Ta Dùng Y Thuật Ở Thời Cổ Đại Đứng Trên Vạn Người

Chương 6




Tỉnh lại

Buổi tối Tạ Minh Trạch vừa đút xong bữa cơm thứ ba trong ngày, lập tức bên tai vang lên tiếng 'đông' giòn vang.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ [Đút cơm cho phu quân ăn X3], đạt được 6x2 là 12 điểm sinh mệnh. Trước mắt tổng điểm sinh mệnh của ký chủ là 76.】

Tạ Minh Trạch nghe xong cũng không có phản ứng gì, thêm mỗi 12 điểm sinh mệnh hiển nhiên còn lâu mới đủ. Mỗi ngày hắn ăn không ngồi rồi chẳng làm gì cũng tốn 12 điểm sinh mệnh.

Không ngại điểm sinh mệnh nhiều.

Lúc này trời đã trở tối, hắn tay thì bưng lên chén thuốc độ ấm vừa phải, miệng thì phân phó Lệ Tứ chuẩn bị nước ấm thùng tắm để lát nữa xong thì tắm rửa thay quần áo cho Chử Lệ.

Trời tối rồi, tuy còn lâu mới đến giờ đi ngủ nhưng Chử Lệ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng không cần đợi làm gì.

Càng sớm hốt được điểm sinh mệnh càng sớm yên tâm thanh thản đi ngủ.

Trước khi Lệ Tứ rời đi lòng đầy lộn xộn mà nhìn Tạ Minh Trạch: Phu nhân... đúng là gấp đến độ không chờ được nha.

Tạ Minh Trạch tuy bằng lòng nguyện ý vì 20 điểm sinh mệnh mà tắm rửa thay quần áo cho Chử Lệ, nhưng cũng không muốn cố quá để rồi quá cố. Nguyên thân không gầy, chiều cao cũng không đến nỗi, nhưng so với Chử Lệ thì đúng là 'không biết lượng sức mình'. Dù sao cũng không khiêng vác nổi, vẫn là cần Lệ Tứ trợ giúp.

Trong mô tả nhiệm vụ cũng đâu một hai yêu cầu hắn phải tự thân vận động một mình hoàn thành công việc tắm gội thay quần áo này đâu.

Đến lúc đó hắn chỉ cần... có tham gia là được tính điểm nhỉ?

Lệ Tứ rời đi rồi Tạ Minh Trạch mới bưng lên chén thuốc. Tuy rằng đã đút hai lần rồi nhưng vẫn không quen tay, vắng Lệ Tứ ở bên hỗ trợ mới phát hiện hóa ra đút thuốc khó tới như vậy.

Hai lần trước cũng chẳng biết Lệ Tứ làm kiểu gì, hắn chỉ cần cầm thìa cháo múc một lượng nước thuốc vừa đủ rồi đưa đến miệng Chử Lệ nghiêng một cái, cúi đầu xuống ngẩng đầu lên đã thấy Chử Lệ hé miệng chuẩn bị nuốt vào.

Nhưng lần này...

Tạ Minh Trạch nhìn Chử Lệ ngồi đó, miệng ngậm chặt, hai mắt nhắm, khuôn mặt anh tuấn tuy trắng bệch nhưng như cũ khó che khuất được uy nghiêm từ trong xương cốt lộ ra.

Tạ Minh Trạch yên lặng nhìn, sau đó bình tĩnh bước tới bóp miệng Chử Lệ mở ra, nhưng vừa múc xong thìa thuốc ngẩng đầu lên một cái đã thấy miệng Chử Lệ ngậm chặt như cũ.

Tạ Minh Trạch: "..."

Tạ Minh Trạch làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng cảm thấy hình như bữa thuốc này hơi khó nhằn.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn thở dài: "Một việc không cần đến hai người làm. Lệ Tứ đang vội, cho nên... ta chỉ đành dùng đến phương thức cổ truyền."

Vì thế ngay sau đó, Tạ Minh Trạch bình tĩnh móc ngân châm ra, chọn ra mấy huyệt đạo châm vào không đau lại còn giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, ai nha nói không phải chứ châm nhiều còn có tác dụng khơi thông huyệt đạo, thật là đẹp cả đôi đàng.

Tạ Minh Trạch ghim mấy châm ở trên mặt Chử Lệ.

Lần này đút thuốc quả thực dễ như trở bàn tay.

Đút xong muỗng thuốc thì lập tức rút một cây châm kia ra, miệng đối phương nhanh chóng khép lại. Múc thêm thìa nữa thì tiện tay ghim lại cây châm vào, miệng đối phương lại nhanh chóng mở ra. Còn lại mọi thứ nằm yên chỗ cũ bất động.

Lặp đi lặp lại như thế, nửa chén thuốc dễ dàng trôi vào bụng Chử Lệ.

Nhẹ nhàng đút xong chén thuốc, Tạ Minh Trạch rút hết ngân châm trên mặt Chử Lệ, tùy ý lau miệng cho y một chút, rồi xoay người cầm chén thuốc cất ra bàn. Vừa quay mặt đi, không biết là do thao tác ghim rút ngân châm phát huy hiệu quả bất ngờ, hay là hai lần uống thuốc trước đột nhiên có tác dụng, ở nơi Tạ Minh Trạch quay lưng lại nhìn không thấy, mí mắt Chử Lệ giật giật.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát, rất mau đã chìm vào vô thanh vô tức.

Lệ Tứ trở về đã thấy phu nhân đút xong chén thuốc, không chỉ vậy còn thực hiện một cách xuất sắc, một giọt cũng không đổ ra ngoài.

Hắn ngạc nhiên nhìn, phu nhân quả nhiên biết chăm sóc chiếu cố người khác nha, so với hắn còn giỏi hơn.

Lúc hắn mới bắt đầu tập đút thuốc cho Chử Lệ... nghĩ lại mà rớt nước mắt.

Nhất thời Lệ Tứ nhìn tân phu nhân với con mắt khác.

Người đối xử tốt với gia, thuộc hạ bọn họ đều kính trọng.

Lại nghĩ đến những thú vui nho nhỏ của phu nhân, cũng trở nên không đáng nhắc đến. Phu thê với nhau sao, thèm thuồng thân hình của nhau không gọi là thèm thuồng thân hình của nhau. Phải gọi là tình thú mới chuẩn.

Cho nên đến lúc tắm gội thay quần áo, dù toàn bộ quá trình phu nhân chỉ cầm gáo nước dội lên người gia một cái, sau đó giúp buộc đai lưng một tí, Lệ Tứ cũng cảm thấy không có gì sai sai.

Chín bỏ làm mười, thế này cũng tính là giúp gia tắm gội thay quần áo rồi.

Tạ Minh Trạch nhìn Cửu hoàng tử mặt mày tuấn mỹ nằm trên giường như cũ, bên tai nghe hệ thống vang lên âm thanh leng keng thông báo mà cảm thấy Cửu hoàng tử trông thật là đẹp mắt, nằm chèo queo như vậy cũng không sao, mỗi ngày dội một gáo nước, thắt đai lưng một chút, èn en, có 10 điểm sinh mệnh.

Tuy rằng từ ngày mai không còn được nhân đôi điểm nữa, nhưng công việc đơn giản như vậy, nghĩ ngược nghĩ xuôi đều có lời, chốt đơn.

Vì thế trước khi Lệ Tứ rời đi, Tạ Minh Trạch giả thâm tình: "Lệ Tứ a, từ ngay mai trở đi... ta thay ngươi giúp phu quân tắm gội thay quần áo." Đút cơm thôi nghỉ, quá phiền phức, kiếm chẳng được bao nhiêu.

Lệ Tứ càng cảm động trước tấm chân tình này, vừa về đến phòng đã lấy sổ ghi chép ra.

Lật ra tờ mới nhất, dưới đoạn dài viết hôm mồng 10 tháng 6, viết thêm một câu.

Mồng 10 tháng 6, ngày thứ ba sau lễ thành hôn: Tân phu nhân thích giúp gia tắm gội thay quần áo, nguyện những ngày sau này giúp gia cởi áo, tháo thắt lưng, tắm gội thay quần áo.

Lệ Tứ viết xong, nhìn phía trước ghi chép hằng ngày toàn một hai câu là hết, hôm nay ấy vậy mà gần kín hết một mặt chữ.

Sau khi phu nhân tới, mọi chuyện trong phủ dường như náo nhiệt hơn nhiều nha.

Chờ đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Tạ Minh Trạch mới rửa mặt thay quần áo, ngồi xếp bằng phía bên ngoài giường, đặt bao ngân châm ở một bên, vừa ngáp vừa lột quần áo Chử Lệ ra.

Vừa lột vừa hối hận buổi tối lỡ tìm được quyển thoại bản cuốn quá, đọc hơn một canh giờ, khép thoại bản lại mới phát hiện bây giờ như hôm qua là đã tới giờ rút ngân châm, bảo sao buồn ngủ dữ vậy.

Cũng may y thuật của hắn tốt, huyệt đạo trên người nắm rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt chỉ dùng tay sờ thôi cũng không ghim sai.

Tạ Minh Trạch ngáp ngắn ngáp dài, tay cầm ngân châm nhanh chóng thuần thục châm cứu cho Chử Lệ, người giờ nom không khác gì con nhím.

Sau đó ngồi ngủ gật ở bên sườn, sợ ngủ quên nên không dám nằm hẳn xuống giường.

Mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng Lệ Tứ gõ cửa, hình như nhớ tới chuyện gì: "Phu nhân, ngài còn thức không?"

Tạ Minh Trạch nhìn ánh nến trong phòng, ngáp một cái: "Còn, sao vậy?"

Lệ Tứ nói: "Ngày mai là ngày hồi môn của phu nhân, gia hôn mê bất tỉnh nên không tiện đi cùng, Thái Tử điện hạ sợ phu nhân một mình trở về không ổn, thay gia trở về cùng phu nhân, ngày mai phu nhân hãy sớm chuẩn bị trước."

Tạ Minh Trạch nhíu mày, hắn hồi môn thì hồi môn, Thái Tử gấp cái gì?

Bất quá nghĩ lại mấy thủ đoạn lừa dối làm Thái Tử áy náy lần trước, xem ra hiệu quả không tồi nha, đến bây giờ vẫn còn tác dụng.

Tạ Minh Trạch cũng không từ chối hẳn, chưa biết được cốt truyện ngày mai, ai biết Tạ Ngọc Kiều có giở trò gì hay không, bèn trả lời: "Để mai tính."

Mai dậy sớm xem thử, nếu Tạ Ngọc Kiều không có động tác gì thì bảo Lệ Tứ đi thông tri Thái Tử hắn hồi môn một mình.

Lệ Tứ cho rằng Tạ Minh Trạch đáp vậy là đồng ý, liền rời đi.

Tạ Minh Trạch tính tính còn cần một nén nhang thời gian, vừa ngáp vừa đi tắt nến, sờ soạng trong bóng đêm hắn cũng có thể rút châm nên không lo lắng lắm.

Kiên trì chờ hết một nén nhang thời gian, mí mắt Tạ Minh Trạch đã bắt đầu mí trên đánh mí dưới muốn gục xuống đến nơi, mắt nhắm mắt mở mà đếm cho đủ ghim châm bỏ lại vào bao.

Đến lúc mặc lại quần áo cho Chử Lệ, thật sự là quá lười rồi, bèn nằm một cách đầy nhu nhược mà lôi kéo tấm chăn mỏng đắp lên che lại hai người. Ngày mai dậy sớm một chút mặc cho Chử Lệ, canh sao trước lúc Lệ Tứ tới là được.

Tạ Minh Trạch tự tìm cớ cho bản thân xong liền yên tâm thoải mái nhắm mắt lại, nháy mắt đã lâm vào giấc nồng, ngủ đến thơm ngọt.

Tạ Minh Trạch một đêm mộng đẹp, ngủ như chết trôi, đến lúc Lệ Tứ lại gõ cửa vẫn chưa tỉnh dậy. Phải đến lúc Lệ Tú gọi lần thứ ba mới mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Nghe, dậy rồi, chờ chút!"

Sau đó duỗi duỗi vươn chân, đầu cọ cọ lung tung, cánh tay cũng siết chặt lại.

Mỗi tội sao tay cảm thấy là lạ, sờ phải cái gì mà cứng quá chừng, không thoải mái chút nào.

Tạ Minh Trạch bắt đầu tỉnh táo hơn chút, mở mắt ra thấy cả khuôn ngực trần rộng lớn. Hắn nằm nghiêng ôm đối phương, một bàn tay còn đặt ở trên bụng người ta, tuy nằm lâu rồi nên cơ bụng không quá rõ ràng, nhưng sờ cảm giác không tệ lắm nha.

Một chân Tạ Minh Trạch lúc ngủ còn không thành thật đè lên đùi đối phương. Hắn nhìn thấy cũng không buồn nhấc lên dịch ra, đầu còn đang suy nghĩ đâu đâu, bay bay tới hôm đầu tiên, thầm nghĩ may mắn bản thân lúc ấy cứ cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra nên tư thế ngủ thật là ngoan. Nếu không nhích người qua tẹo nữa có khác nào đăng kí dịch vụ châm cứu, miễn phí mát-xa toàn thân.

Nghĩ vậy, Tạ Minh Trạch không nhịn được mà bật cười. Hắn ngáp một cái, còn tò mò chọc chọc cơ bắp trước mặt. Đáng tiếc nếu có thể xuyên tới sớm hơn một chút, gặp y sớm hơn một tẹo, phỏng chừng 8 múi cơ bụng đều còn. Hiện tại hơn bèo nhèo rồi, không biết luyện bao lâu mới được như xưa?

Ngay lúc Tạ Minh Trạch sợ Lệ Tứ chờ lâu sinh nghi, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo cho vị tổ tông này, trên đầu truyền tới một giọng nói hờ hững không biết là vui hay buồn: "Sờ đủ rồi hả?"

Tạ Minh Trạch: "???"

Hắn cảm thấy hình như mình gặp ảo giác.

Nhưng âm thanh xa lạ vừa mới vang lên kia còn mang theo một tia lạnh lẽo, ẩn ẩn có chút dọa người. Chưa từng nghe qua bao giờ, thực xa lạ, nhưng Tạ Minh Trạch tự động cảm thấy có một cỗ hơi thở nguy hiểm che trời lấp đất đánh úp lại, làm hắn sinh ra dự cảm không lành.

Cổ Tạ Minh Trạch cứng đờ, giữ nguyên tư thế hiện tại một chút một chút một dịch lên trên, cuối cùng cũng đối mặt với người nằm trên gối ngọc đang rũ mắt nhìn hắn. Ánh mắt sắc bén mà nguy hiểm, tựa như một đầu dã thú đang vào thế rình mồi, trong nháy mắt có thể xông lên vồ chết con dê núi vốn mệnh phải bị làm thịt.

Mà Tạ Minh Trạch chính là con dê núi đó.

Cũng không biết hắn ngủ kiểu gì mà tư thế hiện tại hơi... Gối ngọc của hắn rơi xuống đất, có lẽ thế mà ngủ không thoải mái lắm nên lăn lộn gối trực tiếp lên đầu vai đối phương, vừa vặn ôm người ta như ôm gối ôm.

Chân thì đè, tay thì ôm, vừa mới tỉnh lại còn mờ mịt ngu ngơ, đã thế thuận tiện sờ người ta hai cái.

Tạ Minh Trạch: "......"

Quá xấu hổ.

Nhưng Tạ Minh Trạch là ai cơ chứ, vừa lấy lại tinh thần xong ánh mắt đã chuyển từ dê núi khiếp sợ sang tiểu bạch thỏ mềm yếu vô hại, nhìn về phía Chử Lệ đong đầy kinh hỉ cùng kích động nhè nhẹ, che miệng hô lên: "Phu quân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!"

Chử Lệ như nghe được điều gì khó tưởng tượng nổi, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt, nguy hiểm bắn ra tứ phía: "Phu quân?"

Lúc trời gần sáng Chử Lệ đã tỉnh lại, y không rõ mình đã ngủ bao lâu, nhưng điều khiến y tỉnh lại chính là trong giấc mơ của y, y thấy mình bị không biết bao nhiêu ngân châm vây khốn, như che trời lấp đất mà lao tới. Đi đến đâu bị vây công tới đó.

Thậm chí cái cảm giác bị châm cứu thành con nhím quá rõ ràng, ý chí cường đại của y phát huy tác dụng, thành công đột phá, khôi phục ý thức ngủ say.

Khôi phục lại xong liền phát hiện hoàn cảnh xung quanh thực xa lạ, tất cả đều một màu đỏ thẫm.

Không chỉ có vậy, kế bên còn có một người đang ôm chặt y ngủ.

Mới tỉnh lại, trong nháy mắt Chử Lệ muốn đẩy ra thiếu niên to gan lớn mật dám lại gần y, nhưng phát hiện bản thân không thể động đậy, đã vậy trong thân thể khắp nơi đều là máu bầm lấp kín kinh mạch, võ công nội lực đều bị nhốt lại.

Bởi vì tình huống không rõ ràng, y không lên tiếng trước.

Thấy người nằm trước mắt nội lực tu vi là con số 0, là thực sự đang ngủ, y mới tạm thời án binh bất động.

Cho đến khi giọng Lệ Tứ vang lên, y mới ý thức được mình đang ở đâu, đặc biệt hơn nữa là Lệ Tứ nhận thức thiếu niên này, đặc biệt của đặc biệt hơn nữa là trong giọng Lệ Tứ còn mang theo một tia kính trọng.

Chử Lệ lúc này mới thu lại sát khí, tĩnh xem trận biến.

Kết quả thiếu niên này gọi y là cái gì? Phu quân???

Y thành thân khi nào vậy? Tại sao chính y cũng không biết?