Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 61




Ta gật đầu, ra phố mua một bộ y phục, rồi cất bộ đồ cung nữ đi.

Phi ngựa suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp được Ân Cửu Dật đang đợi ở quán trọ.

Ân Cửu Dật mặc một bộ trường bào màu bạc, đứng dưới lá cờ góc bốn chữ "Tửu" của quán trọ, nhìn về phía này.

Ta nhận ra chàng ngay lập tức, chạy như bay lao vào vòng tay chàng, chàng bị ta đ.â.m phải ngửa ra sau, nhưng hai tay vẫn ôm chặt ta, vùi đầu vào cổ ta cười: "Minh Châu, đã lâu không gặp."

Chúng ta lên đường vào cuối năm, đi rồi lại dừng, đến Lâm An đã là đầu xuân tháng ba.

Gió xuân ấm áp thổi qua, liễu rủ ven Tây Hồ đ.â.m chồi non xanh mơn mởn, uốn éo theo gió.

Ân Cửu Dật cõng ta, nhìn những cánh diều bên hồ nói: "Chờ khi nhà cửa ổn định, ta sẽ đưa nàng đi thả diều."

"Được." Ta áp sát vào mặt chàng, hôn một cái: "Chàng thật tốt."

Hận Ngọc xách tay nải, ba bước thành hai bước đi trước chúng ta, vẻ mặt như muốn nói: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì?"

Ân Cửu Dật vội nói với Lý thống lĩnh phía sau: "Lý đại ca, huynh mau theo kịp, chúng ta đừng lạc mất nhau."

Ta ôm cổ Ân Cửu Dật, híp mắt cười khúc khích.

Ánh nắng ấm áp, gió cũng dịu dàng, chúng ta còn một đời rất dài, rất dài.

[Ngoại truyện Ân Cửu Thanh]

Ân Cửu Thanh lên kiệu rồng, đại quân tiến về phía chùa Vạn An.



Hắn chợt nhớ tới trước lúc khởi hành, hắn hỏi Chương Thu Hà có muốn đi cùng hắn hay không, nàng khẽ phẩy tay, ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí còn mỉm cười, giọng nói mềm mại: "Thái tử ca ca, tạm biệt."

Một cảm xúc khó tả len lỏi trong lòng Ân Cửu Thanh, như cơn mưa rào tưới mát vùng đất khô cằn, trái tim hắn rung động, như thể nàng cuối cùng cũng chịu mở hé cánh cửa trái tim đã đóng chặt, như thể hắn cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Suốt buổi cầu phúc, Ân Cửu Thanh đều có chút thất thần, lúc cắm hương chậm chạp, lúc trụ trì hỏi chuyện lại quên trả lời, Tề Mai đi bên cạnh nhắc nhở mấy lần.

Ân Cửu Thanh không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự nhớ Thu Hà, dù chỉ mới xa nhau một lúc, dù nàng chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào hắn.

Vì câu "Thái tử ca ca" lúc sáng, cả ngày hắn cứ như đi trên mây, đầu óc lâng lâng.

Chỉ khi nàng cầu xin hắn mới chịu gọi hắn là Thái tử ca ca, nhưng bốn chữ này từ miệng nàng thốt ra lại như có móc câu, khiến lòng hắn ngứa ngáy.

Hắn muốn gặp nàng, dù nàng không nói gì, dù nàng trừng mắt nhìn hắn.

Ân Cửu Thanh mang theo cảm xúc mãnh liệt này, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ra lệnh cho người khiêng kiệu: "Trẫm còn tấu chương phải phê duyệt, mau chân lên."

Về đến cung, hắn kìm nén bước chân vui sướng, từng bước tiến về Trường Hoa điện.

Chờ đợi hắn chỉ là một cung điện ẩm ướt, tối đen như mực.

Họ nói, Thu Hà của hắn sau khi dùng xong bữa sáng thì vào phòng nghỉ ngơi, Trường Hoa điện bỗng nhiên bốc cháy, Thu Hà c.h.ế.t trong biển lửa, chỉ để lại cho hắn một t.h.i t.h.ể cháy đen.

Hắn không dám tin, rõ ràng sáng sớm còn sống động như vậy, sao đột nhiên, tất cả mọi người đều nói với hắn, Thu Hà đã chết, Thu Hà không còn nữa, bảo hắn làm sao tin được.

Mẫu hậu của hắn đứng bên cạnh, bâng quơ nói: "Có lẽ đã sớm có ý định tìm đến cái c.h.ế.t rồi, lần nào gặp nàng, nàng cũng ủ rũ cau mày."



Dây thần kinh trong đầu Ân Cửu Thanh bỗng nhiên đứt phựt, thì ra là vậy, thì ra lời chào tạm biệt kỳ lạ của nàng ta sáng nay là có ý này, nàng nói với hắn: "Thái tử ca ca, tạm biệt."

Thì ra, nàng vẫn chưa từng tha thứ cho hắn, nàng thà c.h.ế.t chứ không muốn ở bên cạnh hắn.

Ân Cửu Thanh lê bước chân nặng nề trở về Dưỡng Tâm điện, hắn nhớ đến nụ hôn có phần ép buộc của mình, hắn uy h.i.ế.p nàng, hắn đòi nàng hôn.

Có phải không nên để nàng đi gặp Ân Cửu Dật không?

Nàng gặp Ân Cửu Dật, chịu đựng nỗi đau yêu mà không được, nàng không chịu đựng nổi, cho nên mới muốn kết thúc sinh mạng của mình như vậy.

Ân Cửu Thanh nổi giận, hất hết tấu chương trên án xuống đất, thân thể hắn từ từ trượt xuống, dường như toàn thân sức lực đều bị rút cạn, hắn khóc nức nở trong đại điện trống trải trang nghiêm.

Hắn đã nói sẽ bù đắp, nhưng nàng không cần, trong lòng nàng đã có người khác, thà c.h.ế.t chứ không muốn ở bên cạnh hắn.

Trước đây bọn họ cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp, sao bây giờ không thể quay lại được nữa?

Ân Cửu Thanh nhớ lại thời niên thiếu tươi đẹp của mình.

Chương Thái phó là cữu cữu của hắn, cũng là thầy của hắn.

Hắn thường đến Chương phủ, cũng luôn nghe Chương Cẩm Xán nhắc đến người muội muội thứ xuất đáng ghét kia.

Ân Cửu Thanh chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, trên mặt vừa thanh thuần vừa diễm lệ cùng tồn tại, khóe mắt hơi xếch lên mang theo vẻ yêu kiều, đôi môi mỏng vừa phải, môi trên có hình trái tim rõ ràng, lại mang dáng vẻ thanh thuần của thiếu nữ. Mắt đẹp long lanh, răng trắng môi đỏ, khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn từ nhỏ đã tuân theo lời dạy của thánh hiền, trong lòng kỳ vọng đối với thê tử cũng là đoan trang hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, chưa từng dám có ý nghĩ gì với Thu Hà.

Nhưng Chương Thu Hà thật sự quá khác biệt so với những cô nương mà Ân Cửu Thanh từng gặp, nàng thân là thứ nữ lại luôn khiêu khích Chương Cẩm Xán là đích nữ, lần nào cũng khiến Chương Cẩm Xán chịu thiệt, luôn bị đánh nhưng vẫn dám tái phạm.