Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 91 : Nhân Gian.




Chap 91 : Nhân Gian.

Hi Hòa đã tới giới hạn của việc chịu đựng, đánh vỡ đồ đạc không còn giúp giải tỏa cơn giận, sự kiện Chu Thiên Tinh Đấu trận sụp đổ khiến cho trên dưới yêu tộc tổn thất nặng nề tới nay Đế Tuấn vẫn luôn duy trì tình trạng c·hiến t·ranh lạnh mặc cho thê tử hết lời van xin.

Lần họ thân mật cũng là chuyện của mấy trăm năm trước. Dạo này có rất nhiều tin đồn về việc Đế Tuấn thường xuyên qua đêm ở Thanh Khâu thành với nữ đế, Hi Hòa ban đầu không tin, còn mang toàn bộ những kẻ dám nói năng xằng bậy hóa thành người tuyết theo đúng nghĩa đen.

Nhưng mà tình hình đã tới nước này, muốn nàng tin tưởng phu quân mình tuyệt đối rất khó. Nữ thần dằn xuống cơn thịnh nộ, tự mình đi tìm hiểu.

Đế Tuấn vẫn chưa hay biết, y về tới hành cung không vội nghĩ ngơi ngay mà tranh thủ ghé qua thư phòng giải quyết đống tấu chương lúc thượng triều chưa kịp phê duyệt.

Mấy thiên binh phụ việc trông coi thư phòng vẫn đang miệt mài phân loại tấu chương, y giơ tay ra dấu cho tất cả ra ngoài. Bọn họ không dám chậm trễ lần lượt mau chóng rời khỏi, chỉ duy có một kẻ lưu lại để dâng lên bức thư gửi từ Thanh Khâu.

Đệ đệ ly khai yêu tộc khiến y chưa đủ phiền sao còn kéo thêm một đám nữ nhân làm loạn. "Bức thư để đấy, ngươi lui đi, sẵn tiện đến đại doanh gọi Khâm Nguyên qua đây."

Nửa canh giờ sau Khâm Nguyên yêu thần chỉnh tề bước vào. "Bệ hạ cho gọi thần!"

Đế Tuấn : "Ta muốn nhờ ái khanh một việc."



"Ơ?! Dạ. Ái khanh???.... Vậy thì không biết bệ hạ muốn thần xông vào hang ổ vu tộc hay là cần người thế mạng gánh tội vụ Đông Hoàng nhập ma. Thần nguyện không chối từ." - Khâm Nguyên chuẩn bị sẵn tinh thần, từ khi cổ thiên đình lập tới nay có bao giờ yêu hoàng gọi hắn bằng hai chữ ái khanh đâu. Chắc sắp mang hắn đi bán nữa rồi.

Đế Tuấn : "Cũng không tới mức đó, liên quan tới mấy thằng con của ta..."

"Nếu vụ của các vị thái tử thì thần từ chối." - Khâm Nguyên kiên quyết. Hóa ra mục đích của yêu hoàng cũng giống hệt mấy tên yêu soái có quý tử tham gia đợt này, đều muốn con mình đứng nhất. Đi ngược lại quy tắc lấy thực lực vi tôn.

Đế Tuấn cảm nhận mình sắp sửa đột phá nhưng Đông Hoàng Thái Nhất và Côn Bằng không có ở đây, cho nên bảo Bạch Trạch và Anh Chiêu đi theo hộ pháp, thành ra tính nhờ Khâm Nguyên trông chừng dùm mấy đứa con.

Y trao cho hắn nhẫn trữ vật có hằng hà sa số thứ bất kể ai cũng không thể từ chối. Dù vậy Khâm Nguyên vẫn lắc đầu, bày tỏ sẽ không có bất cứ một loại đan dược nào trong tam giới có thể khiến hắn gian luận thành tích.

Không chịu thì thôi, Đế Tuấn tặc lưỡi, dù sao thì có tận 9 yêu thần luận mà. Y tiếp tục duyệt tấu chương. "Được rồi! Lui đi, gọi Thương Dương cho trẫm."

"Bệ hạ... Thần còn chuyện muốn nói, Đông Hoàng... ?"

Đế Tuấn : "Thái Nhất dính líu tới ma đạo chắc chắn có sự nhúng tay của nữ nhân vu tộc đó." - Đế Tuấn gằn giọng, bởi vì nàng ta đã thành thánh, đến gọi thẳng tên cũng khó. Mà y có nằm mơ cả trăm lần cũng không nghĩ tới vu tộc vậy mà cũng có người đắc đạo được.



Khâm Nguyên : "Nhưng mà thần có nghe lúc thánh nhân đắc đạo đã phát nguyện cho Đông Hoàng một cái chánh quả."

Phong Đô đại đế? Yêu hoàng ánh mắt ngập trong lửa giận, thiên giới chi chủ cần cái sắc phong ở nơi tối tăm đó sao? Chắc chắn là vu tộc giở trò chia cắt huynh đệ y, hết Thanh Loan rồi tới Hậu Thổ mê hoặc Thái Nhất. Đều là chữ tình.

"Lệnh xuống toàn bộ yêu đình tự nay về sau nghiêm cấm ái dục, phàm là thiên thần trái lệnh rút bỏ tiên cốt, hủy đi đạo hạnh, đày xuống hạ giới, không có ngoại lệ." - Thánh lệnh của thiên chủ vang đi mười phương, thiên quy giới luật khắc trên cột dựng thiên môn xuất hiện thêm một dòng điều lệ, thiên đạo trên cao giáng xuống trận sấm coi như tán thành, toàn bộ chúng tiên sầu não nhìn nhau, không người cự tuyệt.

Lúc này ở khu vực nhân giới, trong một vườn cây trĩu quả xuất hiện con quạ đen đang nhiệt tình ăn trái cây mặc kệ người nông phu ở dưới đất la làng. Hắn bất lực xoay người nhặt ngay hòn đá ném về phía con quạ. Xui thế nào hòn đá ném lệch bắn mạnh vào thân cây bật ngược trúng u đầu gã.

"Ta khổ công trồng cả mùa vụ, ngươi nỡ lòng nào ăn hết hả? Đồ con quạ không có lương tâm." - Người nông dân giận quá hóa rồ, ông ta ôm thân cây mà khóc nấc, con quạ chả thèm để ý, miệng vẫn nhai đều.

Khi ăn chán chê nó vỗ cánh bay đi, không quên nhả cho lão ta một viên linh thạch to bằng ngón tay. Lập tức thái độ gã quay quắc 180 độ, còn gọi với theo bảo nó thấy ngon miệng ngày mai quay lại ăn tiếp.

Trong thời gian ngắn, nông phu truyền tai nhau vùng này có quạ thần, cứ vườn nhà nào được nó chiếu cố sẽ được trả rất nhiều vật phẩm có giá trị liên thành không có ở trần gian, ban đầu triều đình và những thế lực khác không thèm để ý, cho đến khi số lượng người phàm mang tiên thảo, linh thạch tới các tông môn đổi càng lúc càng nhiều thì câu chuyện mới được chú ý rộng rãi.

Đáng nói là bất kể linh thạch hay tiên thảo cũng hoàn hảo một cách tuyệt đối, không hề có tạp chất.



Vậy là vùng đất vốn bình yên, vì con quạ lai lịch bí ẩn kia trở nên hỗn loạn, rất nhiều người tìm đến muốn xem thử chân tướng. Trong đó có cả thiếu niên Hiên Viên.

Đông Hoàng Thái Nhất huýt gió đi lang thang trong rừng, tay ôm theo cả đống hoa quả ăn dần. Đế Á cũng no căng bụng, chỉ hận không tới hồng hoang sớm hơn mà ở ma giới húp gió, uống sương chịu khổ với La Hầu.

Hai người chợt nghe tiếng xì xầm bên đường, ban đầu nghĩ là nhân tộc nên cũng không để ý lắm, bất ngờ từ trong đó bước ra hai tên yêu tu đội lớp người phàm, trên tay và miệng chúng dính đầy máu còn cơ thể bốc ra oán khí bọn chúng nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Á liền bị dọa cho giật mình, tuy không đủ đạo hạnh để nhìn rõ chân thân của họ nhưng biết mình không phải là đối thủ, hai tên cúi gục mặt chuồn đi cho thật nhanh.

Đế Á hiếu kỳ gặm vạt áo Thái Nhất lôi hắn về phía cái bụi chỗ chúng đi ra.

Phía sau có rất nhiều bộ xương trắng không nguyên vẹn bị mấy bộ da người còn mới nằm đè lên, ruồi nhặng bu quanh trông khá khủng kh·iếp. Thì ra chúng ăn thịt người, chả trách tốn công sức ngụy trang.

Đế Á nhìn đống xương trắng một chút rồi lờ đi, nó là dị thú, cũng không hiếm lạ gì mấy cảnh máu me này. Thái Nhất bất ngờ để ý một bộ da khô bị khuyết tật ở bàn tay, nhớ lại mấy hôm trước có ghé qua ruộng dưa hấu của kẻ này trồng, nhìn thấy y và cha già đang cuốc đất chuẩn bị cho mùa sau. Hai cha con nói cười vui vẻ. Người này còn bảo trời trở lạnh, đợi lúc lên trấn bán được dưa sẽ mua cho cha cái áo ấm.

Vậy mà hôm nay.... Ài!! Sinh mạng nhân tộc ở hồng hoang vốn mỏng manh như thế.

Tay nải đeo theo cái xác gói kỹ một cái áo ấm dày dặn, có lẽ là mua cho cha già. Thái Nhất nghĩ tới nghĩ lui liền đưa tay thu lấy bộ da, hắn hóa thành tên khuyết tật.

Đế Á có chút kinh ngạc. "Tiểu tử ngươi thật lạ, không phải chê người này quá già thì chê kẻ quá lùn, quá gầy... Giờ tại sao lại chọn một cỗ cơ thể vừa xấu vừa khó coi thế kia?"

Thái Nhất : "Thì coi như hắn cùng ta có duyên, đằng nào hôm đó cũng chưa trả tiền dưa hấu."