Tạ Đường

Chương 10




16



“Tạ Đường, nửa đêm rồi mà muội còn phát điên gì nữa?” Tạ Duẫn quát lớn.



“Đường Đường, chỉ là một con mèo mà thôi.”



Cha ta không vui.



“Không phải chỉ là một con mèo! Nó là bạn của con! Là người bạn duy nhất của con!”



Đó là người bạn duy nhất đã quan tâm, yêu thương ta trong cuộc đời ngắn ngủi này.



“Gọi Tạ Nhân đến đây!” Ta phát điên lên, “Gọi tất cả người hầu trong phủ thừa tướng đến đây, tất cả! Toàn bộ! Đều gọi đến đây cho ta!”



Là Tạ Nhân.



Ta đã xem qua vô số bức tranh vẽ nàng ta, sẽ không nhìn nhầm bóng dáng của nàng ta.



Một bóng dáng khác mặc trang phục của người hầu trong phủ.



Chỉ cần ta nhanh lên một chút, người đó sẽ không chạy trốn kịp.



Có lẽ là dáng vẻ của ta quá đáng sợ, mặt cha ta trầm xuống, phất phất tay.



Chỉ trong chốc lát sau, người hầu lục tục được đưa đến.



Tạ Nhân ung dung đến muộn.



Có lẽ là quá ầm ĩ, Vệ Tuân ở cách vách cũng đến đây.



Ta lau nước mắt, trái tim trầm xuống.



Người ra tay không phải là Tạ Nhân.



Tốc độ của Tiểu Cửu rất nhanh, loại tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Tạ Nhân căn bản không bắt được nó.



Phải bắt được người hầu kia.



Mấy ngày nay, ta dẫn theo Tiểu Cửu đi dạo khắp nơi, người hầu của mỗi sân, ta đều đã gặp qua rồi.



Ánh mắt của ta tuần tra qua lại giữa một nhóm người hầu đang quỳ xuống đất.



“Tạ Đường, muội làm ầm ĩ đủ chưa! Chỉ là một con mèo mà thôi, chết thì chết.”



“Ngày khác, a huynh lại đưa cho muội một con khác. Ngày mai là ngày A Nhân gả chồng, muội……”



“Câm miệng!”



Ta vừa tuần tra nhóm người hầu, vừa chú ý đến sắc mặt của Tạ Nhân.



Vệ Tuân lại đi theo hỏi ta: “Đường Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Ta nói câm miệng lại!”



Đầu ta đau nhức từng cơn.



Phải cố gắng hết sức mới giữ được sự tỉnh táo.



Ta muốn tìm được hắn.



Tìm được hung thủ giết chết Tiểu Cửu.



Ta nhìn lướt qua.



Một khuôn mặt xa lạ đập vào trong mắt.



Trong đầu bỗng dưng hiện lên câu nói trước kia của hệ thống:



【Thư sinh nghèo kia ấy à, tài hoa không bằng Tạ Duẫn, bề ngoài lại không bằng Vệ Tuân.】



【Tạ Nhân bị mù mới nhìn trúng hắn!】



“Là hắn!” Ta không chút do dự chỉ vào hắn, “Là hắn và Tạ Nhân giết……”



“Tầm bậy tầm bạ!” Cha đột nhiên hét lớn một tiếng, “Người đâu, đại tiểu thư lại tái phát bệnh rối loạn tâm thần, đưa nó đi!”



“Cha, chính là hắn!” Ta chỉ vào người nọ.



Mặt mũi Tạ Nhân trắng bệch.



Rõ ràng là hắn, không sai chút nào.



“Hắn là…… Hắn là……”



Tình lang của Tạ Nhân!



Câu tiếp theo, cho dù thế nào cũng không nói nên lời.



Hệ thống vi phạm quy định, tiết lộ cho ta cốt truyện, ta không thể nói ra được.



“A huynh!” Mắt ta đỏ lên, nhìn về phía Tạ Duẫn, “Hắn là ai?”



“Hắn là ai huynh không biết sao?”



“Cha, hắn là ai, cha không biết sao?!”



Rõ ràng, bọn họ đều biết.



Ngực bắt đầu truyền đến những cơn đau đứt quãng.



Không thèm để ý.



Đúng rồi, bọn họ đều không thèm để ý đến ta.



Ngay cả sự sống chết của ta bọn họ cũng không thèm để ý, sao có thể để ý đến cái chết của Tiểu Cửu?



“Vệ Tuân.” Ta nghẹn ngào giữ chặt tay áo của Vệ Tuân, “Chàng đi tra, đi tra xem hắn là ai!”



“Tạ Đường, câm miệng đi!”



“Chàng đi tra xem quan hệ giữa hắn và Tạ Nhân là gì!”



“Bọn họ đang lừa chàng, cả nhà bọn họ đều đang lừa chàng, phối hợp với nhau lừa gạt chàng!”



Ta dùng sức mà nắm lấy tay áo của Vệ Tuân.



Cho dù ta không thể dựa vào hắn được.



Nhưng không có ai cả.



Ngay cả hệ thống cũng không có ở đây.



Từ đây, chỉ có ta cô đơn một mình.



“Đường Đường……”



Vệ Tuân lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: “Đường Đường, nàng làm sao vậy?”



Ta làm sao vậy?



Ta không sao.



Ta chỉ quá đau đớn mà thôi.



Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng đau quá.



Ta đột nhiên phun ra một ngụm máu.



Cứ một ngụm rồi lại một ngụm.



Trước khi ngã xuống sàn, ta nhìn thấy những ngôi sao đang tranh nhau phát sáng trong phủ thừa tướng.



Cực kỳ giống đêm hôm đó, khi ta vui mừng quay về phủ thừa tướng.