Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà

Trông thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt bà chủ, Hạ Hiểu Phong lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Hôm qua gọi video ông thổi phồng bữa cơm kia đến tận trời, đứa con gái nhỏ muốn ăn, ông càng tâng bốc càng đi xa, đành phải xấu mặt chạy tới cửa.

“Bố ơi, chỗ này có đồ ăn ngon ạ?” Cô bé Ngọc Tuyết đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, bé con mập mạp rất phấn khởi, giọng nói mềm nhũn, cặp mắt to đảo tròn nhìn vào trong nhà.

“Bà chủ, cái đó… Vợ con tôi hôm nay đến thăm, muốn ăn cái gì ngon một chút, cô xem có thể làm được không?”

Lạc Anh bất đắc dĩ đáp: “Vào đi, hôm qua ngài trả còn dư rất nhiều, tôi sẽ nấu thêm hai món nữa, may sao hôm nay còn ít bột mì.”

Được bà chủ đồng ý, Hạ Hiểu Phong lập tức dẫn vợ con vào tìm chỗ dngồi.

Bà chủ đúng là đã đẹp người tốt bụng nấu ăn lại giỏi! Khà khà, hôm nay lại được ăn ngon!

Tiệm của Lạc Anh chỉ có một mình cô, vốn dĩ tối nay cô làm một ít mì tơ vàng cho mình ăn.

Nhưng nếu người nhà vị khách này tới thăm ông ấy, dẫu sao cũng nên cho người ta ăn ngon một chút.

Nguyên liệu nấu mì tơ vàng rất đơn giản, chỉ cần bột mì, trứng gà và muối. Rắc muối tinh vào bột mì để tăng thêm độ cứng cho sợi mì, đánh trứng vào bột nhào qua nhào lại, bóp lên nhào xuống, cuối cùng thành một khối bột vàng.

Gọi là mì tơ vàng bởi vì sợi mì mỏng như tơ, vàng óng và trong suốt. 

Đầu bếp bình thường muốn đạt đến trình độ này không phải dễ. Hiện tại, Lạc Anh kéo vài sợi bột mỏng và trong suốt dọc teo chày cán bột, dùng dao cắt trên đầu cuộn một đường gọn gẽ lưu loát.

Rũ tay một cái, cuộn mì rơi xuống nhưng các sợi không hề bị rối loạn.

Mì tơ vàng nước thì đã có sẵn súp gà trên bếp. Lạc Anh nghĩ đến những nguyên liệu hiện có, phải làm món gì đây?

Một nhà ba người lại còn có con nhỏ, đứa trẻ không lớn lắm, hôm nay phải đi đường xa đến đây chắc hẳn rất mệt, không thể ăn món nhiều dầu mỡ, thịt cá thì khó tiêu.

Cô nhìn những nguyên liệu mới mua, trong lòng đã có cách.

Làm ít củ sen với hành lá xào thịt, một chay một mặn không lo nhiều dầu mỡ, dinh dưỡng cân đối.

chapter content



Củ sen xào là món Lạc Anh mới vừa học được trên mạng, theo cách phân loại của người Trung Quốc bây giờ thì nó thuộc về ẩm thực Quảng Đông, gọi là “Hà đường tiểu sao.”*

(*) Hà đường tiểu sao – Củ sen xào (荷塘小炒): hà đường là hồ sen, ao sen.

Tại sao lại gọi như vậy?

Bởi vì trong món này có đậu Hà Lan, củ sen, khoai môn, hai thứ sau đều mọc từ trong bùn mọc ra nên lấy cái tên này vô cùng chuẩn xác.

Kiếp trước ở trong cung Lạc Anh chưa từng biết đến đậu Hà Lan, đừng nói là ăn thử, ngược lại hương vị rất đặc biệt.

Cả hai món này đều dùng lửa lớn xào lên là xong, không tốn nhiều thời gian.

Chẳng bao lâu Lạc Anh đã đem ba bát mì tơ vàng và hai món ăn kèm lần lượt bày ra bàn.

“Mì tơ vàng, củ sen xào và thịt xào hành lá, nguyên liệu nấu ăn đơn sơ, mong các vị thông cảm.”

Hạ Hiểu Phong nhìn vắt mì tơ vàng trong bát sứ trắng không tỳ vết trước mặt, nước súp đáy vàng rất trong, sợi mì mỏng như tóc, nước dùng tinh khiết.

Ông có biết đến mì tơ vàng, trong số các món ăn Tứ Xuyên thì có một món nổi tiếng bị thất truyền gọi là “mì tơ vàng đại đao”, mấy năm gần đây mới được các đại sư ẩm thực Tứ Xuyên phục hồi lại.

Hạ Hiểu Phong đã từng được nhà đầu tư chiêu đãi một lần, quả nhiên không tầm thường, ông còn được thưởng thức cảnh đầu bếp dùng đại đao nặng hai cân cắt sợi mì mảnh chưa đến một li, tay nghề của đầu bếp thật sự làm người khác phải sợ hãi thán phục.

Lúc này Hạ Hiểu Phong cầm đũa lên, trầm mặc một lúc, vắt mì này rất mảnh, trình độ tuyệt đối mỏng như sợi mì của danh gia nổi tiếng mà ông ăn khi trước, thậm chí ông còn cảm thấy mỏng hơn! Cơ bản chưa đến một li!

Trần Lâm cũng đang nhìn bát mì trước mặt, con gái đã kẹp một đũa lên ăn, bà cũng hơi đói bụng bèn gắp bỏ đưa vào miệng ngay.

Sợi mì vô cùng tinh tế, Trần Lâm vốn tưởng như nó sẽ tan ngay trong miệng nhưng không ngờ vừa vào miệng đã trơn mượt, không hề dính kết chút nào, dai dai mà thơm nức.

Sợi mì thực sự như sợi tơ vàng, khi kẹp lên sẽ ánh màu vàng sáng càng lộ ra nước dùng trong vắt có thể soi được bóng, ngọt thơm thanh mát.

Hạ Hiểu Phong húp nước dùng, ông còn cho rằng đây chỉ là một tô mì bình thường, nhưng nước canh thơm ngon nói cho ông biết không đơn giản như ông nghĩ.

Nước dùng màu vàng và trong, uống vào sẽ cảm nhận được mùi gà hầm, không chút váng mỡ mà cũng không chỉ ngọt như súp gà thường dùng, ngược lại rất tươi, nhìn thì bình thường kỳ thực cất giấu bí ẩn bên trong.

Bát mì tơ vàng tưởng như tầm thường này đủ để tạo ra một đầu bếp bản lĩnh thâm hậu.

Thậm chí cả con gái nhỏ lần nào trên bàn cơm lúc nào cũng líu ríu, giờ phút này đã đắm chìm vào tô mì, ăn hết miếng này đến miếng khác, gắp một đũa mì rồi húp nước sì sụp.

Vài ngụm nước mì xuống bụng, cả người ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều.

Hạ Hiểu Phong chuyển tầm mắt sang đĩa củ sen xào, trong cái đĩa trắng tinh là đậu Hà Lan xanh biếc, củ sen thái lát và khoai môn, mộc nhĩ đen to mọng xen kẽ với nhau, thanh thanh đạm đạm kích thích thị giác.

Đành rằng toàn là những nguyên liệu không có gì đặc biệt, nhưng thoạt nhìn lại có điểm không giống, lại không thể phân biệt được khác biệt ở chỗ nào.

Đậu Hà Lan trơn mềm, giòn khi cắn, khoai môn tươi mát, củ sen thái lát giòn tan mang mùi vị rất đặc trưng, mộc nhĩ mọng nước, không có quá nhiều gia vị mà chỉ dùng muối để nêm, hương thơm tinh tế, ăn vào có cảm giác khoan khái nhẹ nhàng, vui sướng.

Món này quan trọng nhất là giữ độ lửa, lửa nóng quá sẽ làm món bị chín kỹ. Ngờ đâu món củ sen xào trước mặt này chỗ nào cũng vừa vặn, tìm không nửa phần khuyết điểm, có thể gọi là hoàn mỹ!

Ánh mắt lại một lần nữa chuyển hướng sang đĩa thịt xào hành lá, đây là món Lỗ chính hiệu, khác với món củ sen xào chay thì hương vị của món thịt xào hành lá rất nồng đậm.

(*) Nước Lỗ 魯, thuộc vùng Sơn Ðông 山東

Trong chiếc đĩa sứ là những miếng thịt màu trắng ngà xen kẽ với phiến lá màu xanh, trong bạn có tôi, trong tôi có bạn.

Hầu hết mọi miếng thịt đều có hình dáng giống nhau, cực kỳ đồng đều như được tạc ra cùng một khuôn, làm người ta không khỏi than thở trước kỹ thuật cắt thái của đầu bếp.

Còn chưa động đũa đã có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của hành lá và thịt.

Hành lá cắt xéo thấm nước sốt thịt càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của món ăn, ánh mắt Tiểu Hạ nhằm ngay vào miếng thịt gắp lên, cô bé thích nhất là ăn thịt!

Bàn tay nhỏ bé gắp thịt trong đĩa sứ, thơm quá đi mất!

Tiểu Hạ cũng học theo đút vào miệng, thịt rất mềm, mằn mặn thơm thơm, ngay lập tức các tế bào trong cơ thể đều reo mừng, ăn quá ngon!

“Thịt thật ngon, thật ngon!”

Tiểu Hạ hạnh phúc đến híp mắt, bố mang mình đi ăn một bữa thật là ngon!

“Con gái, ăn hành lá này, hành lá rất ngon, ngọt lắm.”

Hạ Hiểu Phong gắp một đũa hành lá đặt vào đĩa nhỏ của con gái, lông mày Tiểu Hạ lập tức hiện lên vẻ ưu tư, hành lá, cô bé không thích ăn hành lá, chính xác mà nói bé không thích ăn cơm, ăn thịt rất ngon nha, rau xanh có gì mà ngon.

Có điều bố đã gắp cho mình, lại nghĩ đến món này do chị gái làm, bạn học Tiểu Hạ kén ăn do dự một lúc, được rồi, bé sẽ ăn một chút, chỉ ăn một chút thôi!

Nếu hành lá mà thối bé sẽ hôn lên mặt bố, làm cho bố cũng bị thối!

Chậm chạp bỏ hành lá vào miệng, bạn học Tiểu Hạ nhai nuốt liến thoắng, ăn thật nhanh thật nhanh! Hử? Nó có vị như thịt, mùi thơm ngào ngạt khó tả, không thối, ngon tuyệt!

Ngay cả hành lá cũng ngon như vậy, … bạn học Tiểu Hạ quyết định không từ chối đồ ăn mà bố mẹ gắp nữa, mộc nhĩ, củ sen, khoai môn, đậu Hà Lan đều ăn hết! Quá ngon!

Oa oa, không phải do bé kén ăn, rõ ràng do đồ ăn trong trường quá khó ăn thôi!

Hạ Hiểu Phong và Trần Lâm cũng không thể ngừng đũa, món thịt xào hành lá này vừa thơm vừa béo, hai người rất thích.

Bà chủ phối món ăn cực kỳ hợp lý, một chay một mặn, chỉ riêng mì tơ vàng đã khiến toàn thân thư thái, ăn xong bữa này quả thực còn sướng hơn tiên.

Bạn học Tiểu Hạ không chỉ ăn hết mì mà còn húp cả nước mì nữa, nhìn thấy con gái ăn đến bụng tròn vo, tâm tình của hai vợ chồng rất tốt.

“Bố mẹ ơi, ngày mai chúng ta lại đến ăn nữa được không?” Bạn học Tiểu Hạ thề đây là bữa ăn ngon nhất mà bé từng ăn, mẹ nói phải ở chỗ bố mấy ngày, nơi này lại không có bếp, chắc chắn phải ăn ngoài tiệm, cô bé muốn biến chỗ này làm căn tin của mình.

Nếu Hạ Hiểu Phong mà biết giờ phút này con gái đang nghĩ gì, ông nhất định sẽ cười ha ha đắc ý, hai bố con đồng lòng nha, nếu thời gian cho phép ông cũng muốn biến chỗ này thành căn tin của mình.

Nghe con gái nói, tay đang gắp hành lá của Hạ Hiểu Phong chợt dừng, ông… Cũng muốn đến đây ăn lắm chứ, quan trọng phải xem bà chủ có bán hay không.

“Bà chủ, cô có mở cửa bán buổi tối không?” Hạ Hiểu Phong xoa xoa tay, lúc này ông cảm thấy mặt mình thật lớn, đầu tiên là mình tới ăn chực cơm của người ta, sau đó lại dẫn vợ con tới ăn chực, sau đó nữa còn nghĩ hão huyền muốn bà chủ một mình buôn bán.

Thế nhưng mà… Ai bảo cô nấu ăn quá ngon đi!

Đã ăn rồi sẽ không thể nào quên được, những món mì bình thường khác sao có thể nuốt trôi vào miệng nữa!

Lạc Anh trầm ngâm chốc lát, không phải cô chưa tính đến việc mở cửa buổi trưa và buổi tối, quan trọng là cô không thể chỉ mở cửa bán đồ ăn sáng được đúng không?

Bán bữa sáng là biện pháp kiếm tiền tạm thời, về lâu dài cô khẳng định phải mở một nhà hàng đàng hoàng.

Nợ của cha mẹ nguyên chủ cô mặc kệ, tuy nhiên tòa nhà được ngự ban trước kia nhất định phải nghĩ cách chuộc lại, và cả người đã giật mất danh hiệu “Ẩm thực Lạc gia” của nhà nguyên chủ cô cũng nên gặp mật lần. Không phải cô quan tâm đến cái danh hiệu đó, nhưng nếu đối phương học nghệ không tinh, danh không xứng với thực, Lạc Anh thật sự sẽ thất vọng mất.

“Sẽ bán nhưng mà giá không rẻ.” Cô nói.

Nghe vậy bụng Hạ Hiểu Phong như nở hoa, những vấn đề khác đều là trở ngại, nhưng tiền lại không phải vấn đề lớn.

“Cô cứ làm đi, tiền không thành vấn đề, với tay nghề này dù cô định giá bằng nhà hàng Vị Mỹ ba sao bọn tôi cũng nhất định đến ăn. Hơn nữa cô làm còn ngon hơn ở Vị Mỹ ba sao.” Hạ Hiểu Phong nói.

Lạc Anh biết Vị Mỹ ba sao, đây là một bình xét cấp bậc của hiệp hội ẩm thực hiện đại, lưu hành trên toàn thế giới, mỗi một nhà hàng đều nhận được vinh danh và xếp hạng về hương vị, ba sao là cấp bậc cao nhất, trên thế giới chỉ có mấy chục nhà hàng như vậy nên giá cả không hề thấp.

Nghe khách nói như vậy, Lạc Anh nhíu mày, cô chưa được ăn thử nhà hàng nào được đánh giá xếp hàng kiểu đó, có điều nhà vị khách này có vẻ rất giàu.

Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Các vị muốn ăn món gì?” Lạc Anh tính trưng cầu ý kiến của ba vị khách duy nhất một chút.

“Em muốn ăn thịt!” Bạn học Tiểu Hạ cứ vậy mà nói.

“Cái gì tôi cũng ăn!” Hạ Hiểu Phong gật đầu.

“Bà chủ làm cái gì bọn tôi cũng ăn.” Trần Lâm cũng thế.

“Muốn ăn gì không cần khách sáo, món nào tôi cũng làm được và còn am hiểu các món ăn cung đình xưa, mọi người có ăn kiêng không, nếu không kén chọn tôi sẽ xem xét rồi mỗi ngày tìm nguyên liệu làm.” Lạc Anh nói.

Cô chuẩn bị nhân dịp khoảng thời gian buổi tối coi như thử kinh doanh, mỗi ngày thay đổi món ăn, đồng thời thích ứng khẩu vị của người hiện đại để sau này định hướng thực đơn dễ dàng hơn.

Một nhà ba người cùng nhau lắc đầu: “Không kén ăn.”

Đột nhiên, Lạc Anh bật cười, trái lại gặp được người dễ tính, không kén ăn.

Đã như vậy, ngày mai sẽ cho bọn họ chứng kiến tay nghề chân chính của cô như thế nào.