Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 574




Ví dụ như nó không giống như X quang có thể tùy ý sử dụng, mỗi lần sử dụng đều phải trả giá bằng 10 điểm danh vọng, hiện tại hệ thống nhiệm vụ chưa mở, nàng chỉ có thể dựa vào điểm danh vọng tích lũy được để sử dụng.

Điểm danh vọng có hạn, điều này cũng đồng nghĩa với việc Thẩm Dao Chu không thể tùy tiện sử dụng.

Thẩm Dao Chu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hưng phấn nói với Phó Sinh Hàn: "Thật tốt quát Ta có thể chữa khỏi cho ngươi rồi!"

Nàng vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ treo thưởng hậu hĩnh kia, nhưng mặc cho nàng xem xét thế nào, linh mạch và đan điền của Phó Sinh Hàn đều không có vấn đề gì, thứ duy nhất bất thường chính là tâng hắc vụ trong thần phủ của hắn.

Chỉ là trước nay Thẩm Dao Chu không có cách nào giải quyết hắc vụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hoành hành trong thần phủ Phó Sinh Hàn, bây giờ rốt cuộc đã có hy vọng, nàng sao có thể không kích động.

Thậm chí nàng còn có chút hối hận, sớm biết rương chí tôn này lại mở ra được thứ quan trọng như vậy, nàng đã tìm Phó Sinh Hàn mở rương từ sớm, nói không chừng đã chữa khỏi cho hắn từ lâu rồi.

Nhưng giờ làm cũng chưa muộn.

Phó Sinh Hàn lại hiếm khi lộ ra vẻ do dự.

Bọn họ cũng chẳng biết MRI này có thể khiến Thẩm Dao Chu nhìn thấy điều gì, thân phủ là nơi trọng yếu nhất, cũng là nơi thần bí nhất của tu sĩ, ngoài thần thức ra, thậm chí đến cả những suy nghĩ thầm kín nhất cũng đều ẩn giấu trong đó. Phó Sinh Hàn chỉ e ngại Thẩm Dao Chu sẽ thấy thứ gì đó không nên thấy trong thần phủ của hắn.

Thẩm Dao Chu lại nghĩ đơn giản hơn, chỉ cần có thể nhìn rõ màn sương đen kia là thứ gì, nhìn thấy nó ẩn nấp ở nơi nào thì nhất định có thể tìm cách đuổi nó ra khỏi thần phủ của Phó Sinh Hàn.

Nàng liền nói: "Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, chi bằng chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."

Phó Sinh Hàn có chút chần chừ: "Không vội, hay là đợi thêm một chút nữa?"

Thẩm Dao Chu đáp: "Chữa bệnh sao có thể trì hoãn?"

Nàng từng bước tiến tới, Phó Sinh Hàn chỉ đành từng bước lùi lại, trong lòng nghĩ cách dập tắt ý định của nàng trước.

Đúng lúc này, một bóng người vội vã xông vào: "Phó đạo hữu! Ngươi có thấy Thẩm y tu đâu không?! Xảy ra chuyện rồi!"

Hắn ta vừa dứt lời, Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn cùng quay đầu lại.

Văn Nhân Nghiên trợn tròn mắt, sau đó lại vội vàng nhắm chặt, lẩm bẩm: "Không nên nhìn không nên nhìn..."

Thẩm Dao Chu: "..."

Phó Sinh Hàn: ”..."

Thẩm Dao Chu bất mãn: "Lúc này ngươi giả vờ quân tử làm gì, lúc tùy tiện xông vào phòng người khác sao không quân tử?"

Văn Nhân Nghiên che mắt, nhỏ giọng nói: "Thẩm y tu, tại hạ xin lỗi, lần sau ta đến tìm Phó đạo hữu, nhất định sẽ nhớ gõ cửa trước..."

Thẩm Dao Chu: "... Sao ta lại thấy lời ngươi có ý tứ khác?!" Văn Nhân Nghiên khẽ ho một tiếng: "Là ngươi hiểu lầm rồi."

Sau đó mới nhớ ra chuyện chính, lại bắt đầu lo lắng: "Thẩm y tu, người của Diệp quốc đến, nói là muốn đòi lại công đạo cho Bùi Trọng, ngươi có muốn đi xem sao?”

Thẩm Dao Chu nghe vậy, suýt nữa bật cười.

Nàng vốn nghĩ rằng bản thân dùng ngọc giản lập khế ước với Bùi Trọng đã là chu toàn lắm rồi, không ngờ Bùi Trọng quả nhiên không phải hạng tâm thường.

Nàng cùng Văn Nhân Nghiên đi ra ngoài: "Người đến là ai, dựa vào đâu mà nói muốn đòi lại công đạo cho Bùi Trọng?”

Văn Nhân Nghiên đáp: "Là Thái tử của Diệp quốc, bất quá nghe nói trước đây hắn từng gặp phải biến cố, những năm gần đây vẫn luôn không lộ diện..."