nương trưởng thành một chút, thời cao trung bạn gái của nàng thậm chí có người là nghiên cứu sinh, chỉ có Tống Tây Tử là bất đồng, nàng nhìn thấy Tống Tây Tử liền bị cá tính của Tống Tây Tử thu hút, không tiếc hóa thành con bươm bướm, lao đến.

Tề Nhã Nhã mang theo tâm tình kích động đi tới nơi hẹn trong tin nhắn.

Tống Tây Tử tiếp đãi nàng trong phòng làm việc.

Đi vào phòng làm việc của Tống Tây Tử, Tề Nhã Nhã đem nơi này đều nhìn quét qua một lần, nàng đặc biệt lưu ý đến bố trí nơi này, đại khí giản lược, trên mặt bàn bày biện các đồ dùng văn phòng cần thiết, cộng thêm một cái máy tính, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Tống Tây Tử ăn mặc có chút khác biệt so với trong trường học, trước ngực nàng đeo bảng tên có logo công ty, ảnh chụp trên đó nàng trông trưởng thành hơn một chút so với tuổi thật, lúc này nếu là người không quen biết căn bản sẽ không xem nàng là đệ tử, chỉ cảm thấy nàng là người trưởng thành đã bước ra xã hội.



"Hôm nay gọi ta đến làm cái gì?" Tề Nhã Nhã nhớ tới trước đây không lâu có một bài chủ đề được đăng trong mục Một đường đồng hành trên trang Thiên nhai*, danh tự tên là cái gì nhỉ, ngự tỷ là như thế nào dưỡng thành, đại khái chính là văn phòng tình cảm lưu luyến, nếu như nhân vật nữ chính là Tống Tây Tử, vậy nàng nguyện ý làm thực tập sinh ngây thơ ngu ngốc kia.

(*天涯 Tianya là một trong những diễn đàn Internet phổ biến nhất Trung Quốc. Tính đến năm 2015, nó được Alexa xếp hạng là trang web được truy cập nhiều thứ 11 ở Trung Quốc và thứ 60 thế giới. Nó được thành lập vào ngày 14 tháng 2 năm 1999. Nó cung cấp dịch vụ BBS, blog, blog và album ảnh. Trang Tianya.vn)

"Sẽ có người đưa ngươi đi làm việc a. Ta hỏi lần nữa, làm thêm rất vất vả, ngươi nhất định muốn làm thêm?"



"Ta xác định."

Tống Tây Tử đi đến bên ngoài phòng làm việc, gọi Triệu lão sư ở phòng thị trường đi làm một bảng tên tạm thời. Sau khi Triệu lão sư lấy bảng tên đến, Tống Tây Tử liền kêu Tề Nhã Nhã đi theo hắn.

Chuyện này không giống như trong dự đoán. Tề Nhã Nhã mang vẻ mặt thẫn thờ liền bị vị đồng sự này đưa đi.

Tống Tây Tử ngồi trước máy vi tính sửa chữa bản thảo, đói bụng đến đau dạ dạy, mới nhớ đến đã giữa trưa ngay cả một miếng cơm cũng chưa có ăn, nàng từ trong ngăn kéo lấy ra bánh mì cùng nước khoáng mà gặm ăn, nhân được điện thoại của Triệu lão sư gọi tới, Triệu lão sư nói người làm thêm sắp bị cảm nắng rồi, hiện tại đang trên đường đến phòng y tế trong trường.

Nước khoáng trong miệng Tống Tây Tử thiếu chút nữa là phun ra ngoài.
Tề Nhã Nhã toàn thân choáng váng, cổ áo sơmi cũng đã mất đi vẻ trắng noãn lộng lẫy, nàng kéo lấy bước chân trầm trọng trở về phòng ngủ, đến vị trí của mình, vùi đầu kêu rên.

Người ở trong phòng bị sự xuất hiện đột ngột của nàng làm cho giật mình, Liêu Dật Vân nói: "Ngươi làm sao vậy? Không phải đi làm thêm sao, tại sao lại như thế này."

"Thực tế thật tàn khốc, xã hội thật là tàn nhẫn, tại sao phải đối với ta như vậy?" Càng nói càng khó chịu.

Tạ Nhuế hỏi: "Ngươi liền nói rõ a, ngươi làm sao vậy?"

"Tống Tây Tử nói để cho ta đi làm thêm, kết quả chính là để cho ta đi dán quảng cáo khắp nơi, còn để cho ta mang theo một cái túi nặng như vậy, khắp nơi đi, ta nói ta thật không chịu nổi a, kết quả người đưa ta đi nói không được, phải dán hết mới thôi. Bảo an còn chặn ta lại, hỏi ta là học ở lớp nào. Ta thật mất mặt, ta căn bản chưa từng bị mất mặt như vậy."
Tạ Nhuế nghe xong liền nở nụ cười, "Ngươi cho rằng làm thêm là cái gì, ngồi ở trong phòng điều hòa hóng mát a, Nhã Nhã, ngươi lại không thiếu tiền, ngươi tham gia náo nhiệt làm gì a."

"Ta... Nhưng mà... Ta cho rằng không có mệt mỏi như vậy, ta còn bị cảm nắng, thiếu chút nữa đã ngất xỉu."

Liêu Dật Vân muốn vỗ bả vai của nàng, kết quả vừa tới gần nàng đã nghe đến mùi mồ hôi ở trên người nàng, nói: "Ngươi tranh thủ thời gian đi tắm rửa a, ngươi cũng không có cảm nhận được sao, ngươi đã có mùi rồi."

Bên kia, Tống Tây Tử đối với Tề Nhã Nhã không còn bất luận thiện cảm gì nữa, Tề Nhã Nhã để xuống công tác liền rời đi, chính nàng là không có việc gì, kết quả lại làm ảnh hưởng đến bên mình không thể hoàn thành công tác.

Nàng tốn một ngày làm tư liệu, bản giới thiệu cơ bản về lão sư đã có, chỉ còn thiếu phần giới thiệu một vài khóa học, nàng nhất thời nửa khắc cũng nghĩ không ra được, liền lưu lại, tắt máy tính, cầm lấy một túi tờ quảng cáo còn dư lại, kêu Triệu lão sư phòng thị trường, đưa ra bên ngoài mà phát quảng cáo.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, không có lớp tự học buổi tối, người ra ngoài đi đi lại lại cũng nhiều hơn, khi Tống Tây Tử đang dán quảng cáo, không khỏi gặp đến người quen, Tống Tây Tử dán quảng cáo vào bảng quảng cáo ở trường học, những nơi có thể dán đều không buông tha.

Tạ Nhuế từ bên ngoài mua lẩu cay trở về, trên đường liền gặp Tống Tây Tử đang phát quảng cáo, nàng từ trong tay Tống Tây Tử tiếp một phần quảng cáo, Tạ Nhuế nghĩ đến buổi chiều Tề Nhã Nhã chạy trối chết, bởi vì cùng phòng, đều có chút ngượng ngùng khi gặp Tống Tây Tử, nàng đối với Tống Tây Tử nói: "Vất vả cho ngươi rồi."

Tống Tây Tử nghĩ đến Tạ Nhuế là người bị toàn thành viên phòng 401 của nàng kéo đen, nàng hỏi: "Tề Nhã Nhã thế nào rồi, thân thể có ổn không?"

"Không chết được, vẫn còn sức lực ăn ngon ngủ ngon." Tạ Nhuế nói đùa.
"Không có việc gì liền tốt, bất quá nàng bỏ đi thật là thoải mái, ta còn phải thay nàng dọn dẹp tàn cuộc." Tống Tây Tử bất đắc dĩ nói.

"Ta giúp ngươi mắng nàng." Tạ Nhuế nắm lấy tờ quảng cáo trở lại phòng ngủ, nhìn đến Tề Nhã Nhã đang nằm trên giường hấp hối, mắng là không mắng được, nhưng vẫn là phải nói vài lời a.

Nàng liền nói ra chuyện mình nhìn thấy Tống Tây Tử giữa đêm hôm khuya khoắt đứng ở lối vào của phố đi bộ mà phát quảng cáo, Tề Nhã Nhã nghĩ đến ấn tượng của mình trong lòng Tống Tây Tử hẳn là càng kém đi rồi, liền tuyệt vọng mà muốn vùi mình vào trong chăn.

Lúc này Lâu Xuân Vũ không nói tiếng nào mà đứng lên, leo xuống giường, xỏ giầy, bộ dạng là chuẩn bị ra ngoài.

Tề Nhã Nhã mềm yếu bất lực ghé vào bên giường, "Ngươi muốn ra ngoài?"
"Ân. Ta đi ra ngoài một chút." Nói xong Lâu Xuân Vũ liền rời đi.

Tề Nhã Nhã một lần nữa nằm lại trên giường, "Làm sao bây giờ, ta nhất định sẽ bị Tống Tây Tử kéo đen."

Tạ Nhuế ăn lẩu cay, đột ngột chen vào một câu, "Bị kéo đen có khả năng không chỉ là một mình ngươi, ngay cả chúng ta, toàn bộ thành viên chúng ta, bao gồm các tân sinh, hẳn là đều bị Tống Tây Tử kéo đen."

"Không thể nào, ta chỉ là... Ta chỉ là không nghĩ tới sẽ mệt như vậy, nhưng mà có nghiêm trọng như vậy sao?" Tề Nhã Nhã mãnh liệt ngồi dậy, vẻ mặt nàng kinh ngạc.

Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân đồng thời gật đầu, Liêu Dật Vân nói: "Ta cảm thấy chính là có nghiêm trọng như vậy, ngươi không hiểu Tống Tây Tử, nàng đối với công tác rất nghiêm túc, ai để lỡ chuyện nàng kiếm tiền, chính là không thể hòa hợp với nàng."
Tề Nhã Nhã ủy khuất, "Ta chưa bao giờ nếm qua khổ như vậy, cha mẹ liền nuông chiều ta từ nhỏ, cũng không để cho ta ăn một điểm khổ."

Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân vừa ăn lẩu cay vừa nói chuyện phiếm, Tạ Nhuế nói: "Ta thật sự là có điểm bội phục Tống Tây Tử, cũng không biết nàng làm sao làm được, mới đại nhất liền liều mạng kiếm tiền. Ta khẳng định làm không được, ta liền chuyện học tập đều đã không ứng phó nổi."

Đôi đũa trong tay Liêu Dật Vân khựng lại, "Đại khái là người với người không giống nhau, có người trời sinh chính là có năng lực, các mặt đều có thể chú ý tốt."

"Ân." Tạ Nhuế dùng sức gật đầu.

Từ xa nhìn qua, liền nhìn thấy thân ảnh Tống Tây Tử không ngừng phát tờ quảng cáo giữa dòng người đông đúc.

Lâu Xuân Vũ nắm chặt cổ tay, chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Tây Tử.
Bên cạnh có thêm một người, Tống Tây Tử không có khả năng không biết, động tác trong tay nàng không có dừng lại, chỉ là đem lực chú ý phân ra một điểm đặt ở trên người Lâu Xuân Vũ.

"Ta tới giúp ngươi phát." Thanh âm Lâu Xuân Vũ nhẹ đến mức Tống Tây Tử hầu như nghe không được.

Trong lòng Tống Tây Tử chính là nghĩ, mới vừa đi một Tề Nhã Nhã lại tới một Lâu Xuân Vũ, bọn họ cho rằng đây là trò đùa phải không?

"Cám ơn ngươi, bất quá đây là công tác của ta, ta tự mình có thể làm tốt. Huống chi chúng ta không quen." Trên gương mặt Tống Tây Tử mang chiếc mặt nạ mỉm cười của nàng.

Từng ở chung hơn một năm với Tống Tây Tử của tương lai, Lâu Xuân Vũ đối với hỉ nộ ái ố của nàng đã sớm nhìn thấu, huống chi sau khi trưởng thành Tống Tây Tử rất giỏi ngụy trang bản thân, nhưng Lâu Xuân Vũ cũng có thể từ chiếc mặt nạ của nàng nhìn thấu ý tưởng chân thực của nàng, ý tưởng chân thực của Tống Tây Tử lúc này, Lâu Xuân Vũ làm sao lại đoán không ra.
Tống Tây Tử ôm lấy tư liệu đi đến phía trước, nghĩ nếu như Lâu Xuân Vũ có chút nhận thức, liền nên nhận ra biểu hiện bản thân không muốn phản ứng đến nàng đã hết sức rõ ràng.

Nàng đi đến phía trước, mỗi một bước đi, động tác không có dừng lại.

Lâu Xuân Vũ đi theo cách một mét ở sau lưng nàng.

Tống Tây Tử nói: "Ban ngày Tề Nhã Nhã nói muốn tới làm thêm, ngươi cùng phòng với nàng, ngươi hẳn là biết, nàng làm một chút rồi rời đi, nói rằng công việc không giống như suy nghĩ của nàng. Ta chỉ là cần một người làm thêm cầm lấy hai mươi đồng một giờ làm thêm rồi giúp ta hoàn thành công việc, không cần một đại tiểu thư muốn trải nghiệm nhân sinh."

Lâu Xuân Vũ đi theo sau lưng nàng, biện giải nói: "Ta không phải có ý này..."

"Nếu như ngươi cảm thấy thú vị, ngươi đi tìm một tiệm trà sữa làm việc, ta có thể tiến cử người giúp ngươi, ngươi cũng không cần cảm ơn ta."
"Không phải, ta không có..."

"Ta đoán không ra các ngươi đang nghĩ cái gì. Đồng học, tìm hiểu lớp bồi dường tiếng Anh cấp sáu một chút*..."

(*Vế sau này hẳn là nói với người qua đường mà Tống Tây Tử đang phát tờ rơi)

"Vì cái gì không cho ta cơ hội?" Lâu Xuân Vũ hỏi người kia, nàng đi theo Tống Tây Tử qua một con phố thương mại, mức độ kiên trì này khiến cho Tống Tây Tử kinh ngạc, loại cô nương thập phần thư sinh như Lâu Xuân Vũ, nhìn không ra là loại người có thể làm ra hành động cẩu bì cao dược* như vậy.

(*Là những người từng làm loại cao này để lừa tiền, vì vậy nó được dùng như ẩn dụ cho hàng lừa đảo.)

"Đồng học, có thể tìm hiểu lớp bồi dường tiếng Anh cấp sáu một chút." Tống Tây Tử không để ý đến nàng, Tống Tây Tử liền để mặc cho nàng đi theo, trong lòng muốn nhìn xem lúc nào nàng sẽ từ bỏ.
Lâu Xuân Vũ củng cố niềm tin của bản thân, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, nghiêm túc nói: "Ta thiếu tiền, cho nên ta muốn làm thêm. Ta vốn đang tìm vị trí làm việc ngoài giờ, hơn nữa, ta là gia cảnh khó khăn, ta đã đăng ký khoản vay sinh viên của nhà trường khi đi học, ngươi có thể hỏi phụ đạo viên, nếu như ngươi có công tác làm thêm có thể cân nhắc tìm ta, ta muốn kiếm tiền, ta không phải là tới vui chơi."