Edit: Gấu trúc 🐼
Hoá ra nàng thật sự đầu thai thành vương bát...... À không, một bé rùa đen.
Ngôn Lạc Nguyệt nằm bên trong áo choàng, hai mắt dại ra. Ngón tay cái bị nàng ngậm trong miệng, ngăn chặn một dàn câu không tốt sắp phun tào.
Từ cuộc đối thoại của hai người, Ngôn Lạc Nguyệt biết được. Nữ tử kia tên là Ngôn Vũ, là người chăm sóc khu lồng ấp.
Về phần tiểu thiếu niên Ngôn Càn, là hài tử trong tộc nhàn rỗi không có việc gì làm mới đến khu lồng ấp giúp đỡ.
Nửa canh giờ trước, mắt của Ngôn Lạc Nguyệt lập loè huyết sắc đầy thê lương, thấy thanh HP sắp cạn đáy.
Vào thời khắc sinh tử, Ngôn Vũ đã cởi áo choàng bên ngoài ra cẩn thận đem nàng quấn lại.
Vải dệt mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể liền ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, cũng cứu vớt luôn thanh HP của Ngôn Lạc Nguyệt, không tuột xuống số 0.
Nhìn thanh HP chậm rãi hồi phục, Ngôn Lạc Nguyệt cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngôn Vũ cẩn thận bế hài tử lên.
Nàng chưa bao giờ gặp qua tuổi còn nhỏ mà đã có thể hóa hình trong tộc: Xương cốt hài tử này thật là mềm, ngón tay, ngón chân thật nho nhỏ, giống như chỉ cần dùng khí lực hơi lớn một chút, đứa nhỏ này liền bị nàng ôm nát.
Dùng áo choàng quấn thành gói thuốc, Ngôn Vũ một đường bưng Ngôn Lạc Nguyệt như là bưng một mâm đồ ăn, đem nàng đưa tới trước mặt vị Đại trưởng lão.
Sau khi kể lại ngọn nguồn hoá hình của Ngôn Lạc Nguyệt. Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, hy vọng vị Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ này có thể chỉ điểm.
Sau một cái búng tay, Đại trưởng lão vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai cái búng tay đi qua, nếp nhăn trên mặt Đại trưởng lão đều chưa từng có dao động nào.
Mười cái búng tay trôi qua, cuối cùng Đại trưởng lão cũng mở mắt.
Bộ râu lớn trắng như tuyết khẽ nhúc nhích, khí định thần nhàn mà nói: "A ——, ta —— hiểu —— rồi ——."
Đại trưởng lão nhìn về hài tử trong lòng Ngôn Vũ, không nhanh không chậm hỏi: "Hài tử ——, về —— việc—— ngươi —— sinh ra ——, ngươi —— có —— manh mối —— không?"
Ngôn Vũ: "......"
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Tâm tình Ngôn Lạc Nguyệt thảm không nỡ nhìn, trong miệng đầy những lời chửi bậy mà muốn phun tào.
Thật đáng tiếc làm sao khi hài tử bẩm sinh mới sinh ra không thể phát âm đúng được, nàng mở miệng nhỏ ra mà chỉ phọt phọt ra mấy cái bong bóng.
Đại trưởng lão ha hả mà nở nụ cười: "Ngươi xem ——, phọt phọt —— bong bóng —— đây, chắc chắn —— hài tử —— Quy tộc —— của chúng ta."
Ngôn Lạc Nguyệt: "???"
Chờ một chút, ngươi nói cái gì?
Ngươi vừa rồi nói hai chữ kia, có dám hay không nói lại lần nữa?
Hài tử kích động mà khua tay múa chân, phát ra âm thanh ah-ah mềm như bông.
Âm thanh thuần khiết như vậy mà lại là miệng quạ đen à lộn, các ngươi sao có thể nói nàng là vương...... bá--bá-t, à rùa như thế?
Thật sự không ổn đâu, Quy tộc là Quy tộc mà.
Coi như nàng chấp nhận sự thật này đi, nhưng rõ ràng đều đầu thai thành rùa đen, thế cái quái gì mà thanh HP của nàng chỉ có 1 điểm, thế giới này đến tột cùng có còn nói đạo lý không vậy hả?
Ngôn Vũ dùng một bàn tay, liền trấn áp Ngôn Lạc Nguyệt đang phản kháng xuống. Bởi vì dùng sức lực hơi lố, nên thuận tiện tước 0,1 điểm máu của Ngôn Lạc Nguyệt.
Nàng không quá xác định hỏi: "Đại trưởng lão, hài tử nhân loại cũng phun bong bóng mà."
Đại trưởng lão nói có sách mách có chứng: "Nhưng —— hài tử —— nhân loại, sẽ không —— từ trong trứng —— mà nở ra nha."
Lời này nghe rất chi là đạo lý.
Ủa nhưng nàng cầu kiến trưởng lão, còn không phải là muốn biết hài tử như thế nào mà nở từ trong trứng ra sao?
Ngôn Vũ cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như gặp ma gõ tường vậy.
Nàng do dự nói: "Trưởng lão, đứa nhỏ này thì sao?"
Đại trưởng lão chậm rì rì mà nhắm mắt lại, hướng nàng mà vẫy vẫy tay. Chỉ một động tác đơn giản mà ước chừng hắn đã dùng hơn nửa thời gian chén trà nhỏ.
Đại trưởng lão thong dong ôn hòa mà nói: "Dưỡng, đi."
Ngôn Vũ tĩnh lặng chờ một lúc lâu, nhưng không hề nghe thấy câu phân phó thứ hai. Nàng đánh bạo, duỗi tay chạm vào vạt áo Đại trưởng lão, ngay sau đó đột nhiên sửng sốt.
Đại trưởng lão ngủ đông rồi.
——————————
Rối rắm qua đi, Ngôn Vũ quyết định ôm Ngôn Lạc Nguyệt về nơi ở của mình để nuôi nấng.
Đối với quyết định này, tạm thời đối với Ngôn Lạc Nguyệt cũng không quan tâm lắm. Tương lai còn dài, ai là người nuôi nấng nàng ấy mới quan trọng. Nhưng hiện tại nàng phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng hơi cái vẫn đề xa vời kia hơn một trăm lần.
—— Đứa nhỏ đang chảy máu!
Từ khi bị Ngôn Vũ ôm về nhà, Ngôn Lạc Nguyệt luôn phải chịu đói khát, kiên trì không nổi mà đã ọc máu!
Tuy rằng tốc độ chảy máu rất chậm, đại khái mỗi năm phút sẽ rớt 0.01 điểm máu. Nhưng không thể không nói thanh HP ban đầu của Ngôn Lạc Nguyệt quá thấp.
Nàng bắt đầu chỉ với 1 giọt máu, dựa theo cái thân thể đang đi xuống này. Ngay cả khi không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nào, nhiều nhất tám giờ sau mạng sống nhỏ nhoi Ngôn Lạc Nguyệt này cũng có thể chết thẳng cẳng.
Cảm nhận được cơn đói khát ở bụng càng rõ ràng hơn, Ngôn Lạc Nguyệt bất đắc dĩ phải mở cái miệng nhỏ ra, oa oa mà khóc lớn lên.
Ngôn Vũ không biết vì sao Ngôn Lạc Nguyệt lại khóc, lông mày nàng nhíu chặt lại.
Quan tâm của nàng đối với Ngôn Lạc Nguyệt không phải làm bộ, giống như ma ma vừa thấy hài tử khóc liền luống cuống tay chân, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
Lúc này, nàng bọc Ngôn Lạc Nguyệt thêm một lớp chăn bông —— bởi vì quá ngột ngạt, làm Ngôn Lạc Nguyệt bị trừ mất 0.1 điểm máu.
Nàng dùng nước ấm lau mặt cho Ngôn Lạc Nguyệt —— bởi vì làn da hài tử quá mẫn cảm, nên lại làm Ngôn Lạc Nguyệt trừ mất 0.1 điểm nữa.
Sợ lớp vải lót bên trong Ngôn Lạc Nguyệt có vật lạ gì nên Ngôn Vũ còn cởi hết ra để nhìn —— tình cờ không khí lạnh phù vào, Ngôn Lạc Nguyệt lại bị trừ 0.1 điểm.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Trong ánh sáng đỏ lập lòe cảnh báo sắp tử vong, Ngôn Lạc Nguyệt hoàn toàn chết lặng.
Mắt nàng mất đi ánh sáng, cả người bất động. À không, phải nói là toàn thân rùa đen trở thành cá mặn, không nhúc nhích, ngửa mặt mà nằm.
Nàng bất động, Ngôn Vũ liền bất động. Khi Ngôn Vũ không còn tác động vật lý nữa thì thanh HP rốt cuộc một lần nữa trở nên ổn hơn, tần suất chỉ -0.01 điểm mỗi lần.
Ngôn Lạc Nguyệt bi ai nhận ra. Thế nhưng chỉ có như vậy, mới có thể làm mình sống lâu hơn một chút.
—— thế nào mà châm ngôn sống Quy tộc các ngươi lại là "Yên lặng là sống lâu"?
Ngôn Lạc Nguyệt cho rằng chính mình sẽ nghênh đón kết cục chết đói bi thảm. Thì Chúa ơi, thiên sứ Ngôn Càn đã đến cứu nàng.
Ngôn Càn vây quanh giường hài tử được bố trí tạm thời dạo quanh một vòng. Ngôn Lạc thực mau bị ánh mắt uy nghiêm và trang trọng của hắn làm cho kinh ngạc.
Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái. Loại ánh mắt này cũng không nên xuất hiện ở độ tuổi thiếu niên rùa đen chứ?
Ngôn Càn thật cẩn thận mà duỗi tay đến trước mặt Ngôn Lạc Nguyệt vẫy vẫy.
Tròng mắt Ngôn Lạc Nguyệt không chuyển động nhìn chằm chằm động tác đó, nàng sẽ cố gắng hết mình để không chết thẳng cẳng.
Mọi thiếu niên đều giống nhau về mặt không đủ cẩn thận, động thủ của chúng đều không nhẹ không nặng.
Giống cẩu trụ* vậy, nàng đại khái còn có thể sống thêm ba bốn giờ. Bây giờ vạn nhất bị Ngôn Càn không nhẹ không nặng mà bóp nắn một chút, nàng không phải thăng thiên chứ.
Cẩu trụ: là thiết bị nâng hạ dùng để nâng hạ, di chuyển hàng hóa trong nhà xưởng, nhà máy một cách an toàn, đảm bảo.
Ai ngờ, Ngôn Càn chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Nguyệt một lúc, không biết có phải xuất phát từ tâm linh tương thông hay không mà đã phát hiện ra hoàn cảnh khốn đốn của nàng lúc này.
Thiếu niên quay đầu kêu lên: "Vũ tỷ, ngươi chưa cho muội muội ăn sao?"
Ngôn Vũ mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Không có, rùa nhỏ trong tộc mới phá xác, đều không thể cho ăn ngay được, phải tĩnh dưỡng thêm bảy tám mới cho ăn."
Nghe nàng nói như vậy, Ngôn Càn cũng có chút do dự: "Nếu nở ra lại là người, tình huống hẳn là không quá giống nhau đi? Bằng không...... Cho nàng ấy uống sữa trước đi?"
Lời này nghe cũng có đạo lý. Tự hỏi một lát, Ngôn Vũ vội vàng vào phòng trong, trong chốc lát đã cầm ra túi bột.
Ngôn Càn thăm dò nhìn nhìn, thanh âm rõ ràng là có chút ngoài ý muốn: "A, đây là."
"Ừm." Ngôn Vũ bấm đốt tay tạo ra ma pháp, trong chén tự động rót đầy nước trong.
"Tộc chúng ta không có thói quen uống sữa, nhất thời không tìm được nguồn sữa. Nhưng rùa con trong tộc đều thích ăn cái này, ta thử làm một chén xem."
Quá trình cho ăn diễn ra rất suôn sẻ.
Ngôn Vũ áy náy phát hiện, tiểu nha đầu chóp mũi khịt khịt, cơ hồ muốn đem cái muỗng nuốt vào trong miệng, nhìn là biết quá đói rồi.
Uổng công cho nàng đã chăm sóc cho không biết bao nhiêu rùa con mới nở, thế mà hôm nay lại phạm vào sai lầm tối lửa tắt đèn*. Không ngờ được tập tính của cơ thể người và cơ thể rùa lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Tối lửa tắt đèn: thành ngữ mang hàm nghĩa chỉ trong cuộc sống con người đôi khi không thể tránh khỏi những hoạn nạn khó khăn có thể xảy ra bất ngờ.
Liên tục ăn mười mấy muỗng nhỏ, Ngôn Lạc Nguyệt cuối cùng cũng nguôi ngoai được cơn đói, thanh máu cũng khôi phục lại bình thường.
Nàng bập bẹ môi, cảm giác cả người đã được sống lại.
Đến lúc này, Ngôn Lạc Nguyệt mới có tâm tình chú ý đến việc khác.
Chẳng hạn như nàng vừa mới nuốt loại cháo gì mà hương vị lại kỳ quái vậy?
Hơi hơi mặn, có chút đặc, mùi còn rất thơm, phảng phất có vị protein. Nàng nhìn màu sắc vốn tưởng là cháo bột, nhưng thiên hạ này làm gì có mùi vị này.
Khi Ngôn Lạc Nguyệt đang âm thầm suy nghĩ, Ngôn Càn đã nhanh tay nhanh chân mà cầm lấy túi bột còn dư lại. Ngẩng đầu, đem toàn bộ bột đổ vào trong miệng.
Tư vị của đồ ăn vặt, Ngôn Càn thỏa mãn mà nheo mắt lại.
"Vũ tỷ, nói đến bột trùng tuyết chỉ có tỷ ở đây làm ra vị chính thống nhất!"
Người nói vô tình, người nghe có tâm, Ngôn Lạc Nguyệt hoảng sợ mà trợn to mắt.
Bột trùng tuyết...... Rùa con trong tộc đều thích ăn......
Trong thế giới động vật, rùa con thường ăn gì ta?
Nếu nàng nhớ không lầm rùa là động vật ăn tạp, cá nhỏ, tôm nhỏ, trùng trùng nhỏ đều có thể ăn một chút đi?
Nói cách khác, tất cả những thứ nàng vừa ăn đều là......!!!
Ánh sáng đỏ quen thuộc lần nữa lại chiếm toàn bộ tầm nhìn Ngôn Lạc Nguyệt. Lúc này đây, nàng đã chịu quá nhiều đả kích tinh thần, thanh HP đột ngột trừ hẳn 0.5 điểm.
...... Ngôn Lạc Nguyệt ưu thương nhận ra rằng dù chỉ mới xuyên qua không đến nửa ngày nàng đã hoàn toàn tiếp nhận quan điểm "0.5 điểm máu là rất rất nhiều".
Ngốc lăng một lát, Ngôn Lạc Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn bực.
Nàng mếu máo, thuận theo bản năng sinh lý làm ra một hành động phù hợp với lứa tuổi của mình ——
"Oa ô oa ——"
Cuộc sống này thật chết tiệt!
Nếu không phải không có cách khống chế đầu lưỡi, Ngôn Lạc Nguyệt nhất định phải hét to tên người trước mặt này với thiên hạ.
—— Càn AAA!
——————————
Tuy rằng lạnh cũng sẽ trừ máu, sặc sữa cũng sẽ trừ máu, ngay cả khi ăn trùng tinh thần chấn động cũng sẽ trừ máu. Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt vẫn sẽ ngoan cường mà sống.
Mỗi ngày đều là một ngày mới, thức ăn cho rùa cũng vậy.
Ngôn Lạc Nguyệt nhớ rõ thực đơn của nhà rùa rất phong phú. Trừ những nguồn thức ăn giàu protein có mùi vị khó hiểu, rau dưa trái cây cũng nằm rong danh sách thức ăn chính của họ mà.
Nên nàng tin tưởng rằng, chỉ cần kiên trì không đi xuống. Một ngày nào đó, nàng sẽ đổi món chính thành rau dưa và trái cây, hoặc là những đồ ăn có thể ăn được.
Đêm nay trăng sáng hiếm hoi, Ngôn Càn sớm đã rời đi, Ngôn Vũ chăm sóc cho hài tử cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng sáng giống như sóng nước, xuyên thấu qua màn cửa sổ vào trong nhà như bạc chảy lưu động trên lớp chăn bông của Ngôn Lạc Nguyệt.
Nghe tiếng thở đều đặn và yên tĩnh bên tai, Ngôn Lạc Nguyệt mở mắt ra.
Bị chiếc khăn quấn thành quả bông nhỏ, vặn vẹo hai lần từ trong khăn thò ra một đoạn cánh tay trắng nõn nhỏ nhỏ mềm lại.
Rốt cuộc cũng chờ được Ngôn Vũ chìm vào giấc ngủ, nàng cũng có thể cẩn thận nghiên cứu thanh HP của mình rồi.
Cố gắng hết sức mà đem cánh tay nhỏ đưa lên đỉnh đầu và nắm lấy sợi tơ đỏ mỏng manh kia.
Khoảnh khắc chạm vào thanh HP, một loại cảm giác không thể giải thích nỗi bỗng nhiên truyền khắp toàn thân Ngôn Lạc Nguyệt.
Trước mắt nàng chợt hiện lên vô số pháp bảo linh vật kim quang xán xán, đủ các loại hình thái chủng loại......
Êi, sao đống này giống đồ trong ba lô của nàng khi chơi 《 Vạn Giới Quy Nhất 》 vậy?