Nàng ta bế Thẩm Dao Chu về phòng, sau đó sai người đi mời Thẩm Túy An và những người khác đến.
Nàng ta tự trấn an bản thân, Phó Sinh Hàn lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ đến khi đại chiến kết thúc, nàng ta còn phải uống rượu mừng của hắn và Thẩm Dao Chu, sao hắn có thể c.h.ế.t được!
Văn Nhân Nghiên mặt mày tái mét chạy tới: "Không xong rồi! Từ y tui Thẩm y tu có ở đây không?! Hồn đăng của Phó đạo hữu... tắt rồi!"
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Từ Chỉ Âm cũng theo đó mà vụt tắt.
Nàng ta vội vàng bịt miệng Văn Nhân Nghiên: "Ngươi nói bậy bạ gì đói Đừng để Dao Chu nghe thấy!"
"Ta nghe thấy rồi."
Giọng nói yếu ớt của Thẩm Dao Chu truyền đến từ phía sau.
Từ Chỉ Âm giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Dao Chu đang vịn vào khung cửa, gương mặt và môi không còn chút máu.
Nàng cười gượng: "Có lẽ... là hôn đăng kia bị hỏng rồi..."
Thẩm Dao Chu không nói gì nhưng vẫn loạng choạng bước ra ngoài.
Từ Chỉ Âm vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng: "Dao Chu, ngươi đừng như vậy, ngươi nên nghỉ ngơi trước đã..."
Ngay lúc này, Thẩm Túy An sau khi nghe tin cũng vội vàng chạy đến, trên người còn vương m.á.u của yêu ma và sát khí của kiếm tu, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, sắc mặt hắn lập tức trở nên đau lòng.
Thẩm Dao Chu loạng choạng bước thêm vài bước, hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
Thẩm Dao Chu nắm chặt lấy tay áo hắn, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Lục thúc, ngươi biết hắn ở đâu không? Ngươi đưa ta đi tìm hắn được không?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Túy An nhìn thấy Thẩm Dao Chu yếu đuối như vậy, Thẩm Dao Chu trước nay luôn hào sảng, tự tin, khiến người ta quên mất nàng cũng chỉ là một nữ tử đôi mươi.
Thẩm Túy An biết rõ hồn đăng của Phó Sinh Hàn đã tắt, người chắc chắn cũng không còn.
Hắn muốn an ủi Thẩm Dao Chu "Sinh ly tử biệt vốn là chuyện thường tình", nhưng nhìn thấy dáng vẻ của nàng lại không nói nên lời, chỉ có thể thở dài.
Thẩm Dao Chu lẩm bẩm: "Hắn đã hứa với ta, nhất định sẽ sống sót trở về, ta cũng đã hứa với hắn, cho dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng sẽ cứu sống hắn... Lục thúc, hắn đang đợi ta đi cứu."
Từ Chỉ Âm không đành lòng nhìn thêm nữa, quay đầu lau đi nước mắt.
Thẩm Túy An trong lòng ngũ vị tạp trân, cuối cùng triệu hồi phi kiếm, đỡ Thẩm Dao Chu lên, nghiêm túc đáp ứng: "Được, lục thúc hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa ngươi đi cứu hắn!"
Hắn vội vàng phân phó xong cho thuộc hạ liên phi thân lên kiếm, mang Thẩm Dao Chu rời đi.
Thẩm Dao Chu nắm chặt Ngọc Đồng Tâm.
Ngọc Đồng Tâm đã vỡ rồi, không thể chỉ đường cho nàng đến chỗ Phó Sinh Hàn nữa, nhưng Thẩm Dao Chu lại có một linh cảm kỳ lạ.
Phi kiếm chở hai người một mạch đi về phía Sương Vân Sơn.
Thẩm Túy An thấy đích đến thì hơi nhíu mày, hắn nhớ lại tin tức nhận được trước đó, nghe nói có rất nhiều yêu ma đều đi vê hướng Sương Vân Sơn nhưng không biết bọn chúng định làm gì.
Chẳng lẽ Phó Sinh Hàn lạc vào đây nên mới bị yêu ma phát hiện và g.i.ế.c hại?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, phi kiếm đã tiến vào Sương Vân Sơn.
Trong núi một mảnh tĩnh lặng, ma khí cực kỳ nông đậm.
Sương Vân Sơn vốn xanh tươi rậm rạp, lúc này lại tiêu điều hoang vu, linh thực đã sớm héo úa, chỉ còn lại ma thực đen xì, hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ.
Thẩm Túy An cảnh giác nhìn xung quanh nhưng lại không thấy một yêu ma nào.
Nhưng sao có thể chứ?
Ma khí ở đây nồng đậm như vậy, không có ít nhất bảy tám yêu ma thì không thể nào!
Hắn mang theo nghi hoặc trong lòng, vẫn tiếp tục bay vào trong, nhưng đúng lúc này, Thẩm Dao Chu đột nhiên kích động muốn nhảy xuống phi kiếm.
Thẩm Túy An vội vàng túm lấy nàng, điều khiển phi kiếm hạ xuống.
Bên dưới hai người là nơi ma khí nông đậm nhất, vì không thể dùng linh lực dò xét, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy sương mù màu xám bao phủ cả một vùng, không nhìn rõ được gì.
Thẩm Túy An lo lắng có nguy hiểm, muốn từ từ hạ xuống nhưng Thẩm Dao Chu lại như bị ma nhập, liều mạng giãy giụa muốn nhảy xuống, hắn bất đắc dĩ đành phải tăng tốc hạ xuống.
Sau khi hai người hạ xuống, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Thẩm Túy An đương nhiên nhận ra Sơn Viên, yêu ma cường đại này gân như không có điểm yếu, không biết có bao nhiêu tu sĩ c.h.ế.t dưới tay hắn, nhưng giờ đây quái vật khổng lồ đó lại c.h.ế.t thảm ở đây.
Còn có Ngọc Hủy, hắn có thể nói là thủ phạm gây ra thảm họa lần này, hắn giỏi bày binh bố trận, các tu sĩ thường còn chưa đến trước mặt hắn đã bị hắn mê hoặc, tự g.i.ế.c lẫn nhau mà chất.
Nhưng hắn lại cùng Sơn Viên c.h.ế.t ở đây.
Thẩm Túy An thậm chí còn nghỉ ngờ rằng mình đã bị ảo giác.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện trên mặt đất còn có một thi thể, là Phó Sinh Hàn.
Hắn giật mình, vô thức quay đầu nhìn Thẩm Dao Chu.
Nhưng Thẩm Dao Chu chỉ nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể Phó Sinh Hàn, dường như muốn tiến lại gần nhưng lại không dám.
Những suy nghĩ hỗn loạn và sợ hãi lúc này đều lắng xuống, tuy nhiên trái tim nàng dường như cũng chìm xuống đáy vực.
Nàng không nghe thấy tiếng gọi vội vàng của Thẩm Túy An, nàng chỉ ngây người đi đến bên cạnh Phó Sinh Hàn, từ từ ôm hắn vào lòng.
Nàng run rẩy dùng ngón tay thử hơi thở của hắn.
Ta đến cứu chàng rồi, Phó Sinh Hàn.
Nàng kìm nén tiếng khóc, nhỏ giọng hỏi hắn.
Ta muốn thực hiện lời hứa của mình, nhưng tại sao chàng lại không cho ta cơ hội chứ?
Chàng đã hứa với ta sẽ sống sót trở về, chàng cũng đã hứa với ta sẽ không lừa tai
Nhưng t.h.i t.h.ể trong lòng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Túy An đứng bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Thẩm Dao Chu cảm thấy mình như bị xé làm đôi.
Lý trí mách bảo nàng rằng Phó Sinh Hàn đã chết, hắn đã tự bạo thần phủ, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, nhưng tình cảm lại khiến nàng mãi không thể chấp nhận sự thật này.
Đột nhiên, nàng nghĩ ra điều gì đó.