2.
Cha bị cắt chức quan, chuẩn bị cáo lão hồi hương.
Mẹ bệnh nặng.
Mỗi đêm đều bị bóng đè, nói ta ở dưới đất không sống tốt.
Thật ra, ta sống rất tốt.
Vui vẻ hơn khi còn sống rất nhiều.
Chẳng qua là lần này, không còn ai thay bà ấy quỳ xuống tụng kinh niệm Phật nữa.
Cha không còn cách nào khác, đành bắt Tạ Duẫn quỳ.
Bảy ngày bảy đêm, liên tục không ngừng.
Đến ngày thứ ba, ta phát hiện ra mẹ chỉ đang giả vờ.
Dường như bà ấy đã tìm ra một thú vui mới.
Bắt đầu tìm đủ mọi cách để tra tấn Tạ Duẫn.
Tạ Duẫn bó tay không có cách nào, nhưng huynh ấy không thể không thừa nhận, tình hình tâm lý của mẹ dường như có chút vấn đề.
Có một ngày, mẹ bỗng dưng hỏi Tạ Duẫn:
“Con có biết độc rắn Vân Nam mà Đường Đường trúng, đến từ đâu hay không?”
Lúc ta nói những lời này, Tạ Duẫn không có mặt trong phủ, huynh ấy đương nhiên không biết.
“Lẫm Thành, 30 lượng, đứa trẻ 7 tuổi.”
Mẹ bỗng dưng nở nụ cười: “Duẫn Nhi, mẹ nhớ rõ là Đường Đường từng nhắc đến Lẫm Thành?”
Đúng vậy.
Lúc mẹ kể cho Tạ Duẫn nghe chuyện bà ấy từng trúng độc rắn Vân Nam, ta đã từng chủ động nhắc đến.
Ta nói: “Mẹ, con cũng từng ở Lẫm Thành, con……”
Còn chưa dứt lời, Tạ Duẫn đã cười lạnh:
“Đừng nói là muội tính nói rằng muội chính là đứa bé đã từng giải độc cho mẹ?”
Ta há hốc mồm, bỗng dưng im bặt.
Không ai sẽ tin.
Sau khi ta nhận nhiệm vụ chinh phục, biểu hiện trúng độc trên người ta cũng biến mất.
Tạ Duẫn đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Mẹ đột nhiên rút cây trâm đang cài trên tóc xuống, hung hăng đ.â.m về phía huynh ấy.
3.
Vẻ ngoài tuấn tú của Tạ Duẫn đã bị huỷ hoại.
Cha mẹ dắt nhau về vùng nông thôn.
Không lâu sau, Tạ Duẫn chủ động xin đi đến biên cương.
Trong kinh thành chỉ còn lại một mình Vệ Tuân.
Một ngày nọ, có một nữ ăn mày ôm đùi hắn ăn xin.
Hắn ghét bỏ đá văng nàng ta ra.
Lại phát hiện ra nữ ăn mày đó đúng là thanh mai năm nào.
Hắn hốt hoảng một lúc lâu.
Sau đó xoay người, không thèm quay đầu lại.
Một tháng sau, hắn cũng đến biên cương.
Hắn đối chọi gay gắt với Tạ Duẫn.
Hai người không giống như lúc trước, chỉ theo văn.
Bọn họ bắt đầu thật sự luyện binh đánh giặc.
Tháng 9, quê nhà truyền tin.
Nửa đêm, nhà cũ bốc cháy, không một ai sống sót.
Không ai biết, trận hỏa hoạn đó là tai nạn ngoài ý muốn hay là có người cố tình phóng hỏa.
Tạ Duẫn khóc lóc ầm ĩ, còn bệnh nặng.
Sau đó giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Lập không ít quân công trên chiến trường.
Lần cuối cùng ta nhìn thấy bọn họ là trên chiến trường ở Vũ Thành.
Man Di đến xâm phạm, Tạ Duẫn và Vệ Tuân lãnh binh nghênh chiến.
Lúc đang c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, Vệ Tuân bỗng dưng thất thần.
Giữa bầy chiến mã là một cô bé đang sợ hãi khóc thét lên.
Trong tay cầm một chiếc lồng đèn con thỏ lắc lư qua lại, dường như khiến hắn hoa mắt.
“Hành Chi!” Tạ Duẫn hét lớn một tiếng.
Đúng lúc đó, một thanh giáo dài đ.â.m xuyên qua vai hắn.
Vệ Tuân xoay người bước xuống ngựa, dùng thân mình bảo vệ đứa bé đang cầm chiếc lồng đèn con thỏ.
Một con chiến mã phía trước bỗng dưng phát cuồng, nâng vó ngựa lên cao.
Đúng lúc này, ta nghe thấy một giọng nói:
【Đường Đường!】
【Đường Đường, sao cô lại chạy đến đây vậy? Làm ta tìm cực khổ quá!】
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một chùm tia sáng màu trắng.
Ta không quen biết nó, nhưng ta vẫn nhớ rõ giọng nói của nó.
Là hệ thống của ta.
“Ngươi…… Ngươi chưa chết?”
【Cái gì mà c.h.ế.t rồi với chả chưa chết, thật xui xẻo.】
【Ta c.h.ế.t hồi nào?】
“Tiểu Cửu……”
【Ai…… Ai nói với cô ta là Tiểu Cửu? Ta chỉ để cho nó bầu bạn với cô một thời gian thôi.】
“Nhưng mà……”
【Ta…… Ta…… Ta đi kiếm thêm điểm.】
【Cuối cùng cũng đủ rồi! Đi, ta dẫn cô đi!】
Tôi không quay đầu lại.
Cũng không biết kết cục cuối cùng của Tạ Duẫn và Vệ Tuân.
Nhưng lâu ngày gặp lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Sau đó, ngay lập tức, bốp —
Ta bị ai đó tát cho một cái, oà khóc thành tiếng.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Một người ăn mặc kỳ lạ kề sát vào ta: “Con gái! Là một bé gái! Đến đây nhanh lên, con được làm anh rồi!”
“Em gái em gái.” Một tên nhóc ôm lấy ta, hôn ta một cái.
Nước miếng dính đầy trên mặt ta.
“Tiểu Cửu, mau lại đây nhìn em gái nè.”
Nhóc con cất tiếng nói ngây thơ rồi ôm ta đến trước mặt một con mèo.
“Mèo, mèo.”
Dường như nhóc con muốn dạy ta nói chuyện, “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.”
Chú mèo bước lên phía trước hai bước.
Toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam.
Cọ cọ vào mặt ta:
“Meo ~”
(Kết thúc)