Edit: Gấu trúc 🐼
Ngôn Lạc Nguyệt không phải là người duy nhất bị liệt.
Ngôn Càn người bị con rắn nhỏ nhìn chăm chú, cũng cảm thấy cơ thể đột ngột đình trệ và cứng đờ.
Cảm giác cứng ngắc chỉ kéo dài khoảng nửa giây, trước khi Ngôn Càn hoàn hồn.
Hắn quay lưng một nửa, gắt gao ôm chặt Ngôn Lạc Nguyệt vào trong lòng.
Người thiếu niên lúc nào cũng cười nói hoạt bát, rạng rỡ. Lần đầu tiên gương mặt ấy trầm xuống.
"Đại thúc, rắn nhỏ này nguy hiểm như vậy, thúc nên nói rõ cho con biết chứ? Con bị nó nhìn một cái thì không sao, nhưng muội muội con trời sinh yếu ớt, vạn nhất......"
Cúi đầu nhìn Ngôn Lạc Nguyệt trong vòng tay mình, Ngôn Càn đau lòng muốn đứt ruột đứt gan:
"Thật vất vả mới dưỡng cho nàng hồng hào. Giờ nhìn xem, khuôn mặt nhỏ của nàng lại trắng bệch."
Hắn cầm bàn tay Ngôn Lạc Nguyệt ra khỏi khăn quấn, đưa nó đến chỗ có ánh sáng, nháy mắt hít một hơi khí lạnh:
"Chỉ bị rắn nhỏ kia nhìn thoáng qua, cả người gần như trở nên trong suốt!"
Khách nhân Yêu tộc đi đến xem, liên tục xua tay xin lỗi:
"Xin lỗi xin lỗi, ta cứ tưởng rằng hài tử Quy tộc, đều trời sinh thân thể cường tráng, nên vừa rồi mới không để ý...... Haizzz, tiểu huynh đệ, có lẽ ngươi không biết, ma xà này thật sự rất khó chơi!"
Nhắc tới đến ma xà này, khách nhân Yêu tộc khách đã tích được một bụng nước đắng muốn chửi.
Vốn dĩ rắn nhỏ này không lớn, chiều dài thân thể còn không đến một bàn tay, toàn thân thì lại bao phủ một tầng ma khí dày đặc.
Lúc đó nó ẩn nấp trong ma sương dày đặc, ngay chỗ miệng phong ấn tràn ngập ma khí, căn bản không ai chú ý đến vật nhỏ này.
Nhưng đội ngũ lại phát giác ra điều gì đó bất thường.
—— bởi vì bọn họ luôn chia thành từng tiểu đội nhỏ mà đi.
Loạt hình ảnh này giống như múa rối trên sân khấu. Giống y chang những con rối gỗ đã lâu không tra dầu vào khớp xương vậy.
Thành viên tiểu đội đi một bước, dừng một bước, nâng bàn chân lên, dừng một chút, quay đầu nói chuyện cùng đồng đội, sau đó lại dừng lại.
Những người nói chuyện lại nói rằng họ là những xác sống bằng xương bằng thịt, bị trúng tà, còn những người không nói lại tưởng rằng các bộ phận bên trong đã bị lão hoá, sắp bị phế bỏ.
Ngôn Càn chăm chú lắng nghe rồi tiếp lời nói: "Thật kỳ lạ, không lẽ bởi vì nó đang nhìn mọi người?"
"Đúng vậy." Khách nhân nghiến răng, "Lúc đó chúng ta đều nói, Cách lão tử, nãi nãi của ngươi có một cái chân như vậy. Muốn biết ai ở phía sau giở trò quỷ, lão tử phải chặt đầu ngươi xuống, nhét nó vào đít ngươi."
Đột nhiên có ba lá bùa được ném ra, tạm thời thổi bay sương mù dày đặc đang được trải rộng ở con đường phía trước.
Cảnh vật xung quanh trống vắng, con rắn nhỏ được bao phủ một lớp ma khí đặc biệt dễ thấy.
Tay ôm má như bị đau răng, khách nhân nói: "Vật nhỏ này, thật sự là ngoài dự đoán."
Ngôn Càn diễn vai phụ: "Như thế nào?"
Khách nhân trợn tròn mắt nói: "Chúng ta tổng cộng mười người đi đến đối mặt với nó, nó chẳng những không chạy, mà lại còn cùng chúng ta nói chuyện!"
Nghe vậy, Ngôn Càn không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Ma vật cấp thấp đều là những kẻ bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, luôn tìm lợi thế tránh bất lợi.
Thông thường khi gặp phải đội ngũ lớn như vậy, những con ma vật chỉ có một mình đều hận mình không thể mọc ra tám chân mà chạy trốn, nào có nhàn tâm mà nói chuyện?
Ngôn Càn vội hỏi: "Nó nói cái gì vậy?"
Đại thúc Yêu tộc vỗ mạnh vào đùi:
"Nó nói, ' Cách lão tử, nãi nãi nhà ngươi có một cái chân như vậy...... Lão tử phải chặt đầu ngươi xuống, nhét nó vào đít ngươi '! —— giọng điệu kia, là biết có bao nhiêu kiêu ngạo. Nếu không phải rắn không có tay, chắc chắn nó sẽ cho ta cái chống nạnh ngay đó!"
"......"
Đừng nói Ngôn Càn, ngay cả Ngôn Lạc Nguyệt cũng cạn lời, chớp mắt một cái, nghĩ thầm kỹ năng khiêu khích này có thể nói là đạt đến đỉnh cao, con rắn nhỏ này thật là biết cách chơi.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, quá trình lúc sau không cần kể lại cũng biết.
Tóm lại, đoàn người đem ma xà vây quanh, gà bay chó sủa, leng keng quang quang mà đánh một hồi, cuối cùng cũng bắt được nó.
Thân rắn quá nhỏ, cho dù là cái lồng nhỏ, khe hở cũng rộng hơn so với nó.
Vừa lúc bọn họ còn dư mấy cái ma đinh, liền ấn rắn nhỏ xuống.
Ngôn Càn nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật: "Thật ra, nó có thể là không phải cố ý khiêu khích."
Rốt cuộc, những gì ma xà nói đều là lặp lại từ ngữ của những khách nhân Yêu tộc trước đây.
Dựa vào kích thước của nó mà nói, ma xà này đang còn ở độ tuổi hài tử, chỉ sợ là nó cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ là ngây thơ mà lặp lại thôi.
Khách nhân hiểu ý Ngôn Càn, nhàn nhạt nói: "Có lẽ đi, nhưng tất cả đều là trừ ma thôi."
Bọn họ mải mê nói chuyện mà lực chú ý đã sớm rời khỏi lồng sắt từ lâu.
Không ai chú ý tới, con rắn nhỏ bị đóng đinh thẳng đứng, máu tươi đang chảy xuống, đang cố gắng duỗi thân thể về một hướng.
Nó dùng lấy hết sức lực, để cái đầu tròn nhỏ bé đẩy chiếc trâm gỗ rơi vào bên trong.
Ngay cả bản thân rắn lục nhỏ cũng không hiểu nỗi chấp nhất này từ đâu ra.
Chỉ là rắn nhỏ theo bản năng cảm thấy, vật đó khiến nó cảm thấy rất thân thiết.
Ngay khi cái đầu nhỏ đầy vết thương chồng chất chạm vào trâm gỗ, ma khí vờn quanh rắn nhỏ mờ đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngoài ra, một loại "Khí" mà người thường khó có thể phát hiện bằng mắt thường, đang chảy từ trâm gỗ tiến vào thân thể tàn tạ kia, truyền sức sống mới cho rắn nhỏ.
Các cơ bắp run rẩy cựa quậy, ba móng khóa ma đinh đang bị bài trừ ra khỏi thân thể rắn.
Rắn nhỏ tinh tế, mở miệng dùng cuốn lưỡi ngậm cây trâm gỗ vào miệng rồi đặt xuống, trước khi trâm gỗ rơi xuống đất, một cách không tiếng động.
Điều kỳ lạ là một màn này thế nhưng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai có mặt ở đây.
Dưới sự vô tri vô giác của những người bên ngoài, rắn lục nhỏ tinh vi mà chui qua khe hở của lồng sắt.
Trước khi lẩn trốn vào bụi cỏ gần nhất, rắn nhỏ vặn vẹo cổ một cách kỳ lạ, tựa hồ muốn quay đầu nhìn lại, lại bị lý trí ngăn chặn một cách mạnh mẽ.
Chỉ trong một hơi thở, rắn nhỏ cuộn người lại, gỡ xuống một mảnh vảy ở đuôi vứt trên mặt đất, sau đó không chút do dự mà biến mất.
Vảy rắn trong suốt như pha lê, liên kết với rắn nhỏ để nhìn chăm chú vào người đang nằm trong lòng Ngôn Càn, nhưng lại bị cưỡng chế về một phương hướng khác.
............
Chờ mọi người phát hiện con rắn nhỏ đã thoát thân, thì đã là một chén trà nhỏ trôi qua.
Các khách nhân hùng hổ kiểm tra toàn bộ sân, lấy ra lá bùa truy tung ma khí. Ôm một tia hy vọng cuối cùng, tìm kiếm vết máu khả nghi.
Nhưng mà, lúc nãy dọn dẹp lại hiện trường của nước bùn ma, nên đã khiến sân trở nên bẩn thỉu.
Ma khí dày đặc cùng với vết máu loang lổ khắp nơi trên sân, căn bản là nhìn không ra nơi mà rắn nhỏ thoát thân.
"Thôi bỏ đi, nó bị trọng thương như vậy, chắc là không sống được bao lâu." Đại thúc Yêu tộc lẩm bẩm.
Hắn nhắc nhở Ngôn Càn: "Sau khi chúng ta lên đường, Quy tộc nên chú ý, đừng để bị ma xà cắn."
Ngôn Càn nhớ lại bộ dáng ma xà kia, cảm thấy nó cùng một miếng thịt rắn khô không khác gì nhau, phỏng chừng sẽ chết ở nơi góc xó nào đó.
Vừa định ra khỏi tiểu viện, trong lòng Ngôn Lạc Nguyệt sốt ruột.
Nàng kêu "A a", vỗ liên tiếp lên cánh tay Ngôn Càn.
Đương nhiên, với lực đạo hiện tại của Ngôn Lạc Nguyệt, lúc vỗ xuống xúc cảm không khác gì mèo con lấy đệm thịt vỗ xuống.
Ngôn Càn thấy đáng yêu muốn thất điên bát đảo: "Muội muội làm sao vậy?"
Ngôn Lạc Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn: Nàng làm rơi cây trâm vào lồng sắt rồi, còn chưa nhặt lên đâu!
Kia là hồ nước Tiểu minh đó, nó bây giờ là trang bị tăng cường máu duy nhất của Ngôn Lạc Nguyệt, là Thần Khí trong lòng nàng, làm giá trị sinh mệnh của nàng tăng gấp 20 lần!
Dưới sự thúc giục của nàng, Ngôn Càn đã tìm được mục tiêu.
Sợ cây trâm bị bẩn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của hài tử, Ngôn Càn không có đưa liền cho Ngôn Lạc Nguyệt, mà cất vào trong ngực trước, về rửa sạch rồi trả lại nàng sau.
Sau đó...... Không ngoài dự đoán, trên đường trở về, Ngôn Càn lại chảy máu mũi.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Thật là quy gan lớn, phỏng chừng hồ nước Tiểu minh cũng không thể tưởng được, cư nhiên có người dám nhặt nó lần thứ hai.
Nhìn chằm chằm vào màu dính trên ngón tay, Ngôn Càn nghĩ hoài cũng không ra: "Ta gần đây bị hoả khí trong người sao?"
Nếu hắn là loài người chân chính, thì nói ra những lời này là điều hợp lý.
Nhưng nguyên thân hắn rõ ràng rùa đen, mà rùa đen là động vật máu lạnh!
Ngôn Lạc Nguyệt quay mặt đi, nhìn trời nhìn đất nhìn phương xa, làm bộ chính mình không có bộ dáng chột dạ.
——————————
Trải qua nhiều lần tréo ngoe, cuối cùng hồ nước Tiểu minh cũng quay về tay Ngôn Lạc Nguyệt.
Trâm gỗ mới vừa vào tay, sắc mặt Ngôn Lạc Nguyệt liền thay đổi.
Là một người luyện khí ưu tú, làm sao Ngôn Lạc Nguyệt có thể không phát hiện ra pháp bảo đã thay đổi khi nàng và nó sớm chiều ở chung được.
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra: Trâm gỗ này, "tôi luyện"* thay đổi rồi.
Tôi luyện: Chịu đựng những khó khăn gian khổ để trở thành cứng rắn, giỏi giang.
Trong quá trình luyện khí, quá trình tôi luyện là quá trình cuối cùng và quan trọng nhất trong trình tự luyện khí.
Ví dụ: Nếu bạn so sánh ảnh chụp có chỉnh sửa và không có chỉnh sửa, thì tôi luyện cũng tương đương với ảnh chụp đẹp đã qua chỉnh sửa.
Nếu tôi luyện tốt, công hiệu của pháp bảo sẽ càng cường đại hơn, thậm chí nó sẽ có thêm một số năng lực phụ.
Nhưng quá trình tôi luyện đòi hỏi công cụ riêng, hoàn cảnh riêng.
Hôm nay Ngôn Lạc Nguyệt cùng trâm gỗ tạm xa nhau chưa đến một nén nhang, làm sao mà có người ở dưới mí mắt nàng, làm thay đổi "Tôi luyện" của trang bị?
Khoang, chờ đã, có một loại khả năng khác.
Hồ nước Tiểu minh, là trang bị mà Ngôn Lạc Nguyệt mang ra từ 《 Vạn Giới Quy Nhất 》.
Mà giả thiết ở《 Vạn Giới Quy Nhất 》, ngoài việc rèn luyện khí ra, thì "Kỳ ngộ sự kiện" cũng có thể làm thay đổi trang bị, thậm chí cả trạng thái nhân vật.
Loại sự tình này đã từng phát sinh ra quá nhiều lần rồi.
Ví dụ như trong game người chơi nam lấy hết sự dũng khí trong người để nói chuyện yêu đương với NPC giống cái cá ngựa.
Sau khi kết thúc mối quan hệ này, người chơi này phát hiện trạng thái nhân vật của mình có logo "Hoài tể".
Mà bộ phận chăm sóc khách hàng đối với việc này chỉ đáp lại là: Không sao đâu, dù gì cá ngựa con được mang đến bởi ba ba của cá ngựa mà. Nên không cần khẩn trương, ngài còn được tặng thêm túi dục nhi có thời hạn 20 ngày nữa đấy.
Người chơi nam: "......"
Ví dụ khác, một người chơi sa điêu* đang chiến đấu với BOSS trong phó bản thành phố ngầm—— Tần Vương, người chơi ấy sử dụng những kỹ xảo cao siêu, dẫn dụ BOSS Tần Vương chạy quay vòng trụ 36000 vạn lần, làm ông BOSS mệt đến chết.
Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc bên tiếng trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa.
Phó bản sau khi kết thúc, người chơi này phát hiện đôi giày của mình có thêm thuộc tính "vòng tròn ma thuật tình yêu".
Từ nay về sau, chỉ cần mang đôi giày này, người chơi vĩnh viễn đi xoắn ốc mà tới.
Hôm nay, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ gặp một kỳ ngộ duy nhất, chính là đụng phải con rắn nhỏ kia.
Giơ trâm gỗ lên, Ngôn Lạc Nguyệt đưa nó đến chỗ có ánh sáng rồi đặt ở trước mắt nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động.
Nếu người luyện khí bình thường ở đây, có khi còn nhìn không ra sự khác biệt của trâm gỗ.
Nhưng giờ phút này, cho dù không có một chút tu vi nào, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn có thể lấy mắt thường phán đoán chính xác, năng lực công kích của trâm gỗ này tăng mạnh.
Đối với những gì được thêm vào......
Ngôn Lạc Nguyệt thản nhiên mở giao diện trang bị ra.
—— không thể tin được, trâm gỗ là vật phẩm trong game, nàng có quyền xem thuộc tính!
Trên thực tế, dựa vào khả năng luyện khí của Ngôn Lạc Nguyệt, cho dù không trực tiếp xem xét trạng thái ban đầu, nàng cũng có thể tìm hiểu rõ bằng phương pháp kiểm tra đo lường đối với trâm gỗ.
Chỉ là bây giờ thân thể còn chịu nhiều giới hạn, Ngôn Lạc Nguyệt lười bận tâm tới.
【 Tên trang bị: Hồ nước Tiểu minh
Thuộc tính 1: Sinh mệnh giá trị +20
Thuộc tính 2: Cứ sau 15 phút, sẽ bị khấu trừ 10% giá trị sinh mệnh 】
Giao diện, hai thuộc tính cơ bản cũng không biến hóa gì.
Điều này đúng với dự đoán của Ngôn Lạc Nguyệt.
Ở phía dưới, trâm gỗ lại có nhiều thêm một thuộc tính.
【 thuộc tính 3: Khi sử dụng trang bị này để công kích, thời gian thuộc tính 2 sẽ rút gắn ngẫu nhiên trong 3 đến 5 phút. Sau khi phán định thoát chiến, thuộc tính 2 phục hồi như cũ. 】
《 Vạn Giới Quy Nhất 》, tiêu chuẩn phán định thoát chiến là cái chết của người bị công kích, hoặc người mang trang bị này trong mười phút không bị công kích.
Ngôn Lạc Nguyệt kiên nhẫn giải thích thuộc tính mới này.
Tức là, nếu nàng dùng trâm gỗ đâm Ngôn Càn mà vẫn giữ nó, thì trâm gỗ sẽ giúp nàng rút ngắn lại thời gian, nhanh thì ba phút, chậm thì năm phút, và nàng sẽ bị trừ 10% giá trị sinh mệnh.
Nhưng nếu nàng dùng trâm gỗ đâm Ngôn Càn, sau đó đem trâm gỗ đưa cho Ngôn Càn, vậy người mang trâm gỗ là Ngôn Càn.
Từ phút giây Ngôn Càn cầm trâm gỗ, thì bình thường là mười lăm phút mới chảy máu mũi. Nhưng hiện tại ba đến năm phút là chảy rồi.
Từ góc độ này mà nhìn, thuộc tính mới thêm vào thật bất tiện.
Nếu Ngôn Lạc Nguyệt vô tình không cẩn thận đâm ai đó bằng trâm gỗ, nàng sẽ tiến vào trạng thái khấu trừ máu cấp tốc.
Nhưng ở trạng thái khấu trừ máu này hoàn toàn có thể tránh được: Cùng lắm thì Ngôn Lạc Nguyệt đem trâm gỗ đặt sang một bên. Chờ mười phút, cho đến khi đại sự đi qua thì thôi.
Ngẫm lại, nếu nhìn trâm gỗ ở góc độ khác......
Nhéo chiếc cằm tròn trịa, Ngôn Lạc Nguyệt giơ trâm gỗ lên, lâm vào trầm tư.
Tục ngữ có câu: Không bắt cừu lấy thịt, quy không nấu với quy linh cao*.
Hãy để nàng có tầm nhìn xa hơn, đi qua chính mình và Ngôn Càn để nhìn ra bên ngoài ——
Thử tưởng tượng xem, nếu một ngày nào đó nàng gặp phải người mình vô cùng thù ghét, nàng có thể dùng trâm gỗ đâm chính mình rồi đem trâm gỗ đưa cho đối phương?
Nếu vận khí tốt, nửa giờ sau, cũng đủ để đối thủ gặp khó khăn rồi.
Nhìn nó bằng cách này......
Thì quả thật, cái thuộc tính mới này, hoàn toàn vì ăn vạ mà sinh ra!
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt nhìn trâm gỗ dần dần trở nên phức tạp hơn.
Xét thấy từ "Kỳ ngộ sự kiện" mà được tặng kèm thêm thuộc tính, thông thường nó sẽ đi cùng với nội dung sự kiện.
Ngôn Lạc Nguyệt có nhiều lý do để hoài nghi. Sở dĩ có thêm thuộc tính này, là bởi vì nàng ở không chú ý đến rắn nhỏ xinh đẹp kia chạm vào trâm gỗ của nàng!
- -------------------------------------------------
🐼: Cái câu tục ngữ có câu: Không bắt cừu lấy thịt, quy không nấu với quy linh cao.
Nguyên văn: 俗话说得好,羊不要抓着一只薅,龟也不要可着一只熬龟苓膏
Không biết mình edit nó đúng không nữa?
Chap này từ nghĩa đúng khó luôn, định ra sớm nhưng không được.