Ta Gả Vào Lâm Gia Làm Vợ Tên Đại Ngốc

Chương 8




Sáng hôm sau, Trần Kiên Phúc lại nấu cháo thịt bằm bận rộn một buổi xong xuôi liền đi vào phòng xem Kính Hoa.

Thấy nhi tử vẫn là đang ngủ ông cũng không đánh thức, vừa định đi ra ngoài thì Kính Hoa tỉnh dậy hắn dụi mắt.

"Cha có chuyện gì sao?"

Hắn ngáp một cái, hơi có chút không nhớ ra chiếc chăn từ khi nào đã trở về trên giường nằm trên người hắn.

"Không gì, à mà con đã tỉnh rồi thì rửa mặt, cháo ta đã nấu xong để ở bếp, ta phải đến chỗ làm chiều sẽ trở về."

Hôm trước khi Kính Hoa bị bệnh Trần Kiến Phúc đã xin nghỉ mấy bữa hiện tại nhi tử đã khỏi ông cũng nên sớm trở lại làm việc.

Kính Hoa hướng ông gật đầu. Trần Kiến Phúc cười hiền hòa dặn dò mấy câu rồi đóng cửa rời đi.

Kính Hoa định ngủ thêm một lúc dù gì ban tối hắn đã tìm hiểu xung quanh đến rạng sáng mới trở lại phòng mãi suy nghĩ lung tung gần sáng mới ngủ.

Nói là ngủ thêm một chút ấy vậy mà Kính Hoa ngủ hẳn đến trưa mới lèm nhèm mở mắt, cũng chẳng phải tự nhiên mà tỉnh là do cái bụng đánh trống không thôi.

Chiến hết nồi cháo được Trần Kiên Phúc chuẩn bị.

Trên đường lớn người đi tấp nập Trần Kiến Phúc đi tới tiệm vải lớn liền đi vào, đây chính là chỗ làm của ông.

Tiệm vải Song Hy lớn nhất Dương thành. Mỗi ngày số lượng hàng bán đi lên đến con số hàng ngàn, đơn đặt hàng nhiều không đếm xể, hiện tại vẫn đang tuyển người thợ có tay nghề thì càng tốt, còn không có tay nghề thì vào làm sẽ có người đào tạo, phúc lợi rất tốt.

Trong tiệm từ loại vải bình dân đến loại tơ tằm cao cấp, phục vụ cho tất cả mọi người.

Đến hoàng cung trong Kinh thành cũng tìm đến đây để chọn vải may y phục.

"Nào nào, mọi người nghỉ trưa ăn cơm thôi!"



Theo thường lệ cứ mỏi trưa đúng giờ Tiểu Thúy và mấy gia đinh mang cơm đến cho người làm ở tiệm.

Trên dưới gần hơn trăm phần. Thức ăn cũng rất phong phú liên tục đổi món, ăn bao nhiêu cũng được.

Giờ rảnh rỗi là thời gian thích hợp dùng để tám chuyện, những câu chuyện bát quái luôn là tiêu đề của mỗi bữa ăn.

Tai Trần Kiến Phúc không tốt nên nghe câu được câu mất.

Ấy vậy mà hôm nay đề tài bàn tán lại liên quan đến nhà Dương lão gia, chủ của tiệm vải bọn họ đang làm.

"Hổm rày không biết thiếu gia thế nào rồi?"

"Nghe đâu lão phu nhân đã từ Hoằng Pháp Tự trở về rồi, haizz e là lành ít dữ nhiều"

"Từ lúc thiếu gia xảy ra chuyện, Dương phu nhân cũng lâm bệnh hiện tại trên dưới Dương gia đều loạn, không biết lão gia có chống đỡ nổi không"

Nói đến đây trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ buồn rầu.

Ai cũng biết phu thê Dương lão gia là người tử tế, không vì gia thế mà coi thường một ai cả, những người làm ở đây đều được đối xử công bằng.

Hàng tháng vào ngày trăng tròn sẽ phát gạo và tiền cho người nghèo, trong Dương thành không ai không kính trọng cả.

Mà ông trời thật không có mắt, Dương thiếu gia từ nhỏ đã ngốc ngốc thần trí chỉ ở trẻ lên năm.

Vài ngày trước không biết thế nào được người ta vớt từ dưới sông lên. Hôn mê đến tận bây giờ, nghe đâu đã mời tất cả danh y có tiếng khắp nơi, mà đến giờ sống chết chưa rõ.

Dương lão phu nhân nhiều năm ở Hoằng Pháp Tự ngày ngày ăn chay lễ phật cầu mong cho đứa cháu trai sớm ngày khỏe mạnh, nay hay tin sống chết không rõ ắt hẳn sẽ không chịu nổi.

Ăn xong nghỉ thêm một lúc lại phải bắt đầu làm việc, mọi người ai về chỗ nấy tìm nơi ngả lưng.

Trần Kiến Phúc đang uống nước thì nghe có người gọi tên mình.

Người đến là Lý Minh người quản lý tiệm vải này, theo sau ông ta còn có hai người một già một trẻ nhưng nhìn cách ăn mặc thì thể hiện rõ cấp bạc.

"Lão Trần, Châu quản gia có việc tìm ông, ông đi một chuyến nhé"

Lão Châu trong lời nói hẳn là người lớn tuổi phía sau. Trần Kiến Phúc tuy chưa thấy bao giờ nhưng có nghe mọi người nhắc đến rất nhiều. Châu Triết là quản gia ở Dương gia kế nhiệm cha mình ở Dương gia trên dưới ba mươi năm.

Trần Kiến Phúc gật đầu liền theo sau hai người rời khỏi tiệm vải.

[...]

Buổi trưa nơi đây thật náo nhiệt.



Hai bên được bày bán các loại thức ăn đẹp mắt nhìn có vẻ rất kích thích vị giác và khứu giác của người qua đường.

Kính Hoa chen vào đám đông đang vỗ tay rầm rầm.

Hai chú khỉ nhỏ được người huấn luyện ra hiệu liền nhảy qua vòng tròn lửa đỏ. Hai chú khỉ khác trên đỉnh đầu để một cái chén bằng sứ nhảy trên bập bênh.

Rất hay nhưng Kính Hoa lại không tán thành việc làm này một chút nào, không biết những chú khỉ kia đã phải chịu bao nhiêu đau đớn mới có thể thành thục như vậy đi.

Kính Hoa rời khỏi đám đông này lại lạc vào đám đông khác, đập vào mắt hắn là một người với cơ thể săn chắc từng mớ cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.

Gã nằm trên ghế gỗ trên bụng là một tảng đá lớn nếu nhìn bằng mắt thì nặng đến không tưởng tượng nổi

Còn kinh hoàng hơn nữa khiến Kính Hoa đứng tim, một tên cường tráng khác cầm cây búa lớn khủng khiếp từ trên nện xuống. tảng đá lớn liền vỡ tan tành.

Người nằm phía dưới kia vẫn bình an vô sự không một chút tổn hại nào còn hào sảng cười.

"Hay hay lắm!"

Người quay quanh xem vỗ tay tán dương tài nghệ của cả đoàn, từ trong đoàn có một tiểu tử chín mười tuổi cầm chén đi vòng quanh để các người xem cảm thấy hay thích thú có thể thưởng một chút tiền.

Kính Hoa theo phản xạ sờ vào bên đùi, sờ khắp người một lúc trống không, không có một đồng để làm vốn,, còn muốn thưởng cho người ta thì thôi bỏ đi.

Hắn than nhẹ một cái lầm lũi rút lui.

"Tiểu thư mua quạt đi, là loại tốt đó rất đáng mua a"

Người buôn bán rất đeo miệng lời nói ra cũng khiến người ta phải dừng lại cân nhắc, hai cô nương được mời cũng ghé lại xem quạt.

Cô nương đi trước dung mạo tuyệt sắc, y phục cũng là dùng loại tơ tằm thượng hạng thêu hoa, trang sức đắt tiền, trên tóc cũng dùng trâm cài ngọc bích.

Cô nương bên cạnh cũng không kém cạnh như một người là kiểu đoan trang thục nữ còn một người thì hoạt bát lanh lợi, mỗi người đều có hai nha hoàng đi cùng.

"Này đi đường kiểu gì, có thấy đụng trúng người không"

"Xin lỗi xin lỗi"

Thiếu niên cúi đầu miệng không ngừng hai từ xin lỗi.

"Thôi được rồi tiểu Thúy, người ta cũng không cố ý đâu"

Cô nương mỉm cười xua tay với người kia ý nói không sao, không có chuyện gì.

"Tiểu thư người có sao không? Mai là không bị thương không thôi em bắt hắn lại…"



Tiểu Thúy cười chỉnh lại gốc áo cho tiểu thư của mình.

"Muội cũng hung dữ quá đấy!"

Nàng ta bật cười, chỉ vào chớp mũi tiểu nha hoàng nhà mình,tính khí vẫn là như vậy sợ sao này không lấy được chồng mất

"Lấy cho ta cái này"

Nhận lấy cây quạt của người bán, xem nãy giờ thì chỉ có duy nhất chiếc quạt này là làm nàng vừa ý, từ màu sáng phối với những dòng thơ bên trên như nhìn ra tâm ý của người là ra chiếc quạt.

"Ơ túi tiền của muội đâu, rõ ràng khi nảy vẫn còn ở đây mà"

Nha hoàng sờ soạn bên hông một hồi lâu,mặt mày có chút hoảng.

Kính hoa đang xem lồng đèn ngay bên cạnh.

Hắn lập tức nhớ lại tên áo xám lúc nảy đụng trúng hai cô nương kia thì cũng đã đoán được một phần,nào.

"Cướp đứng lại đó"

Tên áo xám đang lầm lũi đi vào đám người đông đúc, liền cong giò bỏ chạy.

Có ai đời cướp mà đứng lại cho người bắt không chứ, dù có té giếng cũng không được ngốc như vậy a

Tên cướp chạy nhanh đụng trúng mấy người trên đường, khiến tình hình lúc này loạn thành một đống, người thì đông nhưng chẳng ai chịu cùng hắn đi bắt cướp.

Tên cướp liều mạng chạy

Kính Hoa thục mạng đuổi