Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 632




Hai người này không ai khác chính là Cao Quân và Ứng Xương.

Sự xuất hiện của bọn họ khiến lòng Thẩm Dao Chu như được dòng nước ấm chảy qua, ấm áp vô cùng.

Nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau bọn họ, Thẩm Dao Chu không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Thì ra là Đường Viễn Du, hắn vốn là đại đệ tử của Tiên Vân Môn.

nhưng sau này cùng một số đệ tử khác đến Thẩm gia học y thuật, dần dần thay đổi tâm tính, không màng danh lợi, một lòng nghiên cứu y thuật.

Còn có không ít y tu, bất kể có phải là người của Y Tu Minh Hội hay không đều có mặt ở đây.

Trận đại họa này đã khơi dậy nhiệt huyết trong lòng không ít tu sĩ, không chỉ có tu sĩ chiến đấu nơi tiền tuyến mà còn có những y tu âm thầm cống hiến ở hậu phương.

Nhìn bọn họ, ý chí chiến đấu trong lòng Thẩm Dao Chu lại một lân nữa dâng lên.

Trường Trị Trấn vốn là một thị trấn nhỏ bé yên bình nằm ở Nguyên Ninh Châu, nhưng không lâu trước đây, yêu ma hoành hành, thị trấn vốn yên bình bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian.

Yêu ma tàn bạo, dân chúng trong trấn đều bị hắn biến thành thức ăn trong bụng hoặc bị hắn hành hạ đến c.h.ế.t để mua vui.

Người giáng cho yêu ma một đòn chí mạng chính là Phó Sinh Hàn.

Nhưng đối với hắn mà nói, việc này cũng không hề dễ dàng, sau một kiếm đó, linh lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, hơn nữa hiện tại hắn không thể dùng đan dược để bổ sung linh lực, chỉ có thể tạm thời ở lại để điều tức.

Ban đầu, đội ngũ định để lại vài người ở lại bảo vệ hắn, dù sao tu sĩ không có linh lực rất nguy hiểm, thế nhưng Phó Sinh Hàn đã từ chối.

Phải đến khi mọi người rời đi hết, Phó Sinh Hàn mới phun ra một ngụm m.á.u tươi đã nghẹn ở cổ họng từ nãy đến giờ.

Hắn cưỡng ép g.i.ế.c c.h.ế.t yêu ma, cái giá phải trả không chỉ là linh lực cạn kiệt, hơn nữa thời gian gần đây giao đấu với yêu ma, hắn bị ma khí xâm nhập rất sâu, hắc vụ trong thần phủ cũng ngày càng hung bạo.

Phó Sinh Hàn vì sự an toàn của mọi người nên mới lựa chọn ở lại.

Không còn ai khác, Phó Sinh Hàn lúc này mới để lộ ra vẻ mặt thống khổ, tơ m.á.u trong mắt không ngừng tràn ra nhưng lại bị hắn cố gắng áp chế xuống.

Sau vài lần như vậy, hắc vụ cuối cùng cũng chịu thua, một lần nữa ẩn nấp.

Mà lúc này Phó Sinh Hàn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức ngã xuống đất, thở dốc.

Bản thân hắn cũng chẳng rõ mình còn có thể gắng gượng được đến bao giờ, đôi lúc trong tâm ma chướng lại nổi lên, mê hoặc hắn từ bỏ tất cả, mặc cho bản thân chìm trong dục vọng, cứ thế mà sa đọa.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Thẩm Dao Chu, cho dù có gian nan khổ sở đến đâu, hắn cũng phải tiếp tục cố gắng.

Chờ đến khi thân thể có chút khí lực, hắn chống kiếm đứng dậy.

Thị trấn giờ đây chỉ còn là một đống hoang tàn, Phó Sinh Hàn đành chọn đại một căn nhà còn chút lành lặn để tạm trú.

Bỗng nhiên, trên không trung truyền đến tiếng động khe khẽ, một con hạc giấy như có linh tính bay về phía căn nhà.

Phó Sinh Hàn đưa tay ra, hạc giấy ngoan ngoãn đậu trên lòng bàn tay hắn, rồi hóa thành một bức thư.

Đây là thư Thẩm Dao Chu gửi cho hắn, cách vài ngày lại có một bức.

Phó Sinh Hàn định mở thư ra xem, nhưng nhìn lại bản thân bụi bặm bẩn thỉu, liền vận chút linh lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, thi triển vài thuật pháp tẩy trần, cuối cùng cũng gột rửa sạch sẽ bụi trần trên người.