Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 579




Nàng có thể thuộc lòng sự phân bố phức tạp của mạch m.á.u và dây thần kinh, nhưng lại có thể lạc đường ở chính thành phố mà mình đã sống nhiều năm.

Trong thức hải không có bất kỳ cột mốc nào, muốn không lạc đường quả thật khó như lên trời. Nhưng đổi thêm 10 điểm danh vọng thì nàng lại không đành lòng, điểm danh vọng của nàng vốn đã ít ỏi, sau này còn phải dùng để chữa trị cho Phó Sinh Hàn, lỡ như gặp phải tình huống phức tạp, không biết phải dùng bao nhiêu lần, sao có thể lãng phí được.

Nàng quyết định tự mình thử một lần, dù sao khoảng cách cũng không xa, nếu mười phút sau vẫn không tìm thấy thì sẽ dùng MRI.

Nghĩ vậy, Thẩm Dao Chu liền men theo hướng mình nhớ bay đi. May mắn là sau lần tôi luyện trước đó, hiện giờ nàng đã có thể dễ dàng né tránh những dục vọng kia, mắt tinh tay nhanh, chẳng phải là sở trường của người làm nghề y sao?

Lần này nàng gặp may, chưa bay được bao lâu thì đã nhìn thấy một hòn đảo đen kịt ẩn hiện trong làn khói trắng xám.

Thẩm Dao Chu bay về phía hòn đảo, sau đó hóa thành hình người, nhẹ nhàng đáp xuống.

Điều khiến Thẩm Dao Chu bất ngờ là chính giữa hòn đảo lại là một biển hoa bát ngát.

Những bông hoa màu bạc nở rộ trên nền đen của hòn đảo, khẽ lay động trong gió nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vừa kỳ dị vừa diễm lệ.

Đó chính là tâm ma của hắn. Thẩm Dao Chu chậm rãi tiến về phía biển hoa.

Nàng phát hiện trước biển hoa có một người đang ngồi xếp bằng, nói đúng hơn là một bóng người hư ảo.

Nàng lập tức nhận ra, đó chính là thân hồn của Vũ Văn Hựu.

Chỉ là lúc này thần hồn của hắn vô cùng yếu ớt, cực kỳ nhạt nhòa, còn dưới thân hắn, vô số rễ hoa kết nối với hắn, tham lam hút lấy linh khí từ cơ thể hắn.

Theo dòng chảy của linh khí vào những bông hoa, thần hồn của hắn càng trở nên trong suốt, dường như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến hắn hồn phi phách tán.

Tình hình còn nghiêm trọng hơn so với những gì nàng tưởng tượng.

Muốn cứu Vũ Văn Hựu, nhất định phải cắt đứt tất cả những rễ hoa dưới thân hắn, hơn nữa không được làm tổn thương thần hồn của hắn, cũng không được để sót một chút rễ nào, nếu không chúng sẽ lại tiếp tục sinh sôi.

Chẳng phải chỉ là loại bỏ uế chướng trong hồn phách hắn sao?

Cho dù khối u này có mọc lên tựa như hoa sen nở rộ, cũng không thể cản trở được nàng.

Đầu ngón tay thon dài của Thẩm Dao Chu khẽ động, một thanh chủy thủ nhỏ nhắn, sắc bén hiện ra trong lòng bàn tay nàng.

Một nhát d.a.o sắc lạnh lướt qua, sát bên thân hôn mỏng manh của Vũ Văn Hựu, cắt đứt một đoạn rễ.

Tốc độ ra tay của nàng nhanh như chớp giật, không chỉ nhanh mà còn vô cùng chính xác, không để lại chút dấu vết hay nguy hiểm tiêm ẩn nào.

Cả biển hoa u minh đều rung chuyển dữ dội, nhưng nói cho cùng, tâm ma này chỉ là một loại ký sinh đáng ghê tởm, bám riết lấy thần hồn của Vũ Văn Hựu, phần lớn tu sĩ nghe thấy đều kinh hãi khiếp sợ, nhưng đến tay Thẩm Dao Chu, nó chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết.

Không biết đã cắt bỏ bao lâu, Thẩm Dao Chu cuối cùng cũng loại bỏ hết những đoạn rễ bám riết dưới thần hồn của hắn.

Không còn những thứ vấy bẩn đó, thần hồn của Vũ Văn Hựu trở nên thanh khiết hơn rất nhiều.

Thẩm Dao Chu nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn bay lên khỏi vùng đất tối tăm, có thần hồn hắn ở đây, những dục vọng đen tối kia đều không dám đến gần.