Cho đến khi, Phó Sinh Hàn tìm đến nàng.
Do hắc vụ trong thần phủ, Phó Sinh Hàn rất dễ bị ma khí ảnh hưởng, cho nên hắn không thể ra tiền tuyến mà chỉ có thể ở lại hậu phương để hỗ trợ.
Thẩm Dao Chu nhìn thấy hắn, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Gần đây, vì Thẩm Dao Chu quá bận rộn, hai người đã rất lâu không gặp mặt.
Giờ đây gặp lại, lại có cảm giác như đã cách nhau cả một đời người.
Hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi, Thẩm Dao Chu cùng Phó Sinh Hàn lên phi kiếm đến một ngọn núi.
Đỉnh núi chìm trong mây mù, ánh tà dương nhuộm đỏ cả bầu trời.
Linh thực tụ lại, tạo thành những mảng màu xanh đậm nhạt khác nhau, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc đầy màu sắc.
Thẩm Dao Chu nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên.
Nàng nhảy xuống phi kiếm, chạy về phía trước hai bước, sau đó bàn tay bị Phó Sinh Hàn giữ lại.
Thẩm Dao Chu tựa vào vai hắn, ngắm nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời đất.
Cả hai người đều im lặng, dường như chỉ đang tận hưởng khung cảnh nên thơ trước mắt.
Phó Sinh Hàn nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng: "Ta thấy nàng dường như có tâm sự, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Dao Chu mím môi, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi... có phải cũng định đi đến chiến trường?"
Cả hai đều hiểu rõ đối phương, cho dù không nói ra nhưng trong lòng đều đã có đáp án cho riêng mình.
Phó Sinh Hàn siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng: "Ta cam đoan với nàng, sự hy sinh của bọn họ đều không vô ích.
Tu tiên giới nhất định sẽ không bị yêu ma hủy diệt."
Thẩm Dao Chu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta không cần lời hứa hẹn này."
Phó Sinh Hàn im lặng một lúc mới nói: "Ta sẽ cố gắng sống sót trở về.
Nhưng ta không muốn lừa dối nàng."
Thẩm Dao Chu cũng im lặng.
Bọn họ đều hiểu, hiện tại yêu ma đang chiếm thế thượng phong.
Phó Sinh Hàn đến chiến trường, mạng sống của bản thân hắn cũng khó mà nắm giữ được.
Thẩm Dao Chu gắt gao ôm chặt lấy hắn, nhưng cũng không ngăn cản hắn rời đi.
Qua hồi lâu, nàng mới khẽ khàng nói: "Bất luận thế nào ngươi cũng phải sống sót trở về, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!"
Đối với Thẩm Dao Chu, những ngày tháng sau đó dường như chẳng có gì khác biệt, nàng vẫn đều đặn cứu chữa người bị thương, truyền dạy y thuật, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, trong lòng nàng đã thêm một phần trĩu nặng âu lo.
Trận chiến ngày càng khốc liệt, Phó Sinh Hàn cũng không thể thường xuyên truyền thư bằng hạc giấy để báo bình an, Thẩm Dao Chu chỉ có thể dựa vào Ngọc Đồng Tâm để xác định sự an nguy của Phó Sinh Hàn.
Cũng may, lúc này đây, các tu sĩ dân dân nắm bắt được phương pháp đối phó với yêu ma, từ lúc đầu bối rối bị đánh cho liên tục bại trận, đến nay đã có thể cầm cự được với yêu ma, thậm chí thỉnh thoảng còn giành được thắng lợi.
Yêu ma dù sao cũng có giới hạn, ban đầu chúng có thể dùng ma khí lây nhiễm vào người các tu sĩ, dùng cách này để khống chế họ, nhưng không ngờ Lạc Nhiên lại nảy ra một ý tưởng từ linh khí dùng để kiềm chế Linh Xu trước đó, muốn dùng cách tương tự để kiêm chế ma khí.
Nhưng so với việc khống chế một mình Linh Xu, việc khống chế ma khí lây nhiễm khó khăn hơn, cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Đệ tử của Thẩm Dao Chu căn bản không thể giúp được gì, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân và Từ Chỉ Âm, Sở Cửu Ý cùng một số ít người khác.