Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 3 : Côn Bằng Nhập Thiên Đình.




Chap 3 : Côn Bằng Nhập Thiên Đình.

"Đốt cho ta."

Theo tiếng gầm thét của Đông Hoàng Thái Nhất, tòa khổng lồ tiểu thái dương được ném vào tứ đại tổ vu. Vô biên dung nham phun ồ ạt đổ xuống.

"Đông Hoàng Thái Nhất đừng hòng!"

"Đùng"

Vệt sáng xuyên qua tiểu thái dương cùng nhau v·a c·hạm, q·uả c·ầu l·ửa bể nát ra phun đi tứ phía.

Cường Lương tổ vu vừa dùng toàn lực phát động thiên lôi xé rách hỏa cầu, thân thể kiệt lực rơi xuống đất, cũng may hắn đến đúng lúc nếu không bốn vị huynh đệ của hắn sợ là nhục thân bị đốt đến xương cũng chẳng còn.

Đông Hoàng Thái Nhất trong thấy bóng hình Cường Lương chao liệng chỉ ngậm ngùi tiếc nuối. Sát chiêu Đại Nhật Hoành Thiên vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực không thể trong khoảng khắc lặp lại.

"Chạy đi! Nhanh chạy!"

Dung nham hóa thiên thạch lửa lao đi như bay ra các hướng.

Nhân tộc bên dưới vùng trời đỏ rực tháo chạy la hét trong tuyệt vọng. Trận t·hiên t·ai do cường giả quyết đấu gây ra. Hướng rơi của thiên thạch là đỉnh đầu bọn họ.

"Nhân tộc lối thoát?! Thái Sơ mau giúp ta bảo hộ chúng." - Đông Hoàng Thái Nhất dịch chuyển Đông Hoàng chung ném về phía nhân tộc đám người đang bỏ chạy.

"Kengg!"

Thần chung thanh âm kêu gào không muốn thực thi. Yêu tộc binh lính thì thôi đi, đằng này nhân tộc là cái thá gì mà phải bảo hộ, y đồng sinh linh bảo, đầu tiên phải hộ chủ.

Toàn bộ tổ địa và đám người này chứa nhân tộc khí vận giúp Nữ Oa thành thánh. Nếu bọn chúng xảy ra chuyện, nhân tộc khí vận biến mất e rằng Nữ Oa sẽ trở mặt với yêu tộc. Dù sao Thái Nhất chỉ nhắm vào một mình nam chính.

Hắn ra lệnh một lần nữa.

"Thái Sơ! Thiên tai tinh này ta dẫn xuống, ngươi không giúp, bọn chúng tiệt diệt ta rất khó bàn giao với thánh nhân."

Đương Đương đương...

Miễn cưỡng phụng mệnh, tiên thiên chí bảo bẻ cong thời không xuất hiện ngay tại bên trên nhân tộc vạn dặm, chụp lấy toàn bộ nhân tộc trước khi một t·hiên t·ai thạch kịp rơi thẳng vào đoàn người.

"Đông Hoàng thiên đế, công đức vô lượng!" - Trường Tắc đạo nhân trông thấy mọi người an toàn liền hướng toàn bộ nhân tộc bái lạy Đông Hoàng Thái Nhất. Trong đó có cả nam chính với ánh mắt sùng bái vô cùng.

Vu Tổ Đế Giang khủng hoảng một màn. Tình thế vừa rồi thập tử nhất sinh. Cũng may cầu lửa đã bị vỡ nát bởi ba động thiên lôi.

"Cường Lương có sao không?"

Cường Lương : "Vô sự! Các ngươi không sao chứ?"

"Lúc này không lên còn đợi lúc nào." - Tên đánh lén ban nãy lấy ra một kiện linh bảo thần cung bắn thẳng vào ngực. Tức thì xuyên qua hoàng bào lông vũ thủng đến nhục thân.

Thái Nhất mượn nhờ thái dương chi lực của mặt trời đã phần nào tự chữa thương tổn nguyên thần, loại cung tên này không phải đồ vật có thể bắn nát nhục thân hắn. Hắn ung dung rút ra mũi tên ra phát hiện trên đó chứa huyền chi lưu thủy vận chuyển.

Hắn đối với thứ này cũng có chút hiểu biết. Cá lớn khiển được thủy chi lực? Chuẩn thánh cảnh... Những cái này gộp lại ngoài Côn Bằng còn ai vào đây.

"Bắc Minh Côn Bằng. Ta với ngươi không thù không oán, tại sao cấu kết vu tộc nguy hại ta."

Côn Bằng lúc này cũng không thèm che mặt nữa, y hủy đi dịch dung xuất hiện dưới hình ảnh nam tử thanh nhã. Khuôn mặt bình thản như nước trái với đôi mắt thâm sâu vô tận.

"Đế Tuấn phái ba tên yêu thần đến chỗ lão tử làm loạn, ai biết người tới lần sau có phải là ngươi hay không? Chẳng qua là ta không thể ngồi yên chờ c·hết. Là hai huynh đệ ngươi ép ta trước."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Côn Bằng, ngươi vậy mà gia nhập Vu tộc đối đầu với chúng ta."

Tổ Vu cũng vì câu hỏi này mà nhìn đến thái độ của Côn Bằng đầy mong đợi.

Trái lại đối mặt chất vấn khiến Côn Bằng lộ ra ánh mắt phức tạp, ban đầu hắn định thị uy để Đông Hoàng Thái và Đế Tuấn biết khó mà lui. Hắn thích tự do, tiêu dao khắp nơi, hoàn toàn không muốn gia nhập bên nào.

Tuy nhiên khi liên thủ cùng bốn vị tổ vu vẫn không thể triệt để đánh gãy đối phương mà chỉ tạo thành trọng thương nhục thể.

Tính cả Côn Bằng cùng cảnh giới mà đơn phương độc đấu thêm bốn người vu tộc thật khiến người khác phải kinh sợ. Loại cường giả này chọc vào sẽ không có kết quả tốt.

Côn Bằng thái độ biến hóa, đối với Vu tộc liền vạch rõ ranh giới.



"Chúng ta cũng không thâm thù đại hận đến mức ta sống ngươi c·hết. Chỉ cần Đông Hoàng ở đây đảm bảo yêu tộc không cưỡng ép bổn tọa, ngay lập tức ta sẽ hồi Bắc Minh."

Chúc Dung nghe xong đôi mắt phát hỏa, nãy giờ bọn họ đã ngồi chung thuyền. Bây giờ thấy đánh không nổi Đông Hoàng Thái Nhất thì Côn Bằng lại muốn phủi tay bỏ đi. Đúng là ba phải.

Ngược lại Thái Nhất cũng cảm thấy đề nghị này không tệ, Côn Bằng không gia nhập thiên đình, tương lai sẽ không có chuyện đại trận Chu Thiên Tinh Đấu bị người ta giở trò ở phút cuối và Hà Đồ Lạc Thư b·ị c·ướp mất.

"Đệ đệ!"

Sấm động vang dội từ tam thập tam thiên. Thân ảnh thiên đế Đế Tuấn hóa Kim Ô sải cánh từ trời cao lao xuống đại địa. Kim Ô hóa hồng chi thuật để lại trên bầu trời ngũ sắc thần quang vô cùng đẹp đẽ.

Yêu thần dàn trận sau lưng thiên đế, ngay giờ khắc yêu tộc tiến vào hồng hoang ngập trong khủng bố yêu khí.

Theo sau hàng tỉ tỉ yêu tộc binh lính tràn xuống như thác đổ. Cảnh tượng chấn động.

Chúng sinh hoảng hốt bỏ chạy, yêu tộc kéo đợt quân hùng hậu như thế lại muốn diệt tộc nào đây.

"Đại ca! Đế Tuấn tiểu nhi kéo động đại quân, trước mắt chúng ta chỉ có năm người, mau đi thôi." - Cường Lương nghiến răng tru kéo Đế Giang đi.

"Ta sẽ nhớ kỹ hôm nay!" - Đế Giang đối với Côn Bằng sát ý, quay mặt mở ra không gian mang theo toàn bộ Vu tổ biến mất.

Vừa đến nơi nhìn thấy khung cảnh đập vào mắt Đế Tuấn là nhân tộc bộ lạc của Nữ Oa thánh nhân khắp nơi đều là thái dương chân hỏa.

"Như thế này nhân tộc tổ địa b·ị đ·ánh thành một mảng điêu tàn cảnh vật? Đệ có phải nên để ý Nữ Oa thánh nhân thái độ không?"

Thái Nhất : "Ca ca, ta..."

Đế Tuấn không có nghe vào, hắn nhận thấy sắp phải trích một phần thiên đình bảo khố mang qua Oa Hoàng cung bồi tội. Không phải! Một phần không đủ, có lẽ phải thêm một kiện hậu thiên linh bảo.

"Ta sẽ cắt bổng lộc của đệ." - Lãnh đạm một mặt nói lên.

Hắn há hốc mồm hoài nghi có phải mình do Đế Tuấn nhặt về? Hồng hoang tiểu thuyết viết Đế Tuấn sủng đệ đệ hơn cả thê tử. Hệ thống đưa lộn y kịch bản à?

Cửu Anh yêu thần :

"Thiên đế! Thần thấy không phải vô duyên vô cớ Đông Hoàng lập cấm chế rồi hủy đi nhân tộc tổ địa đâu. Nói không chừng... Ý! Côn Bằng thuật sĩ, sao ngươi cũng ở đây?"

Bạch Trạch : "Phải rồi, Côn Bằng làm sao cũng ở nơi này."

Anh Chiêu yêu thần là kẻ duy nhất để ý Đông Hoàng Thái Nhất ngoại hình chật vật. Hoàng bào rác rưới bày ra trước mặt chúng yêu.

"Phía sau toàn bộ đều cúi xuống cho ta." - Anh Chiêu la hét, toàn bộ yêu tộc binh lính đằng sau đồng loạt quỳ xuống, hàng dài gợn sóng kéo tận chân trời.

Lúc này mấy vị yêu thần Kế Mông, Khâm Nguyên, Phi Đản, Thương Dương, Thử Thiết, Quỷ Xa, Phi Liêm đều nhìn vào Côn Bằng như muốn ăn tươi nuốt sống. Côn Bằng làm gì với yêu hoàng bọn họ?

Côn Bằng : "..."

"Sao lại trông te tua như này? Côn Bằng đánh?" - Đế Tuấn hỏi cho có, bởi vì hắn biết một mình Côn Bằng còn không đủ cho đệ đệ hắn khởi động tay chân nói gì đến đánh thành cái dạng này mà Côn Bằng không có lấy một chút thương thế.

Thái Nhất : "Tổ vu đánh ta, còn hắn..." - Nhìn Côn Bằng. - "Hắn giúp ta đánh bọn họ."

Côn Bằng kinh ngạc, không nghĩ đối phương sẽ nói hộ mình.

Mới khắc trước còn tưởng hôm nay sẽ nằm xuống tại đây. Ức vạn yêu tộc binh lính cùng thập đại yêu thần đủ mặt. Cả yêu hoàng Đế Tuấn. Nếu biết y giúp tổ vu đánh Thái Nhất sợ là sẽ mang đi ngũ mã phanh thây.

"Cái gì tổ vu đánh ngươi? Mau cho ta xem." - Đế Tuấn lúc này mới biến sắc. Không để ý người ngoài một tay mạnh bạo chạm vào phần bụng đệ đệ, mãnh liệt truyền qua thái dương chân hỏa.

Cơ thể Thái Nhất bốc lửa, hóa Kim Ô hư ảnh diễn hóa ra với một bên cánh bị xé mất, còn có trên thân thể chi chít vết cào lộ cả khung xương. Lông mao tự hồ rụng rơi quá nửa.

Cái thương thế này mà vẫn còn đứng vững nói chuyện được sao?

Thập đại yêu thần tái mặt. Đổi lại họ nhục thể b·ị đ·ánh thành thế này thì thở còn không thở được.

"Nhị đệ... Cánh của ngươi. Cánh của ngươi. Lũ dã man nhân khốn kiếp."

Đế Tuấn bấy giờ mới xót đệ đệ. Bàn tay run rẫy rút ra khỏi người y. Vừa rồi nhân ảnh Thái Nhất không lộ ra một điểm khổ sở cho nên hắn cũng không nghĩ Thái Nhất bị tổn hại lớn.



Thái Nhất :

"Cái thương thế này muốn nhanh chóng bình phục phải có vài chục bình thiên tửu để chữa trị lâu dài."

"Còn đùa được! Lát nữa cùng ta trở về thái dương tinh."

Đế Tuấn đã kiềm chế lại, nếu ở đây không có nhiều yêu binh thần tướng hắn đã trực tiếp hóa bản thể tha đệ đệ mang về trị thương. Kim Ô gãy cánh nào có thể xem nhẹ .

Nói xong thiên đế liền hướng qua chỗ Côn Bằng chào hỏi.

"Bào đệ may mắn có Côn Bằng đạo hữu ra tay tương trợ, nhân quả này yêu tộc nhất định hoàn lại. Chỉ là không biết đạo hữu có muốn cùng ta xây dựng nghiệp lớn."

Côn Bằng đối với lời này cảm thấy chột dạ. Cánh Kim Ô là y xé, da thịt Đông Hoàng là y lốc. Bây giờ ca ca người ta lại bảo nợ hắn nhân quả. Phúc lợi này há miệng ra đớp đoán chừng Đông Hoàng Thái Nhất sẽ bẻ cổ mình tại đây cũng không chừng.

"Khụ."

Thái Nhất ho một tiếng đánh động Côn Bằng, chủ ý đây là cơ hội tốt có thể từ chối lời đề nghị. Thiên đế Đế Tuấn đã mở miệng nói mắc nợ nhân quả thì dù Côn Bằng từ chối yêu tộc cũng không thể làm khó.

Cư nhiên Côn Bằng nghĩ cái ho kia là cảnh cáo nếu không gia nhập thì chỉ có c·hết.

Y thở dài hướng Đế Tuấn cuối đầu : "Bắc Minh nguyện tận lực trợ giúp thiên đình, cùng tiến cùng lui."

"Tốt! Trẫm nhất định không bạc đãi ngươi." - Đế Tuấn vui vẻ nói. Còn Đông Hoàng Thái Nhất tựa hồ muốn thổ huyết.

Đông Hoàng chung bay trở về hóa lại thành tiểu chuông yên vị ở thắt lưng Đông Hoàng.

"Thiên đế thiên tuế, thiên thiên tuế!" - Nhân tộc đi tới quỳ bái.

Đế Tuấn : "Các ngươi là trân bảo của thánh nhân. Không sao là tốt rồi! Bản đế còn có cái ăn nói với nương nương."

"Bẩm thiên đế.."

Nam chính chứng kiến từ đầu tới cuối muốn nói lại với Đế Tuấn chuyện Côn Bằng đích thực là h·ung t·hủ nhưng bị Trường Tắc ngăn lại.

Đế Tuấn nghiêm mặt : "Có chuyện gì?"

Thái Nhất nhìn nam chính nhớ lại lúc nãy có một đường kiếm khí chém xuống tạo ra vết rách trên cấm chế của Đế Giang, từ đó ánh sáng mặt trời mới lọt vào khiến hắn nghịch chuyển tình thế.

Thái Nhất :

"Huynh trưởng, tên này lúc nãy chém đứt cấm chế trợ ta một mạng."

Đế Tuấn :

"Là như vậy sao? Bạch Trạch! Sắp xếp cho người mở bảo khố mang xuống hai mươi bình thiên tửu nguyệt quế, ba mươi cân linh thảo cùng trung cấp đan dược ban thưởng cho hắn."

"Tuân lệnh thiên đế!" - Yêu thần Bạch Trạch nhận lệnh.

Tuy nhiên nam chính lại bước lên cúi đầu hành lễ.

"Đông Hoàng dùng thần khí bảo hộ nhân tộc nên đổi lại vừa rồi cho dù là bất cứ ai cũng ra tay tương trợ."

"Cái gì? Đông Hoàng dùng thần khí bảo vệ các ngươi ư?" - Yêu tộc nhóm nghe qua liền phản ứng lại. Còn Đế Tuấn ánh mắt lạnh băng, y còn đang tự hỏi tại sao đệ đệ lại thụ thương nặng như thế, thì ra vì mấy con sâu kiến này.

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Huynh trưởng, lúc đó còn có năm vạn tộc nhân của chúng ta. Ta tiện tay bảo hộ luôn cho nhân tộc."

Đế Tuấn dừng lại tại một rừng t·hi t·hể yêu tộc hộ vệ bị nghiền nát.

Bất quá chỉ là năm vạn, con số rất nhỏ so với lực lượng của thiên đình. Trước mặt yêu tộc thành viên ở đây cũng không tiện nói ra những lời này. Chỉ hừ một tiếng rõ to rồi bước đến bên cạnh dìu Thái Nhất lên xa giá trở về.

"Hồi triều."

Nhìn theo đại nhật thần xe và yêu tộc đại quân trùng trùng, điệp điệp khuất dần sau chín tầng mây, nhân tộc toàn bộ thở phào nhẹ nhỏm.

Tuy nhiên nam chính vẫn đứng đó thất thần nhìn theo đoàn quân yêu tộc. Trường Tắc đạo nhân đi đến bên cạnh.

"Nghê Thường, nhân sinh có một số chuyện không cần phải nói. Giống như vừa rồi con im lặng nhận thưởng đã không khiến thiên đế đối với chúng ta nảy sinh chán ghét. Hiểu chuyện quá cũng không tốt."



Nam chính vẫn không biết bản thân đã nói gì sai.

Trường Tắc đạo nhân ồn tồn giải thích.

"Trong mắt thiên đế tất cả mọi sinh linh đều là hạt bụi. Đế Tuấn nghe nói đệ đệ của hắn b·ị t·hương vì bảo vệ hạt bụi đương nhiên không vui."

Nam chính ấm ức :

"Vậy còn chuyện Đông Hoàng thiên đế nói giúp cho tên Côn Bằng kia thì sao? Còn thu thập kẻ này, chẳng lẽ không sợ ngày nào đó lại bị y đâm một nhát à?"

Trường Tắc :

"Yêu tộc là bao quát hồng hoang vạn tộc được Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất tập hợp lại. Không phải ai cũng toàn tâm toàn ý quy thuận. Nếu bọn hắn sợ đã không ngồi được cái ghế thiên đế."

"Sư phụ, họ mạnh lắm sao?!"

"Không phải mạnh, mà là rất mạnh."

Thiếu niên đôi mắt hào quang nhìn lên cửu thiên thượng tầng. "Một ngày nào đó đệ tử cũng sẽ mạnh như thế."

Thái dương tinh bên trên một mảnh khô cằn, hai bóng người thấp thoáng từ ngoài bước vào trong. Toàn bộ hỏa tinh linh trong thấy liền nhảy múa không thôi, vài tàn lửa còn không ngừng đeo bám trên người cả hai.

"Lâu lắm rồi không về nơi này, vẫn rất ấm áp thoải mái." - Đông Hoàng Thái Nhất dùng tay chơi đùa cùng tinh linh hỏa xung quanh. Rất nhiều hỏa khí vui mừng như ca hát, chúng len lỏi xông thẳng vào cơ thể y.

Đế Tuấn đến trước thái dương kim ao thò ngón tay thon dài xuống kiểm tra nhiệt độ.

"Nhiệt độ vừa phải. Đến đây."

Đông Hoàng Thái Nhất cởi bỏ hoàng bào, bước xuống ngâm mình trong hồ dung nham sôi sục.

Đế Tuấn đến sau lưng truyền vào cơ thể đệ đệ thái dương bản nguyên, từng đạo vết rách trên thân được hỏa diễm chảy vào tái tạo lại từng chút một.

Tuy nhiên xương cốt bị đứt lìa kia muốn nắn lại không phải chuyện dễ. Đích thân Đế Tuấn phải tỉ mỉ ngồi nặn từng đoạn.

Phù Tang thụ lung lay cành lá, dưới gốc cây đầy hoài niệm này hai huynh đệ hắn cùng lớn lên, cùng hóa hình một chỗ.

Từ hai con chim nhỏ đi đâu cũng như hình với bóng quấn quít lấy nhau đến hai thần điểu thân to vạn trượng, sải cánh bao phủ bầu trời.

Đế Tuấn :

"Đệ ráng chịu đau. Bây giờ ta nắn lại khung xương trước rồi mới kết da thịt. Có đau quá thì la lên nhé. Ca ca làm nhẹ thôi."

Những lời quan tâm ấm áp này làm hắn nhớ về những tiềm thức xa xôi thuở nào, lúc còn ở thế giới hiện đại, mỗi lần đi đánh nhau về đều là cha ngồi lăn trứng cho, ông ấy cũng ân cần như thế.

Hắn lớn lên không hiểu chuyện càng đi sâu vào con đường bại hoại. Về sau chọc giận rất nhiều người, bọn họ kéo đến p·há h·oại cửa hàng của gia đình, trong lúc dằn co đã đ·âm c·hết cha hắn.

Tương lai mù mịt của lượng kiếp, Đế Tuấn cũng sẽ ngã xuống.

Đến giờ Đông Hoàng Thái Nhất cũng không tìm ra được cách nào nghịch mệnh biến số, hắn cảm thấy bản thân là một tên thất bại, hiện đại hay xuyên không cũng không thể bảo vệ người thân thương của mình. Giương mắt nhìn họ đi vào chỗ c·hết.

Trong thấy Thái Nhất có vẻ kích động, hắn tưởng do mình làm đệ đệ b·ị đ·au liền dừng tay vỗ dành đầy trách móc.

"Đau lắm hả? Không đánh lại thì chạy. Bị thương nặng như vậy ta rất đau lòng."

"Ca ca, đệ không sao đâu."

Đế Tuấn : "Cái gì mà không sao?! Xương cánh đều gãy nát, đệ chính là mạng của ta. Nếu đệ có mệnh hệ gì thì công sức ta phấn đấu đến hôm nay có ý nghĩa gì nữa?"

"Thái Âm tinh chủ - Hi Hòa tới bái phỏng." - Âm thanh mềm mại ngọt ngào từ bên ngoài thái dương tinh truyền vào. Hỏa tinh linh lăn tròn vào trong líu ríu ra hiệu với Đế Tuấn là có người tìm hắn.

Vậy mà thiên đế quay quắt một trăm mươi độ vội vã đứng dậy chỉnh đốn y phục.

"Là Hi Hòa tiên tử!!!! Ta ra gặp thái âm tinh chủ xem nàng ấy có việc gì.... Đệ xem ca ca hiện tại thế nào?"

Khắc trước còn nói cái gì mà "Đệ chính là mạng của ta." Bây giờ nghe mỹ nhân gọi liền vứt đệ đệ của mình qua một bên sốt xoắn chuẩn bị gặp người đẹp.

"Ta hỏi hiện tại xem ta có được không?" - Đế Tuấn cuống cuồng hỏi lại một lần nữa.

Thái Nhất : "Huynh chỗ nào cũng được, trừ cái lương tâm ra."