Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 104




Tề Nhã Nhã hai tay cầm lấy ngón tay đeo nhẫn của Lâu Xuân Vũ, nhìn đi nhìn lại vào chiếc nhẫn này. Trong lòng có sự khó chịu không nói ra được.

"Nhìn đủ chưa? Nếu thích liền tự mình đi mưa một cái a." Lâu Xuân Vũ rút bàn tay từ trong tay Tề Nhã Nhã về, giấu vào trong túi áo.

Tề Nhã Nhã đặt tay lên ngực, cũng không rõ mình rốt cuộc là vì cái gì lại không thoải mái, dù sao chính là khó chịu, giống như lúc ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, tiền lương tới tay liền đã xài hết...

Cửa hàng trực tuyến của Dương Chiêu Đệ càng làm càng tốt, liền dứt khoát mở ra cửa hàng offline đầu tiên của thương hiệu riêng, Lâu Xuân Vũ xem như bằng hữu tốt của nàng, may mắn nhận được thư mời Dương lão bản đặc biệt chuẩn bị, cho nên đặc biệt dành chút thời gian tới đây, kết quả sau khi đến nơi liền bị Tề Nhã Nhã ngăn lại, chỉ lo thảo luận về chiếc nhẫn, đều không có cơ hội thử y phục.





Dương Chiêu Đệ đem cửa hàng offline làm giống một tác phẩm nghệ thuật, khung cửa hàng ở bên ngoài được trải đá cuội màu trắng, lộ ra khí tức hoang vắng, mà toàn bộ không gian được phác thảo bằng những đường nét vuông vắn và thẳng đứng, chỉ có một phiến đá cuội rộng hơn một mét ở chính giữa, là điểm mềm mại duy nhất ở nơi này.

Mà quần áo được bày bán trong cửa hàng offline này có một điểm chung, Lâu Xuân Vũ dùng một chữ để hình dung chính là khốc*, váy không phải là váy chính thống quy củ, một bên là đường viền hoa bị cái kéo cắt đến loạn thấy bát tao, áo khoác cũng là sự pha trộn giữa chất liệu da mát mẻ và chất liệu len mềm mại.

(*Kiểu cool ngầu)

Lâu Xuân Vũ không khỏi nhiều thêm vài lần, luôn cảm thấy loại quần áo rất có hương vị của một người nào đó.



Nàng đem ánh mắt chuyển đến Tề Nhã Nhã bên cạnh, Tề Nhã Nhã nói: "Nhìn ta làm gì?"

"Những y phục này của lão bản ngươi không phải là để cho ngươi mặc sao?" Tuy rằng Lâu Xuân Vũ không hiểu lắm về thiết kế, nhưng mà nàng dựa vào trực giác, đem quần áo cùng Tề Nhã Nhã liên hệ đến cùng nhau.

Tề Nhã Nhã có chút kinh ngạc trước trực giác nhạy cảm của Lâu Xuân Vũ, trên thực tế Lâu Xuân Vũ đoán không sai, Dương Chiêu Đệ nói chính là từ trên người nàng tìm được linh cảm, sau đó làm ra một loạt thiết kế.

Mấu chốt là, "Nàng liền phát cho ta mấy nghìn đồng tiền thưởng cuối năm. Tỏ vẻ gì khác đều không có." Tề Nhã Nhã cảm thấy mình thật sự là chịu ủy khuất, theo lý nàng đã cống hiến rất nhiều cho công ty, công ty có thể nên cho nàng tối thiểu là một vạn tệ tiền thưởng mới đúng.



Lâu Xuân Vũ nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Tề Nhã Nhã, nói: "Vậy ngươi có muốn từ chức hay không a, đổi một lão bản có nhân tính hơn."

Tề Nhã Nhã trầm mặc, nàng nhún nhún vai, "Kỳ thật Dương lão bản đối với ta rất tốt, khi ta hai bàn tay trắng nàng liền chứa chấp ta, cho ta chỗ ở, còn mang đến cho ta sự ấm áp của gia đình, tuy rằng Dương lão bản lợi dụng ta, nhưng mà đó là bởi vì ta có giá trị để lợi dụng, ta chính là nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng."

Khóe mắt Tề Nhã Nhã bắt đến thân ảnh mặc trang phục màu trắng chợt lóe lên trong gương, mới chậm rãi nhả ra trọc khí trong phổi, nàng sinh khí trừng mắt nhìn Lâu Xuân Vũ một lần, "Ngươi thế nhưng lại đặt bẫy ta, biết rõ lão bản ở sau lưng ta, còn hỏi ta một vấn đề nguy hiểm như vậy, cũng may đầu óc ta xoay chuyển nhanh chóng, nếu không công tác của ta đều không bảo vệ được."
"Ngươi không phải là luôn oán giận lương thấp sao, cho ngươi một cơ hội đổi việc không tốt sao?" Lâu Xuân Vũ đùa giỡn mà nói, nàng ra hiệu cho Tề Nhã Nhã chú ý đến phía sau. Vừa rồi nàng không nhìn lầm, khi nàng đặt câu hỏi, Dương lão bản chính là phân tâm chờ đợi câu trả lời của Tề Nhã Nhã.

"Ta không mốn đổi việc, hiện tại công việc này đối với ta mà nói là rất tốt, hơn nữa lương của ta cũng không thấp, lão bản dựa theo công trạng của ta mà chia hoa hồng cho ta, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ nghèo chết. Hơn nữa nói như thế nào a, công việc này thật sự là vô cùng khảo nghiệm người, sau khi theo Dương lão bản, bên nào đều phải chạy va chạm, bất tri bất giác, ta đã học được rất nhiều thứ." Đây cũng không phải là lời dối trá thổi phồng, là lời nói xuất phát từ nội tâm của Tề Nhã Nhã.
Trước kia nàng sinh trưởng trong nhà ấm, có cha mẹ tạo nên cho nàng một mảnh thiên địa, nàng chỉ cần làm một nữ nhi vô ưu vô lự là được rồi, nàng không nỗ lực là bởi vì không cần nàng cố gắng như vậy, huống chi nàng cố gắng cũng vô pháp đạt được thành tựu của đời trước, nàng càng không cần nỗ lực.

Vốn không cảm thấy cuộc sống của nàng có cái gì không đúng, thẳng đến khi gặp Dương Chiêu Đệ, mới ý thức tới loại cuộc sống trước kia của bản thân chính là quá hạnh phúc, có người từ trong nghịch cảnh bước ra, muốn đi tới cao điểm nhân sinh, cho dù là vết thương chồng chất cũng phải leo lên, mà chính mình chỉ biết đi trên đại lộ vàng mà cha mẹ đã lát không muốn phát triển thêm.

Cũng may mắn, có cơ hội để nàng được học hỏi, ban đầu đối với việc buôn bán trang phục là không biết gì cả, đến sau này đi theo Dương lão bản vào Nam ra Bắc đến từng nhà xưởng xem nguyên liệu, ký hợp đồng, lên đơn, chốt giá, hỗ trợ hậu mãi, nàng lúc trước không biết gì cả, hiện tại cũng xem như một nửa nhân sĩ trong ngành sản xuất.
Mà bắt đầu từ sau khi nàng hiểu những chuyện này, nàng càng thêm có thể hiểu được Dương Chiêu Đệ không dễ dàng, thậm chí đối với Dương Chiêu Đệ sinh ra tâm tình đau lòng, nhưng mà điều Dương Chiêu Đệ không cần nhất chính là sự đau lòng của nàng.

Cho nên điều nàng có thể làm chính là càng cố gắng đuổi kịp nhịp điệu của Dương Chiêu Đệ.

Trong khoảng thời gian này, Tề Nhã Nhã đã nhận được mức độ rèn luyện thật lớn, ít nhất theo Lâu Xuân Vũ, nàng đã có bóng dáng của một người từng trải trong xã hội, loại khí chất trầm ổn này là tương đồng với Dương Chiêu Đệ, nhưng lại cũng có điểm bất đồng.

Dương Chiêu Đệ là dựa vào bản thân mà đi đến ngày hôm nay, nàng cô độc lại tự ngạo.

Mà nội tâm Tề Nhã Nhã là ấm áp cùng bình tĩnh, nàng làm cho người ta cảm giác có thể tin tưởng, có thể thân cận.
Cho nên Dương Chiêu Đệ tạo một phòng trà bằng kính cho riêng mình, Tề Nhã Nhã chính là nhân viên bận rộn quan trọng nhất dưới tay nàng.

Lâu Xuân Vũ mua một chiếc váy, chất liệu mềm mại thiếp thân, dùng thuộc da, đồ thêu, thậm chí dùng vải mang phong cách kimono Nhật Bản cắt ghép thành một trái tim, giống một nhân viên văn phòng nội tâm không an phận trong đại đô thị, một mặt quy củ sinh hoạt, một mặt đem tiểu cá tính của bản thân treo ở trước ngực.

Nguyên nhân Lâu Xuân Vũ chọn chiếc váy này là do trong lòng nàng cảm thấy Tống Tây Tử là ứng cử viên thích hợp nhất để mặc chiếc váy này.

Tề Nhã Nhã quẹt thẻ cho Lâu Xuân Vũ, sáu nghìn chín giảm giá còn bốn nghìn ba, Lâu Xuân Vũ mắt cũng không chớp một cái.

Tề Nhã Nhã một mặt hành động lưu loát mà đóng gói quần áo cho Lâu Xuân Vũ, một mặt nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi đừng cảm thấy thấy chiếc váy này đắt tiền, kỳ thật giá thành của loại váy này vốn cao, mảnh vải trang trí phía trên nàng chính là dùng vải để làm kimono Nhật Bản, Dương lão bản phi thường yêu thích tấm vải dệt kia, đặc biệt cắt ra một phần yêu thích nhất để may lên váy, mỗi bộ y phục liền sẽ dùng một hình dạng trang trí bất đồng."
"Ta chính là cảm thấy nó khác biệt nên mới mua a."

"Ngươi bây giờ là không giống a, quần áo mấy nghìn đồng tùy tùy tiện tiện liền có thể mua, ta còn nhớ quần áo trước kia của ngươi, vĩnh viễn là vài món đơn giản nhất như vậy." Nói xong, Tề Nhã Nhã ý thức được chính mình đã xnói ra những lời không nên nói, Lâu Xuân Vũ chưa hẳn đã nguyện ý nghe người khác nhắc tới chuyện cũ của nàng, chính mình lại nói đến cuộc sống thời đại học của nàng, này không khác gì bóc vào vết sẹo của người ta.

Nàng nhỏ giọng nói với Lâu Xuân Vũ: "Thực xin lỗi, ta không nên nói đến những chuyện trước kia của ngươi."

Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe xong, chỉ là nở nụ cười, nhớ tới trước kia, lại so sánh với hiện tại, là không giống nhau, "Ngươi không cần nói xin lỗi, ngươi cảm thấy ta sẽ vì loại lời nói này mà sinh khí sao? Quần sao trước kia ta vẫn còn cất giữ ở nhà, T-shirt mua khi đó vẫn còn đang mặc làm áo ngủ, không phải là không nỡ bỏ ném, là chất lượng thật sự quá tốt, mặc làm sao đều mặc không hỏng được."
Tề Nhã Nhã thở phào nhẹ nhõm, "Ta nghĩ rằng ngươi thay đổi."

"Ta là thay đổi a." Nội tâm Lâu Xuân Vũ đủ cường đại, mới có thể không để ý đến chuyện bị so sánh với quá khứ, bởi vì từ quá khứ đến bây giờ, nàng từng bước chân đi tới, đi đến vững vàng.

Dương Chiêu Đệ tìm đến Lâu Xuân Vũ, thấy túi shopping trong tay nàng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn ngọt ngào, dường như người đứng ở trước mắt nàng chính là người yêu tốt đẹp nhất của nàng, "Ta liền biết, nhất định sẽ có tác phẩm ngươi yêu thích, là tác phẩm nào may mắn được ngươi mang đi a?"

Sau khi Tề Nhã Nhã nói với nàng là loại sản phẩm nào, Dương Chiêu Đệ gật gật đầu, nói: "Nói thật, đó cũng là tác phẩm ta hài lòng nhất, mỗi một cái váy đều là độc nhất vô nhị, ngươi cũng tìm không được cái thứ hai nữa a."
"Ta cũng cho là như vậy, cám ơn Dương lão bản, chúc ngươi buôn bán thịnh vượng."

"Như nhau. Cùng phát tài, Lâu lão bản, chiếc nhẫn của ngươi, có chút nhỏ a, người tặng chiếc nhẫn này, dựa vào tài lực của quản lý Tống mà nói, vẻ ngoài dường như có chút keo kiệt." Dương Chiêu Đệ cầm lấy tay phải của Lâu Xuân Vũ, người cho tới bây giờ chưa từng mang đồ trang sức bỗng nhiên xuất hiện thêm một chiếc nhẫn này, nàng đương nhiên muốn tìm hiểu hư thực a.

"Ta chỉ để ý đến tâm ý của nàng, nhưng thật ra chiếc nhẫn hồng bảo thạch của Dương lão bản đáng giá không ít tiền a?" Lâu Xuân Vũ trở tay bắt đầu nghiên cứu chiếc nhẫn hồng bảo thạch ​​có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu trên tay của Dương Chiêu Đệ.

"Thích a, nếu thích liền đổi một cái." Nói xong, Dương Chiêu Đệ cần lấy chiếc nhẫn trên tay mình, dường như muốn đeo lên trên tay Lâu Xuân Vũ, tay trái Lâu Xuân Vũ ôm lấy tay phải, vội vàng lui lại, "Không không không, quá quý trọng rồi, ta nhận không nổi. Dương lão bản cũng không thể đối với mọi người đều hào phóng như vậy, dù sao thật sự sẽ có người đỏ mắt a."
Đưa tiễn Lâu Xuân Vũ, Dương Chiêu Đệ nhìn nhìn chiếc nhẫn hồng bảo thạch ​​có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu trên tay, càng nhìn càng cảm thấy tâm phiền, ném cho Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã đưa tay tiếp được bảo bối này, không khỏi thở dài một tiếng, Tề Nhã Nhã nói: "Lão bản, ngươi đây là..."

"Ngươi cho là đưa cho ngươi? Cho ngươi mượn mang vài ngày, nhớ rõ trả lại cho ta."

Tề Nhã Nhã đeo nhẫn lên ngón áp út của mình, hơi chật, ngón tay của mình xem như là nhỏ, này coi như còn hơi chật, không nghĩ cũng biết ngón tay Dương lão bản là có bao nhiêu nhỏ.

Tề Nhã Nhã lại thưởng thức hồng bảo thạch trên ngón tay, đối với phần đỏ đẹp đắt tiền này khen không dứt miệng.

Khi Trương Hâm đang họp nói công ty đã tròn tám năm, không dễ dàng, vậy thì liền muốn làm một nghi thức, mọi người tụ tập cùng ăn bữa cơm a.
Chuyện ăn cơm để lỡ không được, nói làm liền làm, Tống Tây Tử đặt nhà hàng, để người ta sắp xếp một buổi tối trong hội trường tổ chức hôn lễ, để công ty của bọn họ tổ chức yến hội kỷ niệm.

Về vấn để lên danh sách người tham dự, Trương Hâm đã mở miệng, nhân viên đã lập gia đình có thể đưa người thân và hài tử đi cùng, người chưa lập gia đình, liền mang nam nữ bằng hữu tới, bọn họ cũng là hoan nghênh, dù sao hiếm khi có một lần yến hội, hy vọng có thể để càng nhiều người chia sẻ sự vui sướng này.

Khi làm thống kê nhân số, Tống Tây Tử điền hai vị trí.

Nàng ở công ty nhiều năm, mọi người đều biết sở thích và đam mê của quản lý Tống, chưa kết hôn, công việc điên cuồng, hết thảy những mặt khác đều không biết.

Kết quả nàng điền hai vị trí, khiến cho nhân viên công tác quả thực hưng phấn một chút, bọn họ đang âm thầm bát quái quản lý Tống rốt cuộc sẽ đưa ai đến cùng, nam hay nữ vậy, là người nhà hay là đối tượng.
Chu lão sư xem như nguyên lão của công ty sau khi nghe đến nghị luận này liền bình tĩnh uống một ngụm trà sữa, nói: "Không thể nào, Tiểu Tống không thể nào đưa đối tượng tới, nàng nhiều lắm là đưa Tiểu Lâu đến ăn chực."

Về phần Tiểu Lâu là ai, đây cũng là một câu chuyện cũ rồi, đại khái chính là đã từng có một thực tập sinh, cùng quản lý Tống tiến vào công ty, thật vất vả chịu đựng đến lúc được thành nhân viên chính thức, tiền lương mười vạn một năm liền sắp tới tay, kết quả lại bỏ xuống tất cả đi gây dựng sự nghiệp a.

Người đối với tiền lương mười vạn một năm không thèm ngó tới trong truyền thuyết này chính là Lâu Xuân Vũ.

Đương nhiên, công ty phát triển đến bây giờ, tiền lương mười vạn một năm không phải là mới, nhưng mà lúc đó, Chu lão sư cường điệu lúc đó sinh viên vừa tốt nghiệp có thể nhận được mức lương là có bao nhiêu không dễ dàng.
Tống Tây Tử không biết sau khi nàng điềm thêm một vị trí, lại đưa tới nhiều nghị luận như vậy.

Nàng như thường lệ mà tan tầm, chỉ là xe của nàng đang được bảo dưỡng ở cửa hàng 4S, Lâu Xuân Vũ lái xe tới đợi nàng tan tầm, cùng nàng về nhà.

Trong xe của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử nhìn thấy một túi lớn màu trắng, cao cấp đến mức dùng vải gấm thắt một cái nơ bằng, "Đây là cái gì?" Tống Tây Tử cho rằng lại là Lâu Xuân Vũ chuẩn bị kinh hỉ, cho nên không có tính toán mở ra, chuẩn bị đi trở về lại xem.

Lâu Xuân Vũ nhìn Tống Tây Tử vài lần, không biết nàng đang cười cái gì, "Là váy a, ta nhìn trúng một chiếc váy, liền nghĩ đến bộ dạng ngươi sau khi mặc vào, ta liền mua nó."

Tống Tây Tử bĩu môi, thì ra là quần áo, nàng cởi bỏ vải gấm, từ bên trong rút ra một dây da mềm mại, nàng nhìn kỹ vài lần, giống như là vòng tay, hoặc giống như là vòng đeo ở cổ, "Bảo bối, cái này có thể đeo ở đâu a? Trên cổ sao?" Luôn cảm thấy là lạ a.
Lâu Xuân Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, cầm lấy, mỗi chữ mỗi câu nàng mà nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Lát nữa ta hỏi Tề Nhã Nhã một chút, đây rốt cuộc là bỏ vào cho ta thứ gì!"

Nhận được điện thoại chất vấn của Lâu Xuân Vũ, Tề Nhã Nhã lấy tay chống cằm, một bộ dạng rất bất đắc dĩ, "Đây không phải là trò đùa của ta, đó là choker phối hợp, choker có biết không? Dây chuyền, vật phẩm trang sức đeo trên cổ, ngươi đã xem qua tiểu cô nương trong The Killer Is Not Too Cold sao? Đúng, ngươi làm sao lại hiểu lầm a, căn bản không phải là như vậy sao. Vật phẩm trang sức a."

Cúp máy, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đồng thời chìm vào yên lặng giây, sau đó cơ hồ là đồng thời bật cười.

"Là chúng ta suy nghĩ quá nhiều." Vừa rồi khi nàng nghe được Tề Nhã Nhã giải thích là vật phẩm trang sức phối hợp với chiếc váy thiếu chút nữa đã muốn đem đầu cắm vào lòng đất.
"Không sai." Tống Tây Tử cũng gật đầu mà cười.

Tống Tây Tử về nhà thử váy một chút, nhíu mày nhìn bản thân trong gương, trên người mình thế nhưng còn có một mặt cương quyết bướng bỉnh như vậy.

Nàng đi đến trước mặt Lâu Xuân Vũ dạo qua một vòng, nói: "Như thế nào?"

"Thật sự vô cùng thích hợp với ngươi, tin tưởng giác quan thứ sáu của ta là chính xác." Khi Lâu Xuân Vũ nhìn đến chiếc váy này chính là nghĩ khi Tống Tây Tử mặc vào chiếc váy này sẽ như thế nào, vì vậy liền mua xuống, khi chiếc váy thật sự mặc ở trên người Tống Tây Tử, so với nàng tưởng tượng còn muốn tốt hơn rất nhiều, ít nhất, người ở trước mắt càng thêm tươi sáng rõ nét lập thể.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử đeo lên cái choker kia, sau khi đeo lên, Lâu Xuân Vũ không khỏi nhìn thêm vài lần, cần cổ Tống Tây Tử thon dài, phi thường thích hợp đeo vật phẩm trang sức này, mà sau khi nàng đeo lên liền làm chủ được phong cách này, lộ ra sự phóng khoáng lưu loát, thậm chí còn có thể nhìn đến gợi cảm cùng khí phách.
"Ánh mắt của ta thật tốt." Lâu Xuân Vũ đối với lựa chọn của mình thoả mãn đến không được.

"Nó cũng phụ thuộc vào thiên sinh lệ chất của ta a." Tống Tây Tử không cam lòng rớt lại phía sau cũng liền bắt đầu thổi phồng bản thân.

Lâu Xuân Vũ câu cần cổ Tống Tây Tử, làm cho nàng chuyên tâm hôn môi, không cần nói.

Lâu Xuân Vũ chủ động càng thêm phối hợp với Tống Tây Tử, y phục vừa mặc rất nhanh liền lại cởi xuống.

Nhìn đến chiếc váy trên mặt đất, Lâu Xuân Vũ còn có chút tiếc hận, "Mới mặc trong chốc lát như vậy, ta còn chưa nhìn đủ bộ dáng ngươi khi mặc nó."

Tống Tây Tử liền mất hứng, người cũng đã cởi hết mà nằm xuống, Lâu Xuân Vũ nhưng lại là tiếc hận chiếc váy trên mặt đất. Vì vậy liền trả thù trở về.

Đến lúc sắp rạng sáng, Tống Tây Tử mới nói đến chuyện yến hội kỷ niệm của công ty, nàng báo danh cho Lâu Xuân Vũ, lưu lại một vị trí.
Lâu Xuân Vũ nằm trên giường, suy tư, Tống Tây Tử đối mặt với nàng, nhìn nàng, đợi nàng cho mình đáp án.

"Ta dùng thân phận gì để ngồi bên cạnh ngươi?" Lâu Xuân Vũ hỏi nàng.

"Ta viết chính là người nhà."

Trong mắt Lâu Xuân Vũ đã có ý cười, "Ta nhất định phải đi a, xem như người nhà của ngươi, cũng không thể vắng mặt ở thời khắc quan trọng như vậy. Nhưng mà ngươi xác định sao? Ngươi ở công ty không sợ bị người ta biết?"

"Ta không có vấn đề gì, ta đi đến hiện tại, là dựa vào năng lực của ta, huống chi, ta chưa từng nói qua ta yêu thích người khác giới a."

Lâu Xuân Vũ nhìn người bên gối, trong mắt tràn đầy đều là gương mặt của Tống Tây Tử, nói: "Rốt cuộc liền không có ai dũng cảm hơn ngươi, trái tim của ngươi rộng lớn bao nhiêu, là được tạo nên từ dũng khí này sao?"
"Ngươi nói thật dễ nghe, lại nói một chút."

"Khi ta bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi vận mạng, ta chỉ cần nghĩ đến ngươi, nhìn ngươi, ta cũng một lần nữa có được dũng khí. Trong thời điểm đen tối nhất, ngươi là tia sáng kia, cho dù ngươi chưa từng quay đầu lại, chỉ cần ngươi tồn tại ở đó, đối với ta mà nói chính là cổ vũ." Khi Lâu Xuân Vũ nói, biểu tình của Tống Tây Tử đọng lại.

"Ta đã nói với ngươi một chuyện, mùa hè kia sau khi thi tuyển sinh, ta nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ gởi tới, nàng nói rất nhiều lời nói, vài câu khiến ta khắc sâu trong trí nhớ, nó chính xác là những lời ngươi đang nói." Trí nhớ của Tống Tây Tử rất tốt, đặc biệt những lời kia đối với nàng mà nói là rất đặc biệt, nàng có thể bỏ mặc, nhưng mà nàng vẫn là nghiêm túc xem qua, nhớ rõ trong lòng. Cho nên khi Lâu Xuân Vũ nói ra những lời này, Tống Tây Tử liền liên tưởng đến những tin nhắn kia, cùng thanh âm cô nương bật khóc nói xin lỗi trong điện thoại.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta biết người nhận được tin nhắn, ta không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ...

Tống Tây Tử: Dù sao ta đã từng báo cảnh sát, cho nên ấn tượng khắc sâu.

Lâu Xuân Vũ: Nhất định phải như vậy sao? Tốt lắm, ta cho ngươi biết bí mật của ta, kỳ thật ta là một sát thủ.

Tống Tây Tử: Kỳ thật ta cũng vậy.