Cách điều động linh lực, cách ngự kiếm, nàng đều có thể cảm nhận được từ động tác của đối phương.
Nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ trước mắt này, mỗi một động tác đều khiến nàng cảm thấy không ổn, dường như linh lực của hắn không thể điều khiển được kiếm pháp của mình.
Ở một bên khác, Phó Sinh Hàn cũng có cảm giác tương tự, cảm giác khó chịu này thậm chí còn khiến trong cơ thể hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc bạo ngược, linh kiếm của hắn như có linh tính, trong vỏ kiếm phát ra tiếng "Ong ong”, dường như muốn thoát ra ngoài.
Quả nhiên Trì Việt không phải đối thủ, kiếm ý vốn đang cao trướng của hắn gần như bị đối phương hoàn toàn áp chế, hắn cố gắng rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rằng bản thân lúc này không thể chiến thắng đối phương, cũng không cố chấp nữa mà trực tiếp nhận thua.
Nhưng ngay lúc đó, đối thủ đột nhiên dùng sức, linh kiếm trong tay trực tiếp xuyên thủng cánh tay Trì Việt, bóp nát linh mạch của hắn.
Hóa Thần tôn giả ra tay, tạm dừng cuộc thi, sư huynh đệ của Trì Việt lập tức đỡ hắn ra ngoài.
Hiện trường xôn xao, phần lớn là tiếc nuối cho Trì Việt.
Với thực lực của hắn, nếu không bị thương, sau khi xuống đài không biết có bao nhiêu môn phái muốn thu hắn nhập môn, nhưng thương thế của hắn quá nặng, e rằng chỉ có Chí Nguyên Tạo Hóa Đan mới có thể chữa khỏi.
Nhưng môn phái nào lại nỡ dùng loại đan dược quý giá như vậy cho một đệ tử mới nhập môn. Bản thân Trì Việt cũng hiểu điều này.
Nhưng trên đài chính là như vậy, sống c.h.ế.t không luận, cho dù trong lòng hắn có bao nhiêu phẫn nộ và oan ức, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hắn ngăn cản những sư huynh đệ muốn báo thù cho mình, dứt khoát lựa chọn nhận thua.
Cả môn phái nghèo rớt mồng tơi, chỉ có hắn là Kim Đan kỳ, tham gia đại tỉ võ tông môn chỉ mong có thể trụ thêm vài vòng, đổi chút tài nguyên mang vê.
Nhưng đối phương là Thương Huyền Kiếm Tông, hơn nữa bọn họ còn có ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ chưa ra tay, bọn họ lên cũng chỉ là chịu thương tích vô ích.
Trên đời này vốn là kẻ mạnh làm vua, không ai để ý đến kẻ yếu.
Thương Huyền Kiếm Tông bên kia đang ăn mừng chiến thắng, còn Trì Việt chỉ có thể được sư huynh đệ khiêng ra ngoài trong sự u ám.
Dưới đài, Cố Ung tức giận nói: "Trì Việt đã nhận thua rồi! Hắn ta làm vậy là phạm quy!"
"Hắn ta ra tay gần như cùng lúc với lúc Trì Việt nhận thua." Yến Phi cau mày: "Đối phương hoàn toàn có thể biện giải rằng mình không nghe thấy hoặc không kịp dừng tay, chuyện này rất khó phán đoán, cuối cùng phần lớn đều sẽ không được giải quyết."
"Vậy phải làm sao?" Cố Ung chợt nảy ra một ý: "Dao Chu sư điệt có thể chữa cho hắn không?”
Nhưng hắn quay đầu lại, phát hiện bóng dáng Thẩm Dao Chu đã biến mất.
Sư huynh đệ của Trì Việt đều buồn bã, Trì Việt nhịn đau, giả vờ thoải mái nói: "Các ngươi đừng buồn, biết đâu ta còn gặp dữ hóa lành, có được cơ duyên thì sao..."
Sư huynh rơi lệ nói: "Đã bảo ngươi đọc ít thoại bản thôi..."
Lời vừa dứt liên thấy một thiếu nữ dung mạo tuyệt đẹp đứng trước mặt bọn họ: "Ta là y tu, ta có thể cứu hắn."
Sư huynh: 22?”
Trì Việt ngây người nhìn Thẩm Dao Chu.
Vẫn là sư huynh của hắn là Khang Dật phản ứng trước, biết sư đệ mình trúng độc thoại bản quá sâu, sợ hắn bị Thẩm Dao Chu lừa, vội vàng nói: "Ngươi đừng nghe nàng nói bừa, y tu phần lớn đều thanh lãnh kiêu ngạo, nào có ai chủ động tìm đến tận cửa như vậy, cũng không biết là tiểu đệ tử của môn phái nào đến tìm chúng ta vui đùa!"