"..."
Nghe Tiết Dư thành khẩn hỏi xong, Diệp Kiều cũng không biết trả lời như thế nào, nàng chỉ muốn được đáp ứng những nguyện vọng nhỏ bé của mình thôi mà, ai ngờ tâm lí với năng lực thừa nhận của cái ảo cảnh này lại kém như vậy.
Diệp Kiều giơ tay che lại đôi mắt, nhìn chằm chằm ảo cảnh đang bay ra, nhẹ nhàng chậc hai tiếng, sau đó coi như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, "Tất cả các ngươi tập trung hết ở đây để làm gì vậy?"
Nguyệt Thanh Tông, Vấn Kiếm Tông, đều ngồi ở nơi này.
Sở Hành Chi: "Đợi ngươi."
"Sư muội nhà ta muốn mượn sức ngươi." Hắn nắm chặt thanh kiếm treo bên hông, nhàn nhạt nói, "Hợp tác với Vấn Kiếm Tông đi, đến lúc đó cả hai chúng ta sẽ cùng nhau song kiếm hợp bích, xưng bá bí cảnh."
Diệp Kiều: "Sao."
Xưng bá bí cảnh?
Thấy Diệp Kiều đang suy xét, Tống Hàn Thanh híp mắt, không chút do dự mở miệng nói: "Mấy tên Kiếm tu nghèo xơ nghèo xác đó không có tiền đâu. Dù sao các ngươi cũng không tham dự vào trận thứ năm này, một khi đã như vậy thì hợp tác với chúng ta đi, Nguyệt Thanh Tông giàu."
Đây là sự thật.
Nhìn gia thế của Tống Hàn Thanh cùng với tông môn của hắn, thì đúng thật là có rất nhiều tiền.
"Không không không. Chúng ta sẽ không hợp tác." Diệp Kiều chỉ vào Tống Hàn Thanh, mỉm cười: "Tiền thôi chưa đủ, đối với Nguyệt Thanh Tông các ngươi, thì phải là giá khác."
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn nàng, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu mới đồng ý hợp tác với chúng ta?" Trên thực tế không cần hợp tác với Diệp Kiều cũng được, vì bọn họ đã có Vân Thước nên vị trí xếp hạng cũng ổn định.
Chỉ sợ Diệp Kiều này là một biến số mà thôi.
Mấy lần trước thấy Diệp Kiều lật kèo đã tạo cho hắn bóng ma tâm lí quá lớn, dẫn đến Tống Hàn Thanh không dám để nàng hợp tác với mấy tông khác.
"Ngươi yên tâm đi. Trường Minh Tông lần này sẽ không hợp tác với ai hết." Tiết Dư bình thản, nhàn nhạt nói, "Chúng ta không muốn xen vào trận thứ năm này, nên các ngươi cạnh tranh công bằng với nhau là được."
Tống Hàn Thanh nghe hắn nói như vậy, liền nhíu mày, sau đó đã nhanh chóng dãn ra.
Cũng đúng.
Dù sao Nguyệt Thanh Tông mượn sức không được, thì mấy tông khác cũng đừng mơ, trận thứ năm này không có Trường Minh Tông tham gia vào, vậy thì cạnh tranh công bằng thôi.
Trừ cái này ra, những người khác đều tò mò, không biết tình huống của ảo cảnh kia là như thế nào.
"Tại sao nó lại nứt ra. Rốt cuộc ngươi đã làm gì nó vậy?"
Diệp Kiều cảm thấy cái bí cảnh này chơi rất vui, nàng trầm ngâm một lát, "Thứ kia, rất thú vị, nó có thể biến hóa ra 72 phép thần thông, các ngươi biết không? Chỉ cần trong lòng các ngươi mong muốn cái gì, thì nó sẽ biến ra cho xem, lúc bắt đầu ta đã không ngừng nói ra chấp niệm, để nó biến ra kiếm pháp của mấy tông khác."
Bởi vậy có thể thấy được ảo cảnh kia cũng là một đứa chăm chỉ, ngày thường vì để không bị đói chết nên phải cố gắng nỗ lực.
Tô Trọc mím môi, "Cho nên, ngươi biến mất lâu như vậy, chỉ để tra tấn ảo cảnh?"
Trong lòng Tô Trọc không khỏi nghi hoặc.
Nàng không bị tâm ma ảnh hưởng sao?
Tô Trọc ở bên trong ảo cảnh thật giả lẫn lộn, thấy được Diệp Kiều lúc trước, Nhị sư tỷ khi đó rất chất phác, lại còn cực kì chiếu cố hắn, chứ không giống như bây giờ, ngay cả một chút tình cảm cũng không dành cho hắn nữa.
Diệp Kiều không bị tâm ma cùng ác ý ảnh hưởng, cũng đã chứng tỏ, nàng đã không còn lưu luyến gì Nguyệt Thanh Tông.
Ngay cả chán ghét cũng không có.
Diệp Kiều: "Nếu không thì sao?"
Tống Hàn Thanh nhìn Tô Trọc như đứa thiểu năng đang đặt câu hỏi, liền nhíu mày, sau đó đá Tô Trọc một cái cho tỉnh, "Đi thôi, đi tìm Vân Thước." Không biết vì sao, Diệp Kiều đã bị đạp ra rồi nhưng Vân Thước đến giờ vẫn chưa ra.
"Bên trong ảo cảnh các ngươi nhìn thấy gì vậy?"
Nói đến cùng thì mấy người khác thoát ra được rất nhanh, bởi vậy trọng điểm liền tập trung ở ảo cảnh của Diệp Kiều.
Đi vào ảo cảnh cũng được xem là một cách thức để khảo nghiệm về đạo tâm của bản thân.
"Ta thấy được bản thân." Diệp Kiều sờ cằm, "Còn có, ánh sáng."
"Bên trong ảo cảnh, thấy được bản thân." Tiết Dư hiểu biết nhiều thứ, nghe xong liền mím môi, "Có nhớ rõ lúc ở bên trong đó, nói gì không? Mỗi lần nó tạo ra ảo cảnh đều là những thứ mà ngươi bận tâm nhất."
"Nhớ chứ." Diệp Kiều gật đầu, nàng mơ hồ hiểu ra được chút gì đó.
Ở bên trong ảo cảnh, sẽ thấy được bản ngã của mình.
Ảo cảnh kia tuy rằng có hơi ngốc, nhưng nó sẽ không mắc phải sai lầm, kí ức mà nó nhìn đến đúng thật là nỗi băn khoăn cùng sợ hãi mà bản thân mỗi người cất giấu sâu trong lòng.
Lúc nghe ảo cảnh nói câu 'Ngay cả bản thân ngươi còn cứu không được', Diệp Kiều liền đột nhiên ý thức được một chuyện.
Đạo của nàng, có lẽ cũng không phải là Tiêu Dao Đạo gì gì đó đâu.
"Hình như ta biết đạo của mình là gì rồi."
"Chờ khi nào trở về thì nói tiếp." Tiết Dư nhẹ giọng mở miệng, bên ngoài có quá nhiều người nhìn chằm chằm, nên tìm được đạo tâm của mình càng sớm thì càng tốt, chỉ sợ không tìm được sẽ bị chững lại ở Trúc Cơ Kỳ thật lâu, giống như Minh Huyền lúc trước.
Đối với trận thi đấu cá nhân sắp tới thì đúng là nên càng nhanh càng tốt.
"Có thể đột phá Kim Đan không?" Chu Hành Vân bình tĩnh hỏi.
Diệp Kiều đánh giá tình huống trước mắt: "Có thể cưỡng ép đột phá, nhưng ở trong bí cảnh, chưa cần thiết."
Thật đó.
Bí cảnh mở ra chỉ có năm ngày, nếu nàng giống Diệp Thanh Hàn tận ba ngày ba đêm, thì mấy thân truyền đang thi đấu phải làm sao bây giờ.
Hơn nữa nếu cưỡng ép đột phá sẽ dẫn tới phần cơ sở bất ổn, nên vẫn không cần thiết phải làm như vậy.
Ảo cảnh nứt ra bỏ chạy, bên trong không còn thứ gì chắn đường, Tiết Dư nhìn thời gian, "Trước tiên đi tìm chút linh thảo, để khi nào đến trận thi đấu của Đan tu thì dùng."
Có một vài loại linh thảo phải phát triển trong hoàn cảnh đặc thù, ví dụ như bên trong bí cảnh mới có.
Diệp Kiều là người cần phải rèn luyện nhất, nên bọn họ liền cho nàng mở đường, Diệp Kiều xách theo Đoạt Duẩn đi về phía trước, không biết xui xẻo hay là thật khéo, mới đi vài bước đã đụng trúng yêu thú.
Trong bí cảnh gặp được yêu thú cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cái không bình thường chính là...
"Đó là yêu thú Nguyên Anh Kỳ." Chu Hành Vân chép miệng, bình tĩnh nói.
Trận thi đấu thứ năm, đối với bọn họ thì việc giết được yêu thú Nguyên Anh Kỳ là chuyện vô bổ, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn gặp phải nguy hiểm.
Uy áp của yêu thú Nguyên Anh Kỳ gây nên cảm giác cực kì khó chịu, nhưng chỉ có một con, mặc dù phiền phức nhưng không đến mức phản kháng không được.
Diệp Kiều tiếp nhận yêu thú, sử dụng Thanh Phong Quyết, uy lực của chiêu thức thứ ba cực lớn, là một lựa chọn rất tốt để giết yêu thú, thân thể của nó cồng kềnh, dưới tình huống bị hai Kiếm tu công kích hai bên, nó buộc phải phát ra từng trận uy hiếp.
Tinh thần bị công kích làm cho thức hải đau đớn như bị kim đâm.
Vào lúc nó rống ra âm thanh kia, Diệp Kiều phải thử rất nhiều lần mới có thể thực hiện thành công kiếm quyết, sau đó lao đến, dùng kiếm khí đánh gãy tiếng gầm của yêu thú, giải cứu lỗ tai của mọi người.
"Chiêu thức thứ ba?" Mộc Trọng Hi chợt sững lại, một kiếm biến hóa chém vào chân yêu thú, "Ngươi học được từ khi nào vậy?"
Diệp Kiều: "Mới học được thôi."
Nàng cũng chưa thành thạo lắm, phải thử nhiều lần mới thành công được một lần, loại kiếm quyết mới học được như này phải luyện tới luyện lui mới có hiệu quả.
Mộc Trọng Hi nhẹ nhàng ha một tiếng, "Lúc trước có nói, đứa nào học được trước sẽ là chó, vậy mà ngươi lại lén học?"
Diệp Kiều cầm lấy Đoạt Duẩn, tiếp tục lần nữa thử lại Thanh Phong Quyết, không thèm quay đầu: "Cũng dễ lắm, đợi khi nào quay về tông môn ta sẽ chỉ cho."
Chiêu này thật sự dùng rất tốt, hiệu quả công kích còn rất mạnh, dùng Đạp Thanh Phong kéo dãn khoảng cách, mấy lá bùa tung bay, Minh Huyền giúp nàng đánh yểm trợ, một bên ném bùa một bên nhịn không được nói: "Không phải các ngươi đã nói ai học được trước sẽ là chó sao?"
"Không sao hết." Mộc Trọng Hi vẫn bình thản: "Chúng ta đều là chó."
Hai tên Kiếm tu cà lơ phất phơ lúc này lại có được nhận thức chung.
Giải quyết xong yêu thú đã lãng phí không ít thời gian, Diệp Kiều nhíu mày, linh khí bên trong đan điền cũng hóa hư không, căn bản nàng đã ổn định, vì lúc trước chưa vào bí cảnh đã đột phá hai cảnh, nên sau khi linh căn lớn lên, thì tốc độ hấp thu cũng nhanh hơn.
Nhưng đột phá ở trong bí cảnh cũng không phải là lựa chọn tốt đẹp gì.
Diệp Kiều chỉ có thể kiềm chế sự xao động bên trong đan điền, khống chế cảm giác muốn kết đan, cùng với Tiết Dư đi sâu vào bên trong, vừa đi vừa ăn mấy viên Thanh Tâm Đan.
"Ép một chút." Diệp Kiều che lại đan điền ấm áp, thành thật nói: "Có hơi nóng."
Tiết Dư như suy tư gì đó, "Ngươi đừng có đem mình ép chết nha. Thật đó."
Diệp Kiều: "Còn tốt lắm." Trước đó không lâu vừa mới phá hai cảnh, lại tiếp tục phá Kim Đan thì sẽ không ổn cho lắm.
Hiện giờ linh căn cho phép nàng đột phá, nhưng Diệp Kiều không muốn.
Bên trong bí cảnh có một ít linh thảo sinh trưởng, trước đó bọn họ chỉ toàn lo thi đấu nên không có thời gian để đào, hiện giờ dưới sự dẫn dắt của Tiết Dư, nguyên một đám liền ngồi xuống đất chăm chỉ đào đào xới xới.
Không có xẻng, nên Mộc Trọng Hi dứt khoát cầm lấy một cục đá, chậm rãi ngồi xổm xuống đào, kết quả khi ngước mắt lên nhìn liền phát hiện Đại sư huynh nhà bọn họ đang đào với tốc độ cực kì nhanh.
Đào cây nào chuẩn cây đó, linh thảo xung quanh hắn đã bị đào sạch sẽ.
"Ngươi dùng cái gì? Mà đào nhanh vậy." Mộc Trọng Hi tò mò.
"Kiếm."
Thấy Chu Hành Vân cầm kiếm bản mệnh của mình để đào đất, Mộc Trọng Hi liền giật mí mắt, "Sau này kiếm của ngươi hóa hình rồi, sẽ không đè đánh ngươi đi?"
Trong khi mọi người đang tám chuyện chữ có chữ không, thì Diệp Kiều lại bị sự khô nóng trong đan điền làm mất tập trung, ánh mắt mơ hồ nhìn khắp nơi, đột nhiên nàng chợt sựng lại, chỉ xuống đất, trầm tư: "Đợi chút."
"Các ngươi có cảm thấy mặt đất đang chuyển động không?"
Dừng một chút, Diệp Kiều thay đổi lý do: "Hoặc là nói nó đang biến ảo?" Trí nhớ của Diệp Kiều không thể chê, một chút việc nhỏ không đáng kể đều có thể được nàng lưu ý.
Thấy nàng nhắc nhở như vậy, Tiết Dư sửng sốt vài giây, nhìn linh thảo trong tay, bất tri bất giác, "Hình như vị trí của linh thảo đã di chuyển. Ta cứ nghĩ mình nhớ nhầm." Không phải ai cũng gặp qua một lần là không quên được như Diệp Kiều.
Bởi vậy khi cảm thấy không thích hợp, thì phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy vấn đề nằm ở chính mình.
Nhưng nếu Diệp Kiều đã nói như vậy, thì nhất định vị trí đã thay đổi.
Tiết Dư cất đi linh thảo, "Ta chỉ nghe mấy tu sĩ khác nói qua, cái U Linh bí cảnh này rất kỳ quái."
"Chắc bí cảnh này có ý thức đó." Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Ngay cả ảo cảnh còn có thể biểu diễn cho ta xem 72 phép thần thông, thì ta nghĩ cấp bậc của bí cảnh sẽ không thấp hơn nó đâu."
Cũng do nàng nhìn thấy ảo cảnh kia nên mới nghĩ đến việc, liệu bí cảnh có khả năng tồn tại ý thức hay không.
Đem linh thảo cất vào túi trữ vật, mấy người bọn họ liền tính toán rời đi, càng vào sâu bên trong thì mức độ nguy hiểm càng cao, hiện giờ Diệp Kiều cũng đã chạm đến Kim Đan Kỳ, nên không cần thiết đi tiếp làm gì.
Giống như nhận thấy được ý định rời đi của năm người, mặt đất lại một lần nữa khẽ phát sinh thay đổi.
Trong nháy mắt trên đầu xuất hiện một cái bóng, Minh Huyền liền nhanh tay lẹ mắt dựng lên Phòng Ngự Phù, Kim Cương Phù liên tiếp nát ba lá, mới có thể miễn cưỡng chặn lại được sự nghiền áp dưới chân yêu thú.
Theo sau tiếng rít gào của yêu thú, là một luồng khí cường đại thổi về phía năm người mang theo hơi thở tanh hôi.
"Đệt."
Sắc mặt Minh Huyền thay đổi.
Chu Hành Vân híp mắt: "Lại là một con Nguyên Anh Kỳ."
Nghe xong, khóe miệng Tiết Dư liền nhếch lên: "Đoạt Duẩn của ngươi còn phong ấn không?"
Tại sao đột nhiên lại có nhiều đại yêu thú Nguyên Anh Kỳ xuất hiện như vậy.
Diệp Kiều: "Còn chứ." Sáng sớm nàng đã tìm Đoạn Hoành Đao chuẩn bị tốt rồi.
Nếu không phải là vấn đề của Đoạt Duẩn, thì khả năng liền nằm ở bí cảnh, một con còn có thể thuyết phục là do bọn hắn xui.
Từ khi Diệp Kiều trộm trứng mới có thể kéo đến yêu thú Nguyên Anh Kỳ, đã thấy được với cấp bậc yêu thú như này thì sẽ có trí thông minh, nên không có chuyện bọn chúng vô duyên vô cớ gây xung đột.
Nhưng hiện tại, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lại một con yêu thú Nguyên Anh Kỳ hướng bọn họ mà đến, nên không phải nhắm vào thì là cái gì?
"Khả năng là bí cảnh này đang nhắm vào chúng ta." Diệp Kiều cười lạnh. Như thế nào, nàng vào bí cảnh là phạm pháp sao?
"Nó nhắm vào chúng ta để làm gì." Minh Huyền không nghĩ ra, sau khi bọn họ đi vào bí cảnh cũng chưa làm gì mà, nhưng bốn tông còn lại đã đấu đá nhau um sùm, đến nỗi cách xa còn nghe được.
Là một vấn đề thật nan giải.
Diệp Kiều: "Ta cũng muốn biết."
Tần Phạn Phạn nhíu mày, nghe bọn họ suy đoán xong, trầm giọng nói: "Bí cảnh có ý thức?"
"Đây là U Linh bí cảnh, thường xuyên sẽ vô duyên vô cớ tự mình mở ra. Trước đó cũng nghe đã nói rằng nó có ý thức của bản thân." Trường Minh Tông có chút lo lắng, trưởng lão Vấn Kiếm Tông vuốt cằm, "Nhưng loại bí cảnh này bình thường sẽ không quan tâm đến tu sĩ."
"Thật kì lạ, đó giờ nó đã mở ra nhiều lần lắm rồi, có bao giờ xuất hiện tình huống cố ý nhắm vào ai đâu."
Bí cảnh có ý thức giống như này, thuộc về linh vật được sinh ra từ đất trời, nên sẽ không can thiệp vào những việc này, trừ phi...
Các trưởng lão liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Là thiên đạo sao?
Nhưng thiên đạo sao lại vô duyên vô cớ nhắm vào Trường Minh Tông để làm gì?
**************
Yêu thú Nguyên Anh Kỳ chỉ một mình Diệp Kiều thì không thể đối phó nỗi, nhưng đồ trong túi trữ vật của nàng rất nhiều. Nàng một bên né tránh một bên quan sát nhược điểm của nó, liên tục vài đợt công kích đều bị Diệp Kiều né đi, mặt đất đã bay đầy cát bụi. Đột nhiên yêu thú giơ cao chân đuổi theo, Diệp Kiều liền dùng kiếm ngăn chặn nó, đồng thời sử dụng chiêu thức thứ ba, nên tình huống trong nháy mắt liền nổ cái ầm.
Mộc Trọng Hi vừa định xách kiếm đi hỗ trợ, thì bị Chu Hành Vân cản lại, hắn nói: "Để nàng làm."
Hiện tại người cần rèn luyện để đột phá là Diệp Kiều, không phải bọn họ, nên bốn người chỉ có thể ở bên cạnh đánh yểm trợ, thời điểm mấu chốt thì giúp một phen. Loại chuyện như giết yêu thú này, chủ yếu vẫn giao cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều không những phải chống chọi lại uy áp của yêu thú Nguyên Anh Kỳ, mà còn phải cẩn thận chú ý đến tốc độ của mình, chỉ cần chậm chân một chút là bị xé làm hai ngay lập tức.
Một người một thú vờn nhau một lúc, nàng lại tiếp tục nuốt đan dược, vừa rồi đã liên tiếp thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng thành công tìm được nhược điểm của nó, trong một giây yêu thú biến mất, Diệp Kiều liền vào tư thế sẵn sàng, xoay người với ý định dùng Đoạt Duẩn đánh lén vào bụng yêu thú.
Cùng lúc đó Giam Cầm Phù lập tức khởi động, trước một giây yêu thú phát cuồng vì bị giam giữ, động tác há to miệng để cắn xé của nó đột nhiên khựng lại.
Diệp Kiều không cảm xúc sử dụng kiếm chiêu của Vấn Kiếm Tông, kiếm quang lạnh lẽo thấu xương liền đâm thật mạnh vào đan điền của nó.
Trong một khắc lúc nó ngã ầm xuống đất, Diệp Kiều liền di chuyển kiếm, bình tĩnh lấy ra nội đan của nó, sau đó nhẹ nhàng thở ra, cả người nằm bẹp trên mặt đất, như là một cái bánh nướng, trên mặt tỏ vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Linh khí bên trong bí cảnh rất dư dả, nên đan điền sau khi trống rỗng đã tự động hấp thu linh khí xung quanh.
Chỉ dựa vào nàng mà có thể giải quyết được yêu thú Nguyên Anh Kỳ chính là chuyện viễn vông, nhưng ai biểu nàng lại có mấy sư huynh Kim Đan Hậu Kỳ giúp đánh phụ trợ phía sau.
Quá trình có chút phiền phức, nhưng kết quả cũng coi như ổn đi.
"Có khỏe không?" Minh Huyền rất đồng cảm với nàng.
Trúc Cơ Đỉnh Phong giết yêu thú Nguyên Anh Kỳ.
Diệp Kiều hốt hoảng: "Còn tốt lắm."
"Cái bí cảnh này là muốn nhắm vào ta đi?" Nàng hỏi.
Tiết Dư trầm trọng gật đầu.
"Nó nếu lại ép ta." Diệp Kiều cảm thụ được bên trong đan điền đang không ngừng xao động, mím môi, tâm tình càng thêm khó chịu, "Ta sẽ cưỡng chế đột phá để cho cái bí cảnh này nổ tung."