Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 56: Chỉnh y quan, gặp lương nhân




Yến Dĩ Tuần né tránh không trả lời: "Ta đặc biệt đi tìm Trì Linh là vì chuyện này, những ngày qua binh lính vẫn luôn túc trực ở khu vực phụ cận nên mới đến nhanh như vậy."

"Thì ra là thế." – Kỳ Văn đã hiểu, trong lòng thầm ghi nhớ ý tốt của An Phong Trúc.

Cả hai không tiếp tục nói về chuyện này nữa, chỉ im lặng không nói lời nào. Nhìn bóng lưng Yến Chiêu và Yến Thanh Việt khuất dần trong tầm mắt, Kỳ Văn vô thức sờ lên vết thương trên cổ, trong lòng vẫn còn cảm khái. Khi mới quen biết, y chưa từng nghĩ Yến Chiêu sẽ có kết cục như thế này.

Yến Dĩ Tuần nhận ra Kỳ Văn đang u sầu, hắn theo thói quen kéo y vào lồng ngực, nói sang chuyện khác: "Tình hình ở tiền tuyến rất nguy cấp, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn quân chi viện cho Trì tướng quân."

"Tiền tuyến..." – Kỳ Văn sửng sốt, hai tay nắm chặt góc áo.

Yến Dĩ Tuần ừm một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Hôm trước phụ hoàng bí mật triệu kiến và cho ta xem một số tin báo truyền về từ tiền tuyến. Ông ấy nói nếu lần này bình định thành công sẽ lập ta làm Thái tử."

Sau đó Yến Dĩ Tuần hơi lưỡng lự hỏi: "Văn Nhi...ngươi nghĩ sao? Ta có nên đi không?"

Lông mi Kỳ Văn vút lên, giống như không có chút nào do dự: "Đi đi."

Yến Dĩ Tuần tưởng Kỳ Văn trả lời dứt khoát như vậy đơn giản là vì hoàng vị: "Vì phụ hoàng hứa sẽ lập ta làm Thái tử sao?"

Kỳ Văn lắc đầu: "Không phải."

"Cho dù Hoàng Thượng không hứa hẹn, ta vẫn sẽ đồng ý để ngươi đi, nhưng không phải vì xem trọng vị trí hoàng đế này. Ngươi đến đó, có thể cổ vũ sĩ khí, phấn chấn tinh thần của quân binh."

"Nếu có thể, ta tất nhiên hi vọng ngươi không lao đầu vô bất kỳ hiểm nguy nào. Nhưng hiện tại tai họa quốc gia ở trước mắt, đây cũng là trách nhiệm của ngươi." – Kỳ Văn siết chặt lấy tay của Yến Dĩ Tuần, ngầng đầu lên nhìn hắn: "Bên ngoài giao tranh ác liệt, bọn họ muốn ngươi xông pha, nhưng ta chỉ cần ngươi bình an."

Hai mắt Kỳ Văn sáng lấp lánh, giống như nai con chạy vào trong tim hắn. Yến Dĩ Tuần vươn tay ôm y thật chặt, thấp giọng nói: "Được."

*

Mấy ngày sau, tại cửa thành.

Yến Dĩ Tuần một thân khôi giáp đứng cạnh tuấn mã, Kỳ Văn và Nguyên Đức Đế tiễn họ ra cửa. Mối quan hệ cha con giữa Nguyên Đức Đế và Yến Dĩ Tuần dường như cũng bị lay động sau chuyện mưu phản.

Vốn cho rằng mình đã khống chế cảm xúc về trạng thái ổn định nhưng khi nhìn thấy Yến Dĩ Tuần mặc vào khôi giáp, Kỳ Văn đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Không biết chuyến này đi có thuận lợi hay không.

"Điện hạ, đến lúc khởi hành rồi."

Yến Dĩ Tuần gật đầu, nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Văn: "Ta đi rồi phải nhớ ta đấy."

Kỳ Văn cố hết sức tỏ ra bình tĩnh: "Vậy ta sẽ miễn cưỡng nhớ ngươi một lần."

"Không được." – Yến Dĩ Tuần nắm lấy tay Kỳ Văn: "Muốn ngươi nhớ ta thật nhiều. Chuyến này dài đằng đẵng, mỗi ngày ta đều sẽ dùng nỗi nhớ của ngươi, chờ đến khi gần dùng hết ta sẽ trở về."

Một câu trêu đùa này khiến mũi của Kỳ Văn cay cay, y cố nén nước mắt: "Được, nghe theo ngươi."

Nước mắt trực chờ nơi khóe mắt, Kỳ Văn nắm chặt lấy tay Yến Dĩ Tuần. Binh sĩ đã chuẩn bị hoàn tất, không còn thời gian để hai người quấn quít lấy nhau nên Kỳ Văn chỉ nói: "Ta chờ ngươi về."

"Được."

Nguyên Đức Đế đứng bên cạnh nhìn thấy điều này hình như cũng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói ra. Kỳ Văn nhận ra Nguyên Đức Đế đang lưỡng lự, rõ ràng là vô cùng lo lắng lại luôn cố tỏ vẻ nghiêm nghị.

Trước kia có Yến Chiêu, hắn luôn làm chung gian giúp Nguyên Đức Đế và Yến Dĩ Tuần nói chuyện. Bây giờ hắn không còn ở đây, hai cha con bọn họ chỉ có thể lúng ta lúng túng nhìn nhau, ai cũng không chịu buông xuống mặt mũi để lên tiếng trước.

Kỳ Văn nghĩ nghĩ một hồi, chủ động thay thế Yến Chiêu làm người chung gian, dựng cho Nguyên Đức Đế một cái bậc thang: "Hoàng Thượng, chúng ta ôm Nhị điện hạ một cái xem như tiễn biệt đi?"

Nguyên Đức Đế rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo Kỳ Văn đi đến ôm Yến Dĩ Tuần. Cuối cùng vẫn là Nguyên Đức Đế mở miệng trước: "Lần này đi nhất định phải bình an, toàn thắng trở về."

Yến Dĩ Tuần khẽ gật đầu xem như đáp ứng, sau đó xoay người leo lên ngựa. Hắn hô một tiếng, xung quanh liền có tiếng bước chân vang rền.

Kỳ Văn đứng lặng ở cửa thành thật lâu, mãi đến khi đội ngũ binh sĩ khuất khỏi tầm mắt, y mới thất thần quay về Cảnh Dương Cung.

Trở về Cảnh Dương Cung, Kỳ Văn vô thức gọi Ngưỡng Thu chuẩn bị nước nóng, sau đó chợt nhớ ra Ngưỡng Thu đã được hạ táng rồi. Từ sau trận mưu phản hôm đó, rất nhiều người hầu trong cung đã bị giết chết. Cảnh Dương Cung to lớn như vậy liền trở nên vắng lặng rất nhiều.

Kỳ Văn nhìn mọi người được hạ táng, trong lòng có ngàn vạn lời nói không thốt ra được. Giống như con mèo già chết ngày hôm đó, cứ như vậy đột nhiên biến mất.

Ngưỡng Thu chết trong vũng máu, Từ Sa bị chặt đầu chết không toàn thây. Trì Linh và Yến Dĩ Tuần xông pha tiền tuyến, Yến Thanh Việt và Yến Chiêu bị áp giải đến Đại Lý Tự, còn Thượng Thanh công chúa thì đã hậm hực trở về Mông Cổ vì Yến Dĩ Tuần mãi không chịu chấp nhận nàng.

Ngắn ngủi mấy tháng đã có nhiều người rời đi như vậy. Có người hẵng còn trở về, nhưng có người đã đi về nơi cực lạc.

Cảnh Dương Cung này đã từng là nơi náo nhiệt nhất.

Kỳ Văn nhớ lại khoảng thời gian Yến Dĩ Tuần vẫn còn trọng thương, mấy người bọn họ ngày nào rảnh rỗi cũng chạy tới Cảnh Dương Cung. Mặc dù y chê họ ồn ào, nhưng khi ở một mình lại càng nhớ mọi người gấp bội.

Đặc biệt là Yến Dĩ Tuần.

Kỳ Văn tự cười giễu một tiếng, rõ ràng người ta vừa mới lên đường mà mình đã trông ngóng người ta trở về rồi.

"Thế tử." – Lục Diên thấy Kỳ Văn nhìn chằm chằm khuôn viên không nhúc nhích thì lên tiếng hỏi thăm: "Nhị điện hạ xuất phát rồi sao?"

"Ừm." – Kỳ Văn lấy lại tinh thần, nhàn nhạt cười một tiếng: "Đi thôi."

Kỳ Văn hơi dừng một chút: "Hôm nay chúng ta...về Kỳ Hầu phủ đi, ta thấy nhớ cha và nương quá."

*

Một năm sau, lại là một ngày trời đông.

Một năm nay Kỳ Văn vẫn luôn tới học viện mỗi ngày, thỉnh thoảng sau giờ học còn đến trò chuyện với Nguyên Đức Đế. Dưới gối Nguyên Đức Đế dòng dõi không nhiều, Yến Chiêu và Yến Thanh Việt thì bị giam giữ, còn Yến Dĩ Tuần mãi vẫn chưa trở về.

Kỳ Văn có thể cảm nhận rõ ràng, trong một năm này Nguyên Đức Đế già đi rất nhanh. Sau chuyện mưu phản, Cữu Ngũ Chí Tôn uy nghiêm ngày trước giờ đây chỉ thường xuyên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Kỳ Văn cũng không hỏi nhiều, chỉ thường xuyên chạy đến Càn Long Điện khi có dịp rảnh rỗi. Thái giám và cung nữ trong cung không dám nói chuyện nhiều với Hoàng Thượng, những đứa trẻ trong dòng dõi thì chưa lớn tuổi lắm, chỉ có mỗi Kỳ Văn là có lá gan chạy đến tán gẫu với Nguyên Đức Đế.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc. Trận tuyết lớn năm ngoái đã vùi lấp không biết bao nhiêu người.

Ngoài những chuyện đó ra, trong một năm nay, mối quan hệ giữa Kỳ Văn và An Phong Trúc có thân thiết hơn một chút. Mặc dù y luôn cảm thấy An Phong Trúc đối xử với mình tốt đến mức kỳ quái nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều, có một người bạn tốt như vậy y cảm thấy rất vui.

An Phong Trúc và Lục Diên có vài điểm giống nhau, cả hai đều âm thầm ở bên cạnh Kỳ Văn, đều luôn giữ lời nói ở trong lòng. Hắn đúng là hình mẫu để người ta học tập, lại luôn chú tâm đến việc dạy dỗ Kỳ Văn. Điểm khác biệt có lẽ là, An Phong Trúc thường sẽ hỏi Kỳ Văn một số chuyện mà Lục Diên không bao giờ hỏi y.

Có một hôm ngẫu nhiên uống rượu cùng nhau, An Phong Trúc từng bóng gió hỏi thăm về tình cảm giữa y và Yến Dĩ Tuần. Dù Kỳ Văn không rõ vì sao hắn hỏi nhưng cũng thành thật trả lời. Sau khi có được đáp án của Kỳ Văn, mối quan hệ giữa y và An Phong Trúc càng là quân tử chi giao, cũng không có bất kỳ hành vi quá phận nào nữa.

Cứ như vậy một năm êm đềm trôi qua.

Chỉ khi nhận được thư từ Yến Dĩ Tuần hoặc tin báo khẩn từ tiền tuyến, Kỳ Văn mới đặc biệt chú ý đến, còn có chút vui mừng. Còn về lý do, chắc chắn là vì y cực kỳ nhớ Yến Dĩ Tuần rồi.

Cho đến một hôm, tiền tuyến gửi về tin báo hỏa tốc, nói rằng phương Bắc đã nguyện đầu hàng, toàn bộ binh sĩ chủ lực sẽ trở về Cảnh Thành trong vài ngày tới. Tất cả mọi người đều mừng rỡ, Kỳ Văn cũng vui mừng khôn tả.

Mà ngay trong đêm đó, Kỳ Văn nhận được một phong thư của An Phong Trúc.

Trong thư, đại ý là hắn sẽ từ quan về nhà, sau này có lẽ sẽ tìm một ngôi chùa miếu để xuất gia. Còn về lý do muốn xuất gia thì An Phong Trúc không nói thêm.

Đi cùng với lá thư còn có một viên ngọc bội.

Trên thư viết: "Thế tử, đây là ngọc bội khi còn bé ngươi tặng ta."

"Hôm đó cũng là một ngày tuyết lớn đầy trời, đâu đó có một tiểu ăn mày toàn thân rách rưới. Người người đi ngang đều chê hắn là tên ăn mày bẩn thỉu. Mặc cho cậu nhóc ăn mày có khẩn cầu, van xin như thế nào cũng không có ai phản ứng. Chỉ có Thế tử là chưa từng ghét bỏ, nguyện ý từ trong đống tuyết trắng xóa đó cứu vớt một tiểu ăn mày."

"Đáng lẽ ta đã sớm chết cóng vào mùa đông năm đó, may mà tình cờ gặp được Thế tử, mười năm học tập gian khổ trúng cử Thám Hoa lại cho ta may mắn được gặp Thế tử lần nữa. Đáng tiếc khi chúng ta gặp lại, người đã thành thân rồi, mà ta thì lại sinh ra ý nghĩ xấu xa. Bây giờ ta đã biết đủ, nhưng tâm vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với Thế tử."

"Ta nguyện cạo đầu xuất gia, ngày sau làm tăng sư, quãng đời còn lại sẽ vì Thế tử cầu phúc."

"Từ biệt."

Kỳ Văn cầm bức thư sững sờ tại chỗ. Đầu ngón tay đặt trên bốn chữ 'ý nghĩ xấu xa', y rốt cuộc đã rõ cảm giác quái dị kia từ đâu mà có. Trong lòng thầm thở dài, Kỳ Văn gấp lá thư cất vào trong tủ, sau đó hồi tưởng lại những việc trước kia. Trong trí nhớ mơ hồ, y dường như nhớ lại chút chuyện về tiểu khất cái.

Thì ra là người ăn mày nhỏ bé kia...

Kỳ Văn vẫn luôn cho rằng, với khí chất và vẻ ngoài lạnh lùng của An Phong Trúc, lại tiến cung từ sớm, thì hẳn là tiểu công tử nhà ai đó chứ. Cho dù có nhớ lại chuyện cũ, Kỳ Văn vẫn không thể tưởng tượng nổi cả hai là cùng một người.

Cánh cửa tủ khép lại phát ra tiếng cót két, nhưng có lẽ thứ đóng lại không chỉ có vậy.

Lần này từ biệt An Phong Trúc, chỉ sợ sẽ không còn gặp lại.

*

Mấy tháng sau, Yến Dĩ Tuần toàn thắng trở về kinh.

Yến Dĩ Tuần và Trì Linh cưỡi trên lưng ngựa, còn Kỳ Văn thì đợi ở cửa thành chào đón hắn. Kỳ Văn lo lắng xoa xoa tay, trông ngóng Yến Dĩ Tuần trở về.

Từ phía xa, y nhìn thấy Yến Dĩ Tuần không chờ được mà nhảy xuống ngựa chạy nốt đoạn đường còn lại. Kỳ Văn cũng không chờ được mà đi tới, kết quả lại nhìn thấy Yến Dĩ Tuần dừng lại nửa đường. Kỳ Văn vô thức nhìn theo bước đi của Yến Dĩ Tuần, thấy hắn đi vô cùng chậm chạp, còn không ngừng sờ soạng quần áo.

Kỳ Văn cảm thấy thích thú nên dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ Yến Dĩ Tuần đi đến chỗ y. Y thật muốn xem xem Yến Dĩ Tuần đang muốn làm trò gì.

Lâu rồi mới gặp lại mà hắn dám đi chậm như thế!

Rốt cuộc sau khi lề mề một hồi, Yến Dĩ Tuần mới bước đến trước mặt Kỳ Văn.

Sau khi lại gần y mới thấy Yến Dĩ Tuần đã gầy rất nhiều, trên mặt cũng không còn chút thịt. Mặc dù Kỳ Văn đau lòng, nhưng vẫn nắm tay hắn giận dỗi: "Ngươi từ bên kia đi đến trước mặt ta mất đến hơn nửa năm luôn rồi, làm gì vậy hả?"

Yến Dĩ Tuần thấy Kỳ Văn bất mãn bĩu môi, khóe miệng hơi giương lên dắt tay Kỳ Văn đi về phía cổng thành: "Ta sửa sang lại y phục."

Kỳ Văn nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, toàn thân Yến Dĩ Tuần đều mặc giáp, sửa sang lại thì có gì khác đâu, chẳng qua là nhìn ngay ngắn hơn một chút. Đã đánh trận về rồi còn chỉnh lại y phục làm gì nhỉ. Kỳ Văn cười hỏi: "Từ khi nào ngươi lại chú trọng mấy cái này như vậy?"

Yến Dĩ Tuần chăm chú nhìn Kỳ Văn: "Trong sách nói, chỉnh y quan, gặp lương nhân." (*)

(*) Chỉnh lại áo mũ, đi gặp người thương