Vì vậy, hắn càng cẩn thận hơn, không để hai tu sĩ này phát hiện ra sơ hở.
Nhưng hai người này vốn tu vi không cao, cũng không phát hiện ra hắn đã tỉnh từ lâu, vừa dùng Khốn Tiên Tác trói hắn vừa nói chuyện phiếm.
"Ngươi có thấy dạo này Cận đường chủ hình như thay đổi rồi không?”
"Hình như có một chút, nói đến thì trước đây mặc dù Cận đường chủ hành sự có phần cực đoan nhưng những mặt khác lại rất dễ thương lượng, nhưng gần đây luôn cảm thấy có chút kỳ lạ..."
"Đúng vậy, ôi, bây giờ Thiên Vấn Các chúng ta đang đứng ở phía đối lập với các môn phái đang ở Trường Yển Châu, cũng không biết sau này sẽ thế nào?"
"Lo lắng cái gì? Trời sập có người cao chống, huống hồ Thiên Vấn Các chúng ta lại không phải là những môn phái nhỏ lẻ không nơi nương tựa, thế lực đứng sau chúng ta lớn lắm!"
"Ồ? Ngươi lại biết gì rồi, nói thử xem..."
Còn lại là hai người nói chuyện phiếm.
Phó Sinh Hàn thu hồi tâm trí, từ từ suy nghĩ.
Hai người này nói về Cận Ngạn, thoạt nhìn thì bình thường nhưng trong lòng Phó Sinh Hàn luôn có chút để ý.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ ý nghĩ này, dù sao chỉ cần gặp được Cận Ngạn là biết.
Quá trình gặp Cận Ngạn cũng không đơn giản, cửa ải chỉ nhiều chứ không ít, Phó Sinh Hàn từ từ đếm, nhận ra mình không phải đến một vườn ươm khác, thậm chí không giống như tư dinh của Cận Ngạn, ngược lại giống như tổng đường của Thiên Vấn Các.
Ngay khi Phó Sinh Hàn đang nghi ngờ thì đã đến nơi, hai người này thả hắn xuống.
Phó Sinh Hàn có thể cảm nhận được xung quanh có mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đều đang ngất xỉu giống hắn, còn những hộ vệ canh gác xung quanh tu vi không thấp, canh giữ bọn họ rất nghiêm ngặt.
Điêu này càng chứng thực thêm cho suy đoán trước đó của Phó Sinh Hàn, đây rất có thể chính là tổng đường của Thiên Vấn Các ở Trường Yển Châu.
Trước đây khi Phó Sinh Hàn âm thâm đối phó với Thiên Vấn Các, hắn đã từng nghĩ đến việc đột nhập vào tổng đường, đáng tiếc tổng đường phòng bị quá nghiêm ngặt, hắn không có cách nào, đành phải từ bỏ.
Nhưng hắn không ngờ, lần này lại trà trộn vào được như vậy.
Chỉ tiếc mục tiêu của hắn lần này không phải là nơi này.
Phó Sinh Hàn khẽ động ngón tay, chiếc nhẫn trữ vật giấu trong người liền rơi vào lòng bàn tay hắn, linh kiếm đã được đặt ở vị trí thuận tay nhất trong nhãn trữ vật, hắn đã nghĩ xong, lát nữa gặp Cận Ngạn sẽ lập tức rút kiếm, sau đó cướp Linh Xu rồi chạy.
Còn lúc này ở nội thất, Hứa Tinh Dạ đội lốt Cận Ngạn đang đứng trước một hàng Linh Xu, trong mắt đây vẻ cuồng nhiệt.
Đây là loại Linh Xu cùng kiểu với của Cận Ngạn, có thể hoàn toàn xóa sạch thần thức của đối phương, biến hắn thành một con rối thực sự.
Chỉ có điều thứ này làm rất phiên phức, trước đây Hứa Tinh Dạ cũng chỉ làm được mười mấy cái, còn có mấy cái bị tổn hại khi đi bắt người, nghe nói cũng rơi vào tay Thẩm Dao Chu.
Hứa Tinh Dạ nghĩ đến việc Thẩm Dao Chu có thể giải được Linh Xu của hắn liền vô cùng tức giận.
Nếu như là trước đây, hắn có lẽ sẽ nghĩ cách nghiên cứu, tăng độ khó giải, hoặc nghĩ cách để người đeo Linh Xu không thể giải được.
Nhưng hắn bây giờ không những không có loại chí hướng này, mà cả con người cũng trở nên méo mó.
Hắn nghĩ, nếu ngươi muốn cứu, vậy ta sẽ trực tiếp xóa sạch thần thức, cho dù ngươi có thể giải được Linh Xu thì thế nào, ngược lại còn tự tay kết liễu mạng sống của đối phương.