Đêm trước ngày phẫu thuật, Thẩm Dao Chu ra sân tản bộ, không ngờ lại gặp được Bùi Như Hành, lúc này đáng lẽ nó phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngày hôm sau.
Thẩm Dao Chu tưởng nó sợ đau, vội an ủi: "Đệ đừng sợ, ngủ một giấc là xong phẫu thuật rồi, đệ và đệ đệ sẽ khỏe thôi."
Bùi Như Hành mặt nghiêm trọng, giọng nói non nớt: "Tỷ tỷ, ta nghe nói lần này ta và đệ đệ phải cùng phẫu thuật, có phải rất khó đúng không? Có phải đến cuối cùng chỉ có thể cứu được một người không?"
Thẩm Dao Chu kinh ngạc: "Đệ nghe ai nói vậy?"
"Nghe ai nói không quan trọng." Bùi Như Hành cắn chặt môi: "Nếu chỉ có thể cứu được một người, tỷ tỷ có thể cứu đệ đệ không?"
Thẩm Dao Chu mặc dù rất cảm động trước tình cảm huynh đệ của đứa trẻ này, nhưng phần lớn là bất lực: "Sẽ không đâu, ta sẽ cứu cả hai đứa."
Nhưng Bùi Như Hành lại rất cố chấp, nó tin chắc Thẩm Dao Chu chỉ có thể cứu một người, vì vậy nó cầu xin nàng nhất định phải cứu đệ đệ, Thẩm Dao Chu không còn cách nào khác, đành phải giả vờ đồng ý.
Nó lúc này mới chịu quay về.
Thẩm Dao Chu thở dài, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, nhớ đến lúc Thân Khương và những người khác ngồi lê đôi mách, nói rằng Bùi Như Hành vì tu luyện mà luôn bị thương, liên lụy đến đệ đệ nên vẫn luôn rất áy náy, sau này dù bị phụ thân trách mắng cũng nhất quyết không chịu tu luyện nữa.
Đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng lại phải gánh chịu quá nhiều thứ. Thẩm Dao Chu thâm cảm khái, trở về phòng của mình, suýt chút nữa bị cái bóng đen thùi lùi ở cửa dọa sợ.
Đến khi lại gân mới phát hiện ra là Diệp Như Sâm.
Diệp Như Sâm ôm đầu gối, đầu gật gù, ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Dao Chu đánh thức nó: "Đệ ngủ ở đây làm gì?"
Nó dụi mắt, giọng nói còn ngái ngủ: "Tỷ tỷ, ta đến tìm tỷ."
"Đệ tìm ta làm gì?"
Diệp Như Sâm nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, nếu ngày mai ta và ca ca chỉ có thể cứu được một người, tỷ có thể cứu ca ca không?”
Thẩm Dao Chu: "..."
Các ngươi nghe được lời tẩy não này ở đâu vậy hả?!
Nàng vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được hù dọa đứa trẻ: "Nếu không cứu được, sẽ đau mãi đấy."
Quả nhiên Diệp Như Sâm bị dọa sợ, trong mắt chứa đầy nước mắt nhưng vẫn rất cố chấp nói: "Không sao, đệ có thể chịu đựng được."
Thẩm Dao Chu: "Nhưng nếu đệ không thể tu luyện, ca ca đệ một mình thăng cấp cũng vô dụng, tuổi thọ của phàm nhân là có hạn."
Diệp Như Sâm lộ ra vẻ đắc ý: "Đệ đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, trước đây đệ tìm được một bộ công pháp trong tàng thư của gia đình, gọi là Quy Tức Công, luyện xong thì tuy không thể thăng cấp nhưng cũng có thể sống tiếp."
"Đệ biết ca ca rất muốn thăng cấp, rất muốn trở thành một tu sĩ lợi hại, huynh ấy không dám tu luyện đều là vì đệ. Nhưng dù sao đệ cũng không chăm chỉ và lợi hại như ca ca, đệ chỉ cần sống là được!" "Ca ca rất ưu tú, vậy đệ cũng sẽ ưu tú-"
Đứa trẻ cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng Thẩm Dao Chu lại có chút chua xót.
Lúc đầu biết tình hình của hai người, nàng cũng cảm thấy mệnh cách đồng sinh cộng tử đối với hai người mà nói là một loại vận rủi, nhưng nhìn thấy hai huynh đệ lén lút nghĩ cho nhau, lại cảm thấy có lẽ đây cũng là một loại may mắn.
Nàng không lừa đứa trẻ nữa, nghiêm túc nói với nó: "Tỷ tỷ sẽ chữa khỏi cho cả hai đứa, hai đứa sẽ cùng nhau tu luyện, cùng nhau thăng cấp, làm huynh đệ mãi mãi."