Lục Thành Phong sửng sốt: "Chẳng lẽ là nha đầu Ngu Vãn Nguyệt kia sao? Nàng ta từ trước đến nay đều sợ chết, vì để sống mà nói ra bí mật của Dưỡng Ma Trì cũng không phải không có khả năng."
Lục Hoa Quân: "Nàng ta chỉ biết ba lớp bảo vệ đầu tiên, nếu thực sự là nàng ta nói ra thì đối phương không thể nào ở Mộng Linh Hoa này đã kinh động đến chúng ta. Người biết được chú ngữ không nhiều..."
Lục Thành Phong giật mình: "Chẳng lẽ là Thiên Vấn Các..."
Lục Hoa Quân lấy ra từ trong túi trữ vật mấy miếng ngọc bài, trên đó lần lượt viết tên của bốn đường chủ là Mộ Thiên Hồ và những người khác.
Mặc dù bọn họ là đường chủ của Thiên Vấn Các nhưng lại không được Tàng Tượng Môn coi trọng cho lắm, vì vậy cũng không từng tu luyện công pháp của Tàng Tượng Môn, không thể luyện chế hồn đăng nhưng Tàng Tượng Môn cũng có cách khống chế riêng của mình.
Miếng ngọc bài này liên kết với thần hồn của bọn họ, không cần chạm vào người mà có thể trực tiếp bắt thần hồn của bọn họ đến trước mặt, nhưng cách này quá tàn nhẫn, tu sĩ chưa đến Nguyên Anh thần thức yếu ớt, sau khi bắt thân hồn ra thì cơ bản cũng c.h.ế.t rồi, nghiêm trọng thì thậm chí cả luân hồi cũng đứt đoạn.
Lục Hoa Quân do dự một lát, vẫn không trực tiếp sử dụng.
Không phải hắn lương thiện, chỉ là từ trước đến nay hắn đều cẩn thận, thân hồn chỉ có thể bắt một lần, hắn sợ mình không rõ ràng chuyện cụ thể, lãng phí cơ hội này.
Hắn trầm giọng nói: "Một lát nữa đến nơi, trước tiên liên lạc với những hộ vệ còn sống, hỏi thăm tình hình."
Lục Thành Phong: “Được.”
Lúc này ở bên trong Dưỡng Ma Trì, Thẩm Dao Chu bị đập mạnh vào một vách núi, may mà trên người có nhiều linh khí phát huy tác dụng, thêm vào đó linh lực trong cơ thể thâm hậu, nàng không bị thương quá nặng.
Nàng từ trên mặt đất bò dậy, nhìn xung quanh.
Đây giống như dưới một vách đá, bốn phía đều là vách đá dựng đứng nhẫn nhụi, không có ánh sáng, rất tối tăm.
Trong khe hở của vách đá mọc một số loại thực vật không rõ chủng loại, nhưng nơi này lại ngoài ý muốn không có nhiều ma khí.
Nàng tỉ mỉ sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trước đó, bọn họ tiến vào cấm địa của Tàng Tượng Môn, sau khi bị Mộng Linh Hoa mê hoặc, Lạc Tiên đã nhổ Mộng Linh Hoa, sau đó bọn họ bị một lực rất lớn tách ra, nàng bị ném đến đây.
Trong trí nhớ của nàng, lúc đó Yến Phi và Phó Sinh Hàn đều muốn chạy đến bắt nàng, cuối cùng vẫn thất bại nhưng xem ra hai người bọn họ hẳn là không xa nàng.
Xung quanh yên tĩnh đến cực độ, một mảnh đen tối, phía trước càng có nguy hiểm không biết tên.
Thẩm Dao Chu vịn vào vách đá, nhất thời không dám tiến về phía trước.
Kể từ khi xuyên việt đến tu tiên giới, nàng vẫn luôn có người bảo vệ, chỉ cần chữa bệnh cho tốt là được, đây là lần đầu tiên bên cạnh không có ai, chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng nghĩ, Yến Phi và Phó Sinh Hàn đều không xa nàng, hay là đợi bọn họ đến tìm nàng đi.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng đã sửng sốt.
Nàng từ lúc nào trở nên dựa dẫm vào người khác như vậy?
Trước kia nàng ở chiến trường, mức độ nguy hiểm không thấp hơn thế này, huống hồ hiện tại nàng có tu vi, còn có đủ loại linh khí, linh phù, thậm chí còn có hệ thống làm hậu thuẫn, cho dù không đối phó được người khác thì chạy trốn vẫn luôn làm được.