Chap 43 : Ma Niệm.
Tiệc dần tàn, khách khứa ra về.
Sót lại vài nữ tử yêu tộc ngồi tán gẫu cùng nhau, thi thoảng dùng ánh mắt e lệ liếc nhìn qua phía bàn của Thập đại yêu thần.
Ngoại hình nam yêu phần lớn đều khó coi, tuy nhiên ai quan tâm chứ? Bọn họ thần thông đầy mình, thích đẹp cỡ nào liền đẹp cỡ đó, còn bình thường đánh nhau không việc gì phải biến hóa cho lồng lộn.
Bàn bên có một tiểu cô nương mang nét đẹp băng thanh ngọc khiết, dưới sự cổ vũ của đông đảo tỷ muội, nàng cất bước đi tới chỗ bọn nam nhân.
Những dịp thế này rất phù hợp tìm bạn đời.
Hồng hoang vạn linh nhìn nguyên thần kết đôi, nàng ta đẹp thì có đẹp nhưng nhìn trước nhìn sau cũng chỉ là phổ thông sinh linh.
Phi Đản, Phi Liêm, Thử Thiết, Kế Mông đầy chờ mong, tự tin người nàng ta tỏ tình sẽ là mình.
Nàng nhích từng bước tới trước mặt Anh Chiêu yêu thần, dáng người cúi thấp. Tay dâng lên một lọ thần thủy chuyên dùng trị thương.
"Tiểu nữ Bạch Hạc tu luyện ở Viễn Sơn. Ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, thứ này là ly thủy mặc, tặng đại nhân."
Cả bọn đều bất ngờ, Anh Chiêu suốt ngày chỉ tu luyện rồi tu luyện, một ngày của y chán đến không thể chán hơn, vậy mà cũng đã có người để mắt tới.
Xem ra phụ nữ thời nào cũng thích đàn ông mặt lạnh ít nói.
Khâm Nguyên : "Anh Chiêu mau nhận đi."
Thương Dương, Bạch Trạch : "Nhận nhanh lên, để cô nương nhà người ta cúi đầu hoài thế à?"
Anh Chiêu bộc trực, lần đầu y được tỏ tình cũng không biết nên hành xử thế nào cho đúng.
"Đa tạ ý tốt của cô nương, thiên đình có thái âm thủy của thiên hậu. Công dụng hơn hẳn thứ này."
Bạch Trạch tức anh ách, thầm mắng tên đầu gỗ như vậy vẫn có người thích.
Bạch Hạc cô nghe thế đỏ mặt thu về. "Đại nhân không thích sao? ... Cái này tiểu nữ phải ủ rồi tế luyện hơn nửa tuần trăng. Tốn rất nhiều công sức."
Y gãi đầu đứng c·hết dí một chỗ, Đông Hoàng Thái Nhất bất lực, chuyện gì cũng đến tay hắn.
"Viễn Sơn sau trận đại chiến lần trước với vu tộc ảnh hưởng nặng nề. Anh Chiêu nhận lệnh hạ phàm xuống đó giúp đỡ các tộc đàn Viễn Sơn kiến thiết địa phương lại từ đầu."
"Thần lãnh chỉ!" - Anh Chiêu nhanh nhẹn cầm lấy Hỗn Thiết Côn rời đi cùng vị cô nương kia.
Bạch Trạch. "Đúng là vô dụng! Điện hạ mà không ra lệnh, sợ hắn còn đứng nhìn cô ta đến lúc mặt trời lặn."
"Mặt trời lặn... Phải rồi! Hôm nay sao mặt trời lâu lặn thế nhỉ?"
Thương Dương yêu thần nhẩm tính thời giờ, hình như có gì đó sai sai. Thế quái nào gần đầu giờ Tuất ( 19h - 21h ) mà mặt trời vẫn chưa lặn??
Thương Dương : "Đông Hoàng hôm nay ai ngự nhật vậy? Sắp đầu giờ Tuất rồi đó."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta chứ ai?! Đầu giờ Tuất thì sao??.... Khoan!!! Ngươi nói đầu giờ Tuất... C·hết rồi! Thái dương tinh."
Hắn nhanh như cắt hóa bản thể bay đến vị trí Thái Dương tinh đang trôi, hồng hoang đại địa mười hai vu tổ đã về từ lúc nào đang không ngừng chửi loạn cả lên.
Chỗ thái dương tinh đang đậu lại là tổ bộ của Chúc Dung, y đang cực kỳ không hài lòng.
Thấy hắn đến, Chúc Dung liền ra vẻ : "Có mỗi việc ngự nhật cũng làm không xong."
Biết mình sai rành rành ra nhưng đối với chuyện bị vu tổ chửi rủa Thái Nhất vẫn không nhịn nổi.
"Hôm nay thiên hôn đặc biệt để mặt trời tuần du chậm. Mà trời chiều lặn muộn một chút cũng đâu có nóng hơn buổi trưa được."
Chúc Dung : "Còn nói, rõ ràng ngươi tắc trách để nó trôi tận đây."
Hắn cũng không phải người không nói lý lẽ, chỉ trả lời vài câu cho bỏ ghét rồi quay lại thiên đình, trước khi về cung tranh thủ tản bộ vài dòng cho bay bớt mùi rượu.
Tình cờ bắt gặp Bạch Linh đang nhìn vào khóm hoa tử vi hai mắt đượm buồn, hắn ho vài tiếng đánh động nàng.
"Điện hạ, ta đang nhớ ngươi, ngươi liền xuất hiện. Chúng ta đúng là tâm linh tương thông." - Bạch Linh nhận thấy có người đến liền khoác lên thần thái đầy quyến rũ vốn có của hồ tộc như thể kẻ có vẻ mặt vô hồn trống rỗng vừa rồi không phải nàng.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tha cho ta đi. Một mình Thường Hi ta còn không ứng phó nổi."
Tiếng cười giòn tan của Thanh Khâu nữ đế vang lên. Tay ngắt nhẹ một bông tử vi ngắm nghía. Vu vơ hờn trách.
"Ta cảm giác toàn bộ phúc khí trên thế gian này đều tồn tại trên người hai tỷ muội thiên hậu."
"Chuyện cũng hơn vạn năm rồi, nữ nhân đúng là đa cảm."
Trên tay hồ tộc nữ vương cầm cao cấp pháp bảo Đào Hoa Linh Phiến có họa một cặp chim uyên, Bạch Linh và Đế Tuấn từng chấp bút cùng nhau.
Thời điểm yêu tộc mới lập, âm mưu muốn đem hồ tộc sát nhập thiên đình, Đế Tuấn tìm Bạch Linh dây dưa dù lúc đó đã qua lại với Hi Hòa.
Phút cuối bảy vị hồ tộc trưởng lão gây áp lực cự tuyệt thiên đình. Cuối cùng Thanh Khâu trở thành vùng đất trung lập.
Sự tình không còn kết quả, Đế Tuấn thẳng thắng quay lưng đoạn tuyệt. Trong mắt y, cái loại quan hệ không mang đến lợi ích sẽ bị vứt bỏ.
Chuyện tình cảm của ca ca hắn lười quản, Đế Tuấn không diệt hồ tộc cũng coi như có tình có nghĩa.
Thái Nhất : "Bổn hoàng khuyên nàng mồi lửa đốt trụi cây quạt, không thấy không đau."
"Rừng hoa đào xung quanh Thanh Khâu một tay thiên đế trồng, theo ý điện hạ chắc đốt cả thành để không cần chướng mắt, huống hồ ta không tiếc cố nhân, chỉ tiếc kỷ niệm."
Gió nhẹ thổi nâng cánh hoa bay lượn, thoắt cái bóng lưng nữ đế đã chẳng còn nơi đây. Mặt đất rơi đầy đào hoa màu hồng nhạt.
Mấy nàng thiên nữ quét dọn nhăn mặt, còn gì thảm hơn. Vừa quét xong, lại phải quét tiếp.
"Tiểu nữ Bạch Ngọc, tiểu nữ Thanh Hoa tham kiến Đông Hoàng." -Hai nữ nhân ngồi cùng bàn với Bạch Hạc cô nương đã lén đi Đông Hoàng Thái Nhất, chờ Thanh Khâu hồ chủ rời khỏi mới lộ diện.
Lo sợ họ có nghe được cái gì không nên nghe chưa. Chuyện ăn vụng của Đế Tuấn mà truyền ra ngoài không khỏi làm tam giới một phen huyên náo.
"Hai nàng tìm bổn hoàng có chuyện gì?"
"Tỷ muội bọn ta tu hành ở Mặc Sơn, nghe nói Đông Hoàng tinh thông kim cổ, không gì không biết, mạo mụi đến đây cầu người chỉ điểm."
"Ồ!! Ra vậy." - Chỉ là hai con yêu nữ l·ẳng l·ơ.
Hắn nhướn mài nhìn họ, thần nhãn thấu thị đan phủ, soi tới nguyên thần, một người tu vi Huyền Tiên đỉnh phong, người còn lại mới bước vào Kim Tiên cảnh.
Thú vị ở chỗ cùng thuần âm chi thể chưa có bị ai nhúng chàm qua. Thái Nhất nghĩ tới đây, miệng hơi nhếch. Cảm giác nôn nao trong đan điền xộc lên.
"Bổn hoàng sẵn lòng chỉ điểm. Có điều không biết các nàng định lấy cái gì trả ơn ta?"
Hai yêu nữ nghe vậy vui mừng không thôi, đưa tay vuốt dọc khe ngực, phô ra từng đường cong c·hết người. Bọn họ mục đích chỉ có thế.
"Đông Hoàng không chê. Hai tỷ muội bọn ta nguyện lấy thân đền đáp."
"Sao mà chê được." - Đông Hoàng Thái Nhất ôm eo cả hai, mở ra vết nứt không gian. Thứ hàng đặc biệt tươi ngon tự động tìm đến, cầu còn không được.
Vạn Cốt Thiên sơn hiện ra, âm khí nặng nề làm người ta lạnh sống lưng, yêu nữ vừa nãy còn cười nói bây giờ đã sợ run người. Cả hai khuỵu gối bò dưới đất, chân tay tê cứng. Muốn cũng không chạy nổi, bởi vì trước mặt bọn họ là huyệt mộ lớn nhất tam giới.
"Đông Hoàng.... Đừng g·iết bọn ta, đừng!!! Đừng mà."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Không phải các ngươi muốn lấy thân đền đáp sao?"
Tiếng hét thất thanh như xé nát cổ họng, hai cái xác khô bị vứt thẳng xuống dưới. Nguyên thần chuyển hóa thành linh lực chảy trực tiếp vào trong người.
Cảm giác cắn nuốt tinh huyết cùng nguyên thần của kẻ khác rất thống khoái, linh lực cuồn cuộn tăng lên theo cấp số nhân. Tác dụng rõ rệt hơn việc ngồi tu luyện chuyển hóa linh khí trời đất từng chút một rất nhiều.
Chả trách hậu thế yêu tộc theo con đường tà môn để tăng cao thực lực nhanh hơn.
Nếm được vị thịt rồi ai muốn quay lại ăn chay.
Đột nhiên hắn nghĩ hay là học theo La Hầu, g·iết thống lĩnh các tộc để c·ướp đoạt khí vận, biết đâu thành thánh luôn cũng không chừng. Xong xuôi phát hiện làm như vậy không ổn. La Hầu ban đầu vì dục tốc bất đạt, đại sự sắp thành thì bị Hồng Quân phá nát.
Thái Nhất tuyệt đối không thể đi lại vết xe đổ này.
"Đông Hoàng thiên tuế."
Nghê Hồng tu luyện bên dưới bị hai cái xác c·hết khô vừa nãy đánh động đã lên tới.
"Là nàng!! Luyện thi cốt tới đâu rồi?"
Nghê Hồng : "Th·iếp đã nắm được cách điều khiển thi cốt, có điều lúc kêu gọi có chút trở ngại... Bọn họ lúc sống đa phần là thiên binh thần tướng, vong linh tồn tại mạnh mẽ, phản kháng lại hiệu triệu."
Linh hồn c·hết đi không có chỗ bám vào rất dễ hồn phi phách tán, ôm chặt lấy bộ hài cốt của bản thân. Thực lực đám ma hồn này từ Huyền Tiên trở lên đương nhiên Nghê Hồng không đủ tư cách điều khiển.
Nhìn đám vong linh yêu tộc chiến sĩ trước mặt, hắn nảy ra ý định có phần vô nhân tính.
Thái Nhất bảo Nghê Hồng hiệu triệu toàn bộ thi cốt. Nàng nhận lệnh dùng máu vẽ ra chú phù rãi khắp mặt đất.
Xương trắng từ bên dưới chui lên, trên đầu hộp sọ mang theo tấm bùa, từng cái bước đi xiêu vẹo xếp thành hàng dài vô tận, nhiều bộ phản ứng cự tuyệt triệu hồi giận dữ t·ấn c·ông đồng loại tìm cách xé bỏ lá bùa trên đầu.
"Thoát ly hài cốt đi." - Đông Hoàng Thái Nhất cao giọng nói với chúng. "Bổn hoàng mang anh linh các ngươi đi phục dựng."
Đám vong linh sau khi biết sẽ được mang đi tái sinh, không chần chừ cắt đứt liên kết với t·hi t·hể.
Chờ cho gần như toàn bộ chúng đã tập trung lại, hắn khóa lại không gian bên trong không cho động tĩnh lọt ra ngoài, phóng thích bản thể, nhả ra ma đan tiến hành thôn phệ diện rộng.
Ma đan như thanh nam châm hút ma hồn về phía này. Vong hồn chạy loạn. Không một kẻ thoát, vùng vẫy tuyệt vọng.
Hắn thực hiện quá trình một cách từ từ, đủ để nổi sợ tinh thần giày vò đám vong linh, để chúng nó phát tiết ra thống khổ, ma đan đặc biệt yêu thích ma hồn mang thâm sâu oán niệm.
"Bọn ta một lòng trung thành tại sao lại có kết cục này."
"Không phải nói chờ luân hồi ra, mang bọn ta đi tái sinh?"
"Thái Nhất! Thái Huyền! Ta hận các ngươi..."
"Nguyền rủa hai huynh đệ ngươi thân tử đạo tiêu, c·hết không toàn thây."
"C·hết không toàn thây!!"
Lời cay nghiệt vang lên không ngớt.
Những năm tháng nhiệt huyết xưa, hắn đích thân thu gom từng mảnh nguyên thần chấp vá của thủ hạ, phần nhỏ nhất cũng không để lại bên ngoài lạnh lẽo.
Chấp niệm bảo hộ yêu tộc, cho bọn họ chỗ dựa vững chắc.
Đến nay nhìn lại từ lúc nào đã trở thành người mà chính bản thân trước đây rất ghét. Hi sinh người khác mưu cầu vụ lợi, phản bội bằng hữu. Bất chấp thủ đoạn.
Hình như so với cầm thú không khác mấy.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Dù sao thì c·hết cũng đ·ã c·hết! Trở thành chất dinh dưỡng cho ta. Nói không chừng bổn hoàng vui vẻ, vài hôm nữa mang người nhà của các ngươi đoàn tụ. Hahaha...."
"Ta hận ngươi!!!!"
"Ngươi sẽ không có kết quả tốt!! C·hết!!! C·hết!!!"
Oán khí ngùn ngụt tăng. Ma đan mang toàn bộ bày tiết ra vô lượng ma chướng. Đông Hoàng Thái Nhất hấp thụ hết. Nghiệp lực vô hình tăng thêm mấy chục tầng nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Ma đan đốc thúc hắn mau đi tìm thêm vong linh, bấy nhiêu chưa đủ.
Nhớ lại vu yêu chiến lần trước c·hết hơn mười vạn vong linh, có thể cắn nuốt số lượng khổng lồ này nói không chừa sẽ thăng lên chuẩn thánh đỉnh phong.
Luân hồi chưa ra. Oan hồn c·hết đi hầu hết chạy về Huyết Hải.
"Xem ra phải đến chỗ Minh Hà rồi."