Editor: Gà
“Chú Trương, tổng cộng ba mươi phần hoành thánh, chú đếm đi, tranh thủ ăn lúc nóng.”
Lạc Anh mở thùng giữ nhiệt ra xách cái túi lớn xuống, giao cho ông chú mặc võ trang nặng nề đang đứng xoa tay ở bên cạnh.
Người được gọi là chú Trương cầm lấy cái túi đặt xuống đất, mau chóng đếm hộp cơm, tay làm động tác OK rồi vội vàng rời đi.
Trong gió lạnh, những mảng tuyết lớn rơi khắp nơi, cô đeo khăn quàng cổ che hết nửa khuôn mặt.
Bông tuyết rơi trên chóp mũi của Lạc Anh, lạnh lẽo khiến cô co rụt sống mũi, lạnh quá mà.
Lạc Anh đạp xe điện, bánh xe lướt qua mặt đường phủ đầy tuyết mỏng, ngọn đèn đường phủ một màu vàng mờ ảo, chiếu rọi con đường phía trước.
Gió bắc thổi vù vù, lúc đi ngược gió, khi trở về thuận gió, trái lại giúp chạy xe nhanh hơn.
Nương theo ánh nhìn xuyên qua các cánh cổng trong con ngõ, trên phố chỉ vài người qua lại thưa thớt, một bàn tay cũng không đếm hết, từng cánh cổng giống như những con gấu lớn, ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Cho dù đã đeo găng tay, Lạc Anh vẫn cảm thấy tay mình sắp đông cứng.
Lần theo con đường trong trí nhớ, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đây là một quán ăn nhỏ hai tầng thoạt nhìn đã nhiều năm tuổi, bên ngoài trang trí thống nhất với cả con phố, mái hiên theo phong cách cổ xưa.
Lạc Anh chống xe máy điện đẩy cửa, nhìn những tòa nhà trên phố trông giống hệt nhau, chỉ có vài điểm khác biệt rất nhỏ trong kiến trúc, nếu không phải tin mình đã đến một nơi sau hàng trăm năm, thì khi thấy những tòa lầu các tương tự hoàng cung này, thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ mình còn sống dưới vương triều Đại Lương.
Cô bước vào tháo khăn quàng cổ xuống, trước khi ra ngoài cô đã thắt nút chết, kề sát vào mũi miệng nên bị dính hơi ẩm.
Cảm nhận được hơi ấm trong nhà, Lạc Anh đợi cả người dần dần nóng lên mới cởi trang bị trên người ra, khăn quàng cổ, găng tay, áo lông.
Cô chà ủng đi tuyết lên tấm thảm sàn gần xe máy điện, lớp tuyết trên giày và vụn băng dưới chân hóa thành vũng nước bẩn.
Căn nhà ấm áp, chỉ cần mặc quần áo mỏng và đi dép trong nhà là được, mặc dù đã xuyên đến hiện đại được một tháng nhưng Lạc Anh vẫn thường xuyên cảm khái, thế giới này thực sự là một nơi rất tốt.
Áo lông xù nhìn thì nhẹ nhưng cực kỳ ấm, chẳng cần tốn công nhóm lửa đốt than mà dùng bằng máy sưởi, chỉ cần mở van đã có bếp ga, dễ dàng điều chỉnh lượng lửa lớn, vừa và nhỏ, có nhiều loại xe khác nhau có thể chạy hàng ngàn dặm mà không cần ngựa…Dẫu kiếp trước cô đường đường là một đầu bếp tổng quản tiếng tăm lẫy lừng khắp hoàng cung Đại Lương, người người đều phải gọi nữ quan nhất phẩm như cô một câu “Lạc cô cô”, cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thứ mới lạ đến vậy.
Không, e rằng ngay cả Đế Hậu cũng chưa từng biết đến những điều tốt đẹp thế này.
Lạc Anh không biết nguyên do gì khiến cô từ vương triều Đại Lương mấy trăm năm trước đi vào thế giới này, cô ở trong thâm cung trải qua hai triều Đế Hậu, bây giờ có cơ hội sống như vậy cả đời, cô sẵn sàng chấp nhận, hậu hĩnh hơn là còn cho cô mang theo trí nhớ chuyển thế.
Cô đoán một chút nguyên do đến đây, có lẽ Trang Chu mộng điệp hay mộng điệp Trang Chu*, hoặc bởi duyên phận, ông trời chẳng qua thấy hậu thế giày xéo danh tiếng trong nhà, cắt đứt cơ nghiệp nên không cho Diêm Vương gia dưới địa phủ câu hồn cô đi, đưa cô nhập vào người cô gái trùng tên “Lạc Anh” ở thế giới này.
(*) Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.
Đương nhiên, cô gái này cũng không phải không có chút liên quan nào đến Lạc Anh.
Bàn về bối phận…Nguyên thân xem như từng là, từng là…cháu gái của cô.
Lạc Anh đi qua hai triều Đế Hậu, làm đại tổng quản Ngự Thiện phòng, nữ quan nhất phẩm hoàng gia, cả đời không lập gia thất, nhưng lại truyền dạy tay nghề nấu nướng cho một đứa cháu trai.
Đến ngày nay, chủ nhân ban đầu của thân thể này chính là hậu thế của cháu trai mấy trăm năm sau, Lạc Anh.
Ấy vậy mà, giờ phút này nhìn lại tình trạng của các hậu bối, xem ra không được tốt cho lắm.
Nhớ ngày đó Lạc Anh được Hoàng đế sắc phong làm nữ quan nhất phẩm, quan phục kỳ lân, ở trạch ngự ban*.
(*) Trạch ngự ban: nhà cửa được triều đình ban thưởng
Sau khi cô chết, toàn bộ nhà cửa đều thuộc về Lạc gia, Hoàng gia cũng không thu hồi, mà khi Lạc Anh tiếp nhận ký ức của cháu gái sau nhiều đời, sắc mặt đôi phần khó coi, bởi vì nay…Căn nhà chỉ còn bốn bức tường trơ trọi, mưu sinh gian nan.
Tuy nói hậu nhân có phúc khí riêng, cô lại là tiền nhân đã chết bao đời không nên quản quá nhiều. Hiềm nỗi cứ nghĩ đến việc bản thân một tay dốc sức gây dựng cơ nghiệp, bị đám con cháu ăn tàn phá hoại chưa tính, ngay cả cái nghề nấu nướng nuôi gia đình cũng đánh mất.
Lạc – lão tổng tông – Anh: Thứ con cháu bất hiếu!!!
Căn nhà ngự ban biến thành nhà tổ, mấy năm trước bị cha của thân thể này thua trên chiếu bạc.
Đại danh “Ẩm thực cung đình Lạc gia” truyền lại cho con cháu đã bị người khác đoạt mất!
Lại nói đến thân thể này, sau khi Lạc Anh tiếp nhận ký ức mới biết đây là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Lạc gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm vào dao kéo trong nhà bếp!
Dĩ vãng trăm năm tựa như khói mây.
Lạc Anh thầm an ủi trong lòng, như người kia đã nói với cô, đứa trẻ sinh ra đa phần không thể giàu quá ba đời, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của hậu bối làm sao mà quản. Huống chi, huyết mạc của Lạc Anh đã sớm trải qua không biết bao nhiêu thế hệ. Lúc Lạc Anh mới đến, tiếp thu ký ức của nguyên thân, cô tìm được ba tấm vé và mấy đồng tiền lẻ trên người, may mắn thế nào cô vẫn còn một mái ngói đủ để che thân.
Cha của nguyên thân là một tay nghiện cờ bạc nát bấy, hủy hoại triệt để gia nghiệp tổ tiên, cha mẹ chạy đến phương trời nào trốn nợ cũng không biết, để cô gái nhỏ ở lại một mình trông coi chút gia nghiệp — làm quà sinh nhật mười tám tuổi, trong một quán ăn nhỏ hai tầng tại thành phố điện ảnh phía bắc.
Cô gái nhỏ mới vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ lẻ loi trơ trọi bám trụ ở nơi này, không thể liên lạc được với cha mẹ và người thân nên suy nghĩ không thông đi tìm cái chết, sau đó lão tổ tông Lạc Anh của hàng trăm năm trước xuyên vào thân thể này.
Lạc Anh xoay người lại tìm giẻ lau, lau sạch xe máy điện bị dính tuyết ướt sũng, gật đầu hài lòng.
Lạc Anh cô dù ở đâu, dẫu là bếp lò hay gần phòng bếp đều phải sạch sẽ.
Sáng nay ra ngoài một chuyến, coi như một chuyến giao hàng đặc biệt.
Lúc Lạc Anh vừa xuyên đến, mặc dù có ký ức của nguyên thân, nhưng để hoàn toàn hòa nhập vào xã hội hiện đại vẫn cần thời gian từ từ thích ứng.
Tiền cùng đồ ăn trên người nguyên thân chẳng có bao nhiêu, mặc kệ thế nào Lạc Anh cũng phải kiếm sống.
Cô thu dọn quán nhỏ hai tầng này, mua sắm một số đồ đạc cũ rồi mở cửa buôn bán, chú Trương hàng bóm bên cạnh đã giúp đỡ rất nhiều.
Toàn bộ công việc trong quán do một mình Lạc Anh lo liệu, không thể đi giao hàng. Có điều, sáng nay chỗ chú Trương sốt sắng gọi đến hỏi cô có thể làm chút đồ ăn nóng đưa đến phim trường được không, tuyết rơi dày đặc, cộng thêm ba giờ sáng, phố điện ảnh không có nhiều quán ăn mở cửa buôn bán, chú bèn hỏi Lạc Anh.
Chú Trương rất tốt với cô, bởi vậy lần này cô đã đồng ý. Ba bốn giờ sáng, dậy sớm làm đồ ăn mang đi bán cũng không thành vấn đề.
Giao tận tay đơn hàng đặc biệt này xong thì đồng hồ trên tường đã trễ nửa giờ, Lạc Anh đeo tạp dề, vén tóc lên, mở tủ lạnh lấy thịt và vỏ hoành thánh ra, một tay giữ miếng vỏ quệt nhân lên trên, trong lúc đó những ngón tay gập lên gập xuống nhanh như cánh bướm.
*
Phim trường [Chinh Tây], mở hộp cơm đóng gói cẩn thận ra, hơi nóng phà vào mặt.
Buổi diễn sáng nay không có nhiều người, tính toán đâu ra đấy cũng chưa tới ba mươi người, vừa quay xong đã thấy lão Trương xách một cái túi to đi vào, nói là bà con mở quán nên ủng hộ ít đồ ăn, mọi người ăn cho ấm bụng.
Tuyết rơi ngập trời, người ta đã đặc biệt có lòng, hơn nữa trời vừa lạnh bụng lại đói nên không có ai từ chối, Thẩm Trạm cũng nhận lấy.
Hộp cơm giữ nhiệt hiệu quả rất tốt, đôi tay cứng đờ vì cóng, vừa chạm vào cũng cảm thấy ấm áp.
Hộp cơm hình tròn trong suốt, nước dùng màu trắng nổi lên từng viên hoành thánh nhỏ như viên bột, lác đác một hai đọt rau xanh.
Thẩm Trạm xúc một muỗng canh đưa vào miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị phỏng, nước canh nóng hổi đọng lại nơi đầu môi, có vị thanh dịu và tươi mát của nước hầm xương, ngay lập tức khơi dậy vị giác.
Vỏ hoành thánh gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ khối nhân đầy đặn. Cắn một miếng, lớp da bên ngoài mỏng tang như cánh bướm, thịt băm trơn mềm, cơ hồ không cần nhai nuốt đã từ yết hầu trượt xuống túi dạ dày, cực kỳ hấp dẫn.
Tốc độ ăn của Thẩm Trạm tăng lên, một bát hoành thánh và nước canh đều hết sạch, hơi nóng ngấm khắp người, chỉ cảm thấy toàn thân như được sưởi ấm.
Vị đạo diễn bên cạnh cũng uống hết nước canh, thở dài thỏa mãn, món súp rất ngon, dư vị kéo dài.
“Lão Trương, bà con nhà ông tay nghề quá tốt!”
Trời gần sáng, cảnh quay đêm trong tuyết đã kết thúc, tổ phim ăn xong cũng hoàn thành công việc, đoàn người quay về khách sạn ngủ bù.
Đồng hồ cũ trên tường nhảy đến gần giờ, Lạc Anh mở cửa tiệm, tuyết vẫn đang rơi, mặt đường phủ một tầng màu bạc.
Lạc Anh đang ngẩng đầu nhìn lớp tuyết đọng trên mái ngói ngoài hiên nhà, sau lưng có tiếng hô to.
“Chủ quán, một bát hoành thánh.”