Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 494




Nàng không đành lòng.

Phó Sinh Hàn dừng lại, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Dao Chu.

Lăng Tân Nguyệt và Từ Chỉ Âm đều nín thở, muốn kéo Thẩm Dao Chu về nhưng lại sợ chọc giận Phó Sinh Hàn, tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Dao Chu từng bước tiến lại gân Phó Sinh Hàn, cuối cùng dừng lại cách hắn một cánh tay.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Sinh Hàn, đôi mắt này đã toàn là màu máu, không mang theo một tia cảm xúc nào.

Lòng Thẩm Dao Chu đột nhiên có chút khó chịu, Phó Sinh Hàn bình thường tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng mắt hắn lại rất dịu dàng, cho dù hắn không cười, đáy mắt cũng mang theo ý cười.

Hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, đáy mắt có một tia gợn sóng, hắn đưa tay ra, muốn chạm vào mặt Thẩm Dao Chu.

Nhưng ngay lúc này, Thịnh Hoài Khanh và hộ vệ đuổi tới, tưởng hắn muốn bất lợi cho Thẩm Dao Chu, hộ vệ kia lập tức ra tay, nhưng không ngờ điều này lại chọc giận Phó Sinh Hàn, hắn vung kiếm linh, hộ vệ kia thậm chí không kịp phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài.

Màu m.á.u trong mắt Phó Sinh Hàn cuộn trào, khoảnh khắc sau liền bóp chặt cổ Thẩm Dao Chu.

Lăng Tân Nguyệt và Từ Chỉ Âm đều sợ ngây người.

Các nàng căn bản không ngờ Phó Sinh Hàn lại ra tay với Thẩm Dao Chu, nhất thời ngay cả kêu cũng không kêu lên được. Tất cả những điều này trông có vẻ đáng sợ nhưng Thẩm Dao Chu lại không cảm thấy ngạt thở khi bị bóp cổ, ngược lại là Phó Sinh Hàn đối diện với nàng lộ ra vẻ đau đớn và giấy giụa.

Hai cánh tay cùng các ngón tay của hắn đều run rẩy dữ dội.

Cho dù đã nhập ma, hoàn toàn mất đi lý trí, hắn vẫn không thể ra tay làm hại Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình của hắn.

Thấy nàng làm động tác nguy hiểm như vậy, Lăng Tân Nguyệt và Từ Chỉ Âm sợ đến mức nín thở.

Nhưng ngoài dự đoán, Phó Sinh Hàn không hề bị chọc giận, thân hình hắn khẽ run lên, vành tai đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lăng Tân Nguyệt và Từ Chỉ Âm: "222"

Nhưng đây chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, rất nhanh sau đó, màu đỏ tươi trong mắt Phó Sinh Hàn phản công mãnh liệt hơn, cũng gặp phải sự phản kháng ngày càng dữ dội.

Cơ thể Phó Sinh Hàn run rẩy, trên bê mặt cơ thể lại phun ra sương máu, linh lực tứ tán, thậm chí còn hình thành một cơn lốc xoáy linh lực nhỏ xung quanh hai người.

Hộ vệ của Thịnh Hoài Khanh bịt vết thương trở về bên cạnh Thịnh Hoài Khanh: "Đại công tử, phải làm sao bây giờ?"

Thịnh Hoài Khanh vẻ mặt ngưng trọng: "Chờ đã."

Vừa rồi khi bọn họ chạy tới, hắn có thể cảm nhận được toàn thân Phó Sinh Hàn bị luồng khí lạnh lẽo bao phủ, cho dù cách xa cũng khiến hắn rất khó chịu.

Nhưng bây giờ, cảm giác này dường như đã thay đổi.

Dường như có một luồng khí trong lành chống lại luông khí lạnh lẽo đó, cơ thể hắn chính là chiến trường, căn bản không ai có thể xen vào.

Không, ngoại trừ Thẩm Dao Chu.

Thịnh Hoài Khanh có thể cảm nhận được, từ khi Thẩm Dao Chu nắm lấy tay Phó Sinh Hàn, luồng khí trong lành trong cơ thể hắn như mạnh hơn không ít, cơn lốc xoáy linh lực đó như tự thành một thế giới, đẩy tất cả bọn họ ra ngoài.

Linh lực giống như từng mảnh d.a.o nhỏ, cứa lên cơ thể Thẩm Dao Chu từng vết thương.

Nhưng nàng không thể né tránh, cũng không thể dùng linh lực hộ thể, chỉ sợ phá vỡ sự cân bằng này, nàng chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Sinh Hàn, cảm nhận sự giãy giụa truyền đến từ bàn tay đó