Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng sứ đổ vỡ chói tai, thần sắc lười biếng của Cố Nguyên Bạch lập tức thu lại, lạnh lùng nói: “Ai?!”
Thị vệ trưởng chạy như bay tới cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gã sai vặt đang đứng ngây người tại chỗ, hắn nhận ra người này, là gã sai vặt bên cạnh Hòa Thân Vương, khuôn mặt nghiêm túc của thị vệ trưởng hơi giãn ra, cúi đầu xuống thì thấy một chén sứ men xanh đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi đỏ chót rơi đầy đất, còn bắn không ít lên vách tường, vết máu trên hành lang theo nước mưa xối chậm rãi hòa tan, chảy xuống bậc thang đến thảm cỏ xanh mướt.
Đỏ tươi như thể đang che giấu tội nghiệt.
Cố Nguyên Bạch theo sau đi ra, y nhìn máu tươi rơi vãi đầy đất, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Chân trời lóe lên một tia sấm chớp, khung cảnh âm u bỗng nhiên sáng ngời.
Chỉ còn lại một mình gã sai vặt sững sờ đứng đó, sắc mặt trắng bệch, hắn vội vàng “bộp” một tiếng quỳ xuống đất, thân thể run rẩy như đang phát bệnh: “Thánh Thượng, đây là huyết lộc mà Hòa Thân Vương sai tiểu nhân đưa tới.”
Một giây trước Hòa Thân Vương còn đang đứng trước cửa sổ nhìn vào phòng ngủ, một giây sau Hòa Thân Vương đã bạo nộ ném chén huyết lộc xuống, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên, vội vàng rời đi.
Gã sai vặt đi theo Hòa Thân Vương mấy năm, cho dù là khi Hòa Thân Vương bị cách chức, hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dáng đáng sợ như vậy của vương gia, sắc mặt dữ tợn khủng bố, trông giống như sắp... sắp điên rồi...
Gã sai vặt run rẩy dữ dội, thị vệ trưởng cong đầu gối ngồi xổm xuống, vươn tay quệt chút mau tươi đưa lên mũi ngửi, sau đó nói: “Thánh Thượng, quả thật là huyết lộc.”
Máu tươi đỏ sậm được nước mưa hòa tan biến thành màu đỏ tươi, Cố Nguyên Bạch ngửi thấy một mùi tanh nồng, không khỏi nhíu nhíu mi, ánh mắt nhìn gã sai vặt tràn đầy xem kỹ và tìm tòi nghiên cứu: “Hòa Thân Vương đâu?”
Thân thể gã sai vặt run càng dữ dội hơn, ấp úng không nói ra được một câu.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch dần lạnh lại, y ngẩng đầu nhìn mưa lớn ngoài hành lang, chậm rãi nói: “Hòa Thân Vương nhớ mong trẫm như vậy, trẫm cũng lo lắng cho thân thể của hắn. Trương Tự, ngươi cùng tên này đi xem bây giờ Hòa Thân Vương thế nào, không thể lơ là.”
Trương thị vệ trầm giọng nói: “Vâng!”
Thị vệ trưởng lập tức nhấc gã sai vặt lên, dẫn theo đông đảo thị vệ đến chỗ nghỉ của Hòa Thân Vương, nhưng tới nơi rồi mới biết, Hòa Thân Vương thế mà lại đội mưa một mình chạy về Hòa Thân Vương phủ rồi.
Sau khi Cố Nguyên Bạch nghe được tin này, sắc mặt không giữ được bình tĩnh nữa, cũng không khỏi cảm thấy cạn lời.
Mưa to thế này cũng dám dầm mưa về nhà, Hòa Thân Vương là tiểu hài tử lên ba chưa cai sữa sao?
Nhưng người ta không có việc gì, Cố Nguyên Bạch cũng lười hỏi nhiều. Y quay lại phòng, thân thể vừa ngâm nước nóng còn lưu lại chút hơi ấm, Điền Phúc Sinh hỏi: “Thánh Thượng, còn muốn tắm gội không?”
“Không cần.” Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi: “Trẫm cảm thấy thân thể nhẹ đi nhiều rồi, còn toát được một tầng mồ hôi mỏng nữa.”
Trong phòng đặt rất nhiều chậu than, trên cửa sổ để một khe hở thông gió, cả phòng ấm áp như ngày xuân nắng gắt, chén thuốc xua lạnh uống một chén rồi lại một chén, hai thứ cùng kết hợp khiến thân thể lạnh lẽo như làm bằng thủy tinh của y cũng phải đổ mồ hôi.
Cố Nguyên Bạch có ý thức tốt hơn người làm bằng thủy tinh một chút.
Đám thị vệ thân thể cường tráng đã đổ mồ hôi đầm đìa, Cố Nguyên Bạch thấy bọn họ chật vật như vậy, không khỏi bật cười: “Các ngươi ở trong đây trẫm nhìn cũng cảm thấy nóng, đều ra ngoài cho mát đi.”
Đám thị vệ cả người đầy cơ bắp đỏ hết cả mặt, xấu hổ cúi đầu.
Thị vệ trưởng muốn nói lại thôi: “Thánh Thượng, thần có thể chịu nóng.”
“Vậy cũng không cần phải canh giữ trong này.” Cố Nguyên Bạch nói: “Trẫm tới Tiết phủ, người của Tiết phủ chắc chắn muốn đến hỏi thăm. Trương Tự, ngươi sai người thông báo cho Tiết tướng quân một tiếng, nói thân thể trẫm tốt hơn rồi, để bọn họ đến đây đi.”
Trương Tự nghe lệnh rời đi. Cố Nguyên Bạch đứng dậy nhấc hai tay lên để Điền Phúc Sinh thay y phục cho y.
Bộ thường phục trước đó đã bị nhiễm khí lạnh, nhưng bên trong Tiết phủ lại không có thường phục của Cố Nguyên Bạch. Tiết tướng quân sai người mang một bộ y phục mềm mại đến, bên trên có thêu hoa văn bằng tơ vàng, chất liệu cũng rất tốt, nhưng không biết là y phục mới của ai mà lại lấy đến cho Cố Nguyên Bạch mặc.
Điền Phúc Sinh đau lòng nói: “Thánh Thượng kiên trì một chút, trong cung đã phái người đem đồ dùng đến rồi.”
Cung nữ đang vấn tóc cho Thánh Thượng không khỏi đỏ hốc mắt, Thánh Thượng của bọn họ đã bao giờ phải mặc qua xiêm y của người khác? Bộ y phục này ước chừng phải lớn hơn thân thể Thánh Thượng một vòng, Thánh Thượng mặc nó lên càng hiện rõ dáng vẻ gầy yếu của người.
Cố Nguyên Bạch buồn cười, đùa mắng: “Được rồi, nhanh lên đi.”
Tiết lão phu nhân mặc một thân phục sức cáo mệnh phu nhân, trang trọng mà dẫn theo tức phụ đến hành lễ với Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng vạn an, thần phụ bái kiến Thánh Thượng.”
*Tức phụ: con dâu á, cơ mà để con dâu tui cứ thấy không hợp với cổ trang cho lắm
Tiết tướng quân dẫn theo nhi tử theo sát phía sau, Cố Nguyên Bạch ngồi ở chủ vị, ôn hòa nói: “Đứng lên đi.”
Tiết lão phu nhân kích động đến nỗi đôi tay khẽ run, rất có nề nếp mà tuân thủ lễ nghi đứng dậy, Cố Nguyên Bạch cho bọn họ ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Thân thể lão phu nhân vẫn tốt chứ?”
“Thân thể thần phụ rất tốt.” Tiết lão phu nhân cười ha hả đáp: “Thánh Thượng trị vì đất nước mưa thuận gió hòa, cơm ăn áo mặc của thần phụ đều không phải lo.”
“Vậy là tốt rồi” Cố Nguyên Bạch vui mừng gật đầu: “Thân thể lão phu nhân khỏe mạnh, Tiết khanh cũng thấy an tâm.”
Tiết Viễn cúi đầu ngồi ngay ngắn nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thấy tiểu hoàng đế và tổ mẫu đang trò chuyện vui vẻ, đến khi nhận ra y phục trên người y, lông mày hắn liền nhướng lên.
Y phục mặc trên người Tiết Viễn vô cùng vừa vặn, mặc trên người tiểu hoàng đế thì chỗ nào cũng rộng, Tiết Viễn nâng tách trà, không khỏi nghĩ loạn, Hoàng Thượng gầy yếu như vậy, thân thể cũng không khỏe mạnh, có thể có con nối dõi sao?
Cái suy nghĩ này vừa hiện ra, Tiết Viễn liền nhếch môi cười, đây đúng là một chuyện tốt a.
Hoàng đế ốm yếu nếu không thể thượng nữ nhân, không thể có con nối dõi, vậy thì tiểu hoàng đế này đúng thật là xui xẻo.
Phải chắp tay nhường thiên hạ cho người khác, trong hậu cũng không có phi tần, đến hôn nhân chính trị tiểu hoàng đế cũng không làm được, cô độc một mình, cũng chỉ còn lại cái thân thể ốm yếu kéo chân sau mà thôi.
Từ nhỏ Tiết Viễn đã lăn lộn trong quân doanh, từng tham gia hơn mười trận chiến lớn nhỏ khác nhau, hắn biết muốn cho binh mã thần phục, nhất định phải không sợ chết mà dẫn đầu xông về phía trước. Đem cường binh cường, đem nhược binh nhược*, ở trong kinh thành Tiết Viễn điên cuồng, ở trên chiến trường Tiết Viễn càng điên cuồng hơn, thời điểm hắn anh dũng giết định, huyết dịch toàn thân đều cảm thấy hưng phấn.
* Đem cường binh cường, đem nhược binh nhược: Làm cho binh lính mạnh càng trở nên mạnh hơn, binh lính yếu càng lúc càng yếu đi.
Hắn hưởng thụ chiến trường, hưởng thụ máu tươi, hắn mới là người có thể chinh phục binh mã, mà sau khi chinh phục binh mã, liền có thể mưu đồ những thứ lớn hơn.
Cố Nguyên Bạch buông đôi đũa bạch ngọc xuống, vừa nhìn sang liền đối diện với đôi mắt bừng bừng dã tâm của Tiết Viễn.
Tiết Viễn không chút biến sắc, cung kính đứng lên, che đi răng nanh cùng đôi mắt phiếm lục quang, kính Thánh Thượng một chén rượu.
Ánh mắt Cố Nguyên Bạch trong veo mà xem thường, y bình tĩnh nhìn Tiết Viễn một hồi lâu, bỗng nhiên nhấp môi, cười đến ý vị thâm trường.
Huynh đệ, cho dù ta có chết, cho dù ngươi thành Nhiếp Chính Vương thì ngươi cũng không ngồi lên hoàng vị được đâu.
Không thể ngờ đúng không? Sau này ngươi với Chử Vệ sẽ là huynh đệ xã hội chủ nghĩa, Nhiếp Chính Vương không có con nối dõi cũng giống như lão hổ bị rút đi răng nanh, chỉ cần hoàng đế tương lai có thể kiên trì ẩn nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ xử ngươi mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Nguyên Bạch liền trở về phòng nghỉ.
Người trong cung đã đưa đồ dùng tới, mưa to hai canh giờ vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ bớt, trong cung sợ Thánh Thượng nhiễm gió lạnh nên phái thêm hai ngự y trẻ tuổi đến.
Đợi ngự y bắt mạch xong, Cố Nguyên Bạch mới đi tắm nước ấm, sau đó vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ một mạch đến tận khuya. Ngủ sớm thì dậy cũng sớm, khi y tỉnh lại, sắc trời vẫn còn tối đen, người trông coi cạnh giường vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ gật.
Cố Nguyên Bạch trợn mắt phát ngốc trong chốc lát, rồi lặng yên đứng dậy khoác thêm áo choàng, nhẹ bước ra khỏi phòng.
Bọn thị vệ canh gác ngoài cửa đang nhỏ giọng nói chuyện, vừa thấy Cố Nguyên Bạch ra liền sửng sốt, chạy tới hỏi thăm: “Sao Thánh Thượng lại dậy rồi?”
“Trẫm vừa tỉnh, không ngủ lại được.” Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói: “Trẫm đi dạo xung quanh một lát, không ra khỏi sân này đâu, các ngươi cứ đứng đây là được rồi.”
Bầu trời cổ đại dày đặc sao, mưa to ban ngày lúc này cũng đã tạnh, Cố Nguyên Bạch chậm rãi đi vài bước, đột nhiên nghe thấy từ trong bụi cỏ truyền đến tiếng “sột soạt”
Cố Nguyên Bạch nhíu mày lại, tức khắc cảnh giác lên, y chậm rãi lui về phía sau, lui đến một góc khác mới thấy rõ trong bụi cỏ là thứ gì.
Màu lông đen nhánh, con ngươi dựng thẳng phiếm lục quang, răng nanh dữ tợn lộ ra ngoài, thế mà lại là hai con sói trưởng thành.
Tâm Cố Nguyên Bạch lập tức trầm xuống.
Hai con sói dữ này đang chụm đầu trong bụi cỏ liếm láp cái gì đó, lúc này Cố Nguyên Bạch mới nhớ ra, hình như chỗ đó là chỗ bị đổ chén huyết lộc. Vết máu trên hành lang đã được dọn sạch sẽ, nhưng chỗ máu chảy vào bụi cỏ bởi vì khuất nên vẫn lưu lại mùi tanh.
Tiết gia thế mà lại nuôi sói!
Cố Nguyên Bạch dồn khí xuống đan điền, nhìn hai con sói đối diện, chậm rãi lui về phía sau, đám thị vệ cách Cố Nguyên Bạch một khoảng, bởi vì hai con sói này đều có màu lông đen hòa mình vào trong bóng tối nên bọn họ không phát hiện ra được.
Bây giờ Cố Nguyên Bạch chỉ có thể hy vọng đống máu trong bụi cỏ đủ nhiều, có thể để bọn chúng liếm láp một hồi.
Nhưng y vừa cầu nguyện liền mất đi hiệu lực.
Hai con sói đang vùi đầu xuống bãi cỏ nghe thấy tiếng bước chân của y, lập tức quay ngoắt lại, đôi mắt phiếm lục quang hung hăng chăm chú nhìn Cố Nguyên Bạch. . Truyện Tổng Tài
Nước dãi của bọn chúng từ răng nanh nhọn chảy xuống, một con trong đó đang từ từ tiến về phía Cố Nguyên Bạch.
Sói có sức quan sát nhạy bén tuyệt đối, nếu đứng trước sói mà tỏ ra sợ hãi, chúng nó sẽ lập tức công kích ngay.
Cố Nguyên Bạch cực kỳ trấn định, nếu đã bị phát hiện, như vậy y cũng không lùi lại nữa mà nhìn thẳng vào đôi mắt của hai con sói, sau đó làm ra động tác ngồi xổm xuống nhặt đồ vật chuẩn bị công kích chúng nó.
Hai con sói rõ ràng co người lại một chút, nhưng không lui về phía sau, mà lại tiến lên một bước.
Đáng chết.
Chẳng lẽ thân thể ốm yếu này ngay cả động vật cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra sao?
Đám thị vệ phía sau cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường, bọn họ kinh hô một tiếng rồi chạy thật nhanh tới: “Thánh Thượng”
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tức khắc thay đổi.
Quả nhiên, hai con sói vừa nghe tiếng hô liền nhe răng bổ nhào về phía Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch nhanh chóng lăn sang một bên, né tránh móng vuốt của nó, ngay lúc một con sói khác đang chuẩn bị nhào lên, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gậy gộc nặng nề, sắc mặt Cố Nguyên Bạch tái nhợt quay đầu lại, thì ra là Tiết Viễn đang cầm gậy trong tay trực tiếp đập chết hai con sói.
Biểu tình của Tiết Viễn cũng rất khó coi, khuôn mặt hắn trầm xuống, đáy mắt nhìn hai con sói tràn đầy lệ khí. Một lát sau, Tiết Viễn mới ném cây gậy dính máu sang một bên, quỳ gối bên người Thánh Thượng: “Thánh Thượng có bị thương không?”
“Thánh Thượng!”
Bọn thị vệ chạy tới bên người Cố Nguyên Bạch, sau khi nhìn thấy hai con sói chết trên mặt đất, sắc mặt tức khắc đen lại.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tái nhợt, y bình ổn hô hấp, nhàn nhạt nói: “Chân trẫm đau.”
Sắc mặt đám thị vệ biến đổi, người tìm ngự y đi tìm ngự y, người xử lý sói đi xử lý sói, Cố Nguyên Bạch xua tay từ chối thị vệ trưởng muốn đỡ, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Tiết Viễn: “Tiết Viễn, bế trẫm lên.”
Thân thể này vạn phần kiều quý, Cố Nguyên Bạch đoán lần này mắt cá chân của y chắc chắn sưng to rồi, không thể đụng vào, cũng không thể dùng sức, chỉ có thể để người bế lên thôi.
Huyết lộc, sói dữ, Tiết Viễn. Thần sắc Cố Nguyên Bạch âm trầm bất định, lửa giận công tâm bên trong càng thêm đông lạnh.
Tiết Viễn trầm mặt vươn tay, xuyên qua thắt lưng và đầu gối của Thánh Thượng, đôi tay mạnh mẽ đến hữu lực, một phát đã ôm được Cố Nguyên Bạch đứng thẳng lên.
Bàn tay nắm lấy hông Hoàng Đế, nhưng biểu tình của cả hai người đều rất khó coi: “Tuy rằng Tiết phủ nuôi sói, nhưng từ lúc Thánh Thượng vào cửa, bầy sói đã được gia mẫu nhốt lại rồi, mong Thánh Thượng minh giám.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”
Thánh Thượng lười không thèm che giấu sự nghi ngờ trong lời nói, bàn tay Tiết Viễn không khỏi siết chặt lại.
“Ngươi buông tay cho trẫm.” Cố Nguyên Bạch ra lệnh: “Nhẹ một chút, vững một chút. Đi chậm lại cho trẫm, một bước chia thành mười bước mà đi, nếu không thì quỳ xuống cõng trẫm qua.”
Ánh mắt Tiết Viễn âm u, lúc này trong mắt Thánh Thượng, chỉ sợ hắn cũng là súc sinh giống như ngựa, như lừa mà thôi, nói không chừng còn chẳng bằng súc sinh đâu.
Hắn theo lời y buông lỏng tay ra, lúc này mới phát hiện Thánh Thượng nhẹ cực kỳ, chỗ da thịt ở lòng bàn tay vô cùng mềm mại, cho dù cách qua tơ lụa cũng có thể làm ngón tay chìm sâu vào bên trong.
Lúc ôm cần phải chú ý khống chế sức lực, cực kỳ phiền toái.
Ngữ khí Cố Nguyên Bạch lạnh băng: “Trẫm nói, chậm một chút.”
Tiết Viễn đứng phắt lại, hít sâu vài cái rồi mới tiếp tục thong thả bước đi.
Hắn cúi đầu nhìn Thánh Thượng trong lòng, trong đôi mắt đen chứa sát khí, sâu trong nội tâm còn cất giấu một con chó điên, nhưng chó điên lại bị bản tính đè nặng, bên ngoài chỉ lộ ra một nụ cười thần phục đầy giả dối với Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng, chậm như vậy đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi.” Cố Nguyên Bạch cười lạnh hai tiếng: “Nhưng bây giờ, trẫm lại muốn ngươi đi nhanh lên.”