Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 441




Thẩm Túy An là người đầu tiên phản đối: "Điều kiện đầu tiên chúng ta có thể đáp ứng nhưng điều kiện sau thì không được!"

Yến Phi cũng nói: "Đúng vậy! Ngươi muốn làm gì Dao Chu?”

Mộ Thiên Hồ chỉ cười: "Nếu ta nói cho bất kỳ ai trong số các ngươi, chỉ sợ khi ta vừa nói ra pháp chú, cũng là lúc ta mất mạng. Chỉ có Thẩm y tu mới có thể đáp ứng lời hứa của ta, các ngươi thì không được!"

Mấy người sắc mặt hơi đổi, bọn họ đúng là đã nghĩ đến, dù sao lập trường của Mộ Thiên Hồ không rõ ràng, lại còn xảo trá, ai có thể đảm bảo hắn nói pháp chú cho bọn họ, sau đó sẽ không đi mật báo cho Tàng Tượng Môn chứ?

Dù sao thì chính hắn cũng đã nói hắn chỉ là một thương nhân, chỉ biết cân nhắc lợi nhuận lớn nhỏ mà thôi.

Mộ Thiên Hồ cũng không tức giận, ngược lại còn ung dung nói với Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, ngươi cân nhắc cho kỹ, nhưng tốt nhất là nhanh lên, bên này xảy ra chuyện, Tàng Tượng Môn sẽ sớm biết thôi, đến lúc đó phái tới sẽ không chỉ là một nha đầu chưa trải sự đời như thế này đâu."

Thẩm Dao Chu chỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi."

“Dao Chul"

Tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ không đồng ý, ngay cả Phó Sinh Hàn cũng kéo nàng lại: "Người này xảo trá, vạn nhất hắn bắt ngươi làm con tin thì sao?"

Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Không còn thời gian nữa rồi, không vào hang cọp sao bắt được cọp, hơn nữa ta cũng không tin hắn có thể bắt ta đi trước mặt nhiều người như vậy."

Nàng nói xong liền giấy tay Phó Sinh Hàn ra, đi về phía Mộ Thiên Hồ.

Nàng đương nhiên biết điều này rất nguy hiểm, nhưng thời gian cấp bách, nếu Hứa Tinh Dạ thực sự có thể khống chế ma tu, với tính cách của hắn ta, chỉ sợ Trường Yển Châu và Vân Trạch Châu sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Những người nàng quan tâm cũng sẽ bị cuốn vào cuộc tàn sát này.

Thẩm Dao Chu dưới sự chú ý của mọi người, từng bước đi đến trước mặt Mộ Thiên Hồ, nàng ngẩng đầu lên: "Được rồi, ta đều đồng ý với ngươi, bây giờ ngươi có thể nói rồi."

Nàng vốn tưởng rằng Mộ Thiên Hồ sẽ còn dây dưa nói một số chuyện không đâu, không ngờ hắn lại trực tiếp nói pháp chú cho Thẩm Dao Chu.

"Thẩm y tu, ngươi nhớ kỹ chưa?"

Pháp chú khá phức tạp, nhưng đối với Thẩm Dao Chu mà nói thì không phải là chuyện khó, nàng nghe một lần là nhớ.

Mộ Thiên Hồ cười nhẹ: "Thẩm y tu, ngươi thật là gan lớn, không sợ ta thực sự bắt ngươi đi sao?"

Trái tim Thẩm Dao Chu đập thình thịch một cái nhưng nàng nhanh chóng kiêm chế bản năng muốn lùi lại của mình, nghiêm túc nhìn hắn: "Đây là lần cuối cùng ngươi thử thách ta sao?"

Mộ Thiên Hồ cười lớn: "Thẩm y tu, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!"

Thẩm Dao Chu mặt ngoài bình tĩnh nhưng thực ra sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, Mộ Thiên Hồ là người quá khó đoán, nàng cũng không nắm chắc được hắn sẽ làm gì, chỉ là nhìn tình hình hiện tại, hắn hẳn là không muốn mạo hiểm làm kẻ thù với bọn họ.

Mộ Thiên Hồ ngừng cười: "Vậy tại hạ cáo từ, Thẩm y tu, hy vọng các ngươi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Hứa Tinh Dạ, coi như là báo thù cho mấy đồng liêu của ta, cũng để ta có thể tiếp tục làm một thương nhân bạc tình."

Hắn rốt cuộc vẫn để lộ một chút cảm xúc, cho dù hắn chơi bời không đứng đắn, chỉ biết lợi nhuận, nhưng không ai muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán, m.á.u chảy thành sông, cho dù là thương nhân bạc tình nhất.