Chương 14 : Khai Mạch.
"Vậy chúng ta đi gặp tông chủ liền bây giờ sao?” - Yên Hà cất tiếng hỏi, đôi mắt vàng nhạt lấp lánh nhìn về phía Thiên Y. Trong lòng hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng nàng ta là một đệ tử nào đó được Uyên Thần nhờ dẫn đường.
Đường Thiên Y bất giác khẽ thở dài, một người phàm lấy đâu ra cái tự tin như hắn. Cứ nghĩ muốn gặp tông chủ là gặp được sao?
"Ta đến đây..." - Nàng lên tiếng, cố giữ giọng điệu bình tĩnh. "Là để khuyên ngươi từ bỏ ý định này.”
Ánh mắt hắn thoáng dao động nhưng vẫn lắng nghe.
Đường Thiên Y tiếp lời, cẩn trọng để không động chạm quá sâu đến lòng tự trọng của hắn. "Thẳng thắn mà nói thì Lạc Thần Tông không thể nhận phàm nhân. Kể cả… Kể cả tạp dịch của bọn ta cũng là những người đã bước vào cảnh giới luyện khí."
Nàng dừng lại đôi chút, cố gắng quan sát phản ứng của hắn nhưng chỉ thấy hắn bình tĩnh đứng đó, nữ trưởng lão ánh mắt lộ rõ vẻ cảm thông. "Hơn nữa, ngươi... Ngươi đã quá tuổi tu hành rồi. Dù có cố gắng cũng khó mà nghịch thiên cải mệnh được."
Lời nói của nàng nhẹ nhàng, không mang ý khinh miệt nhưng vẫn rất phũ phàng. Đường Thiên Y hiểu rằng, đối với một người phàm muốn bái nhập tông môn tu tiên, chỉ cần điểm này thôi cũng đã đủ để ngăn lại cả cuộc đời.
Hắn thở dài, vẻ mặt kiên định nhấn mạnh cho nàng ta hiểu mình cần tông chủ đả thông kinh mạch giúp, còn chuyện gia nhập tông môn hoàn toàn không có hứng thú.
"Cái tên này giận quá hóa thẹn nên nói thế đây mà." - Đường Thiên Y nghĩ thầm. "Nếu chỉ là đả thông kinh mạch, ta có thể giúp ngươi, không cần huynh ấy."
Yên Hà bắt đầu cảm thấy phiền. Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho hắn yêu cầu phải có sự giúp đỡ của Lạc Kình Thiên. Nếu không đã nhờ Bát Tử, có khi được việc hơn đám người này rất nhiều.
“Rốt cuộc là cô và Uyên Thần có giúp được ta hay không?” – Hắn hỏi.
Đường Thiên Y cảm thấy không khí giữa họ trở nên căng thẳng, sơ sẩy lỡ lời đều có thể châm ngòi cho một cuộc tranh luận lớn.
Sau một thoáng im lặng, nàng thở dài, đằng nào cũng đã lỡ nhận lời nhờ vả của đồ đệ cưng rồi nên không còn cách nào khác.
"Ngươi theo ta."
Suốt đường đi trong đầu nữ trưởng lão không ngừng so sánh hắn với Uyên Thần, một đứa cư xử hòa nhã và hiểu chuyện biết bao nhiêu, còn một tên thì mở miệng ra là khiến người ta chán ghét.
Không gian trước mặt Yên Hà bỗng dưng xuất hiện một thông báo chói mắt: [Đường Thiên Y không thích bạn. -10 điểm hảo cảm.]
Cảm giác như một gáo nước lạnh dội vào người.
Đường Thiên Y? Là cô gái này à? Tưởng chỉ là một đệ tử nội môn chạy vặt.
Yên Hà sau đó mở không gian hệ thống tra cứu, Đường Thiên Y là một trong các trưởng lão và... Và hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ.
"Ta? Đệ tử tông chủ?” - Hắn nghe xong liền hoài nghi nhân sinh.
Cách Lạc Kình Thiên nhìn mình lúc gặp ngoài cổng lớn y chang mười hai tổ vu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Nói hắn và gã có duyên sư đồ!! Còn là đệ tử thân truyền. Nghe còn khó tin hơn giả thuyết trái đất phẳng nữa.
"Ngươi đợi ở đây, ta vào thông báo cho tông chủ một tiếng." - Đường Thiên Y nói rồi quay lưng bước vào trong.
"Coi kìa! Thiên Y, cơn gió nào thổi muội tới đây vậy?" - Lạc Kình Thiên ngẩng đầu lên khỏi mấy quyển công pháp đang nghiên cứu.
Nàng thở dài, cảm giác mệt mỏi trước khi đáp. "Còn ai ngoài tên đồ đệ tốt của ta, Uyên Thần nhờ ta đến đây, muốn huynh gặp qua đệ đệ hắn.”
“Hừ! Ta biết ngay mà!” - Lạc Kình Thiên cười lạnh, một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng. Quả thật, tên gian xảo đó lại lợi dụng ca ca của hắn như ở kiếp trước. Lần này gã tuyệt đối sẽ không dẫn sói vào nhà.
"Nói với hắn tông môn không nhận người phàm, cả đời hắn cũng đừng mong vào cửa Lạc Thần tông."
"Đâu có, hắn nói không có hứng thú gia nhập Lạc Thần tông, chỉ muốn huynh giúp hắn đả thông kinh mạch." - Đường Thiên Y vội lên tiếng.
"Gì? Chỉ vậy thôi?" - Lạc Kình Thiên nhướn mài, vẻ mặt bất ngờ. "Nếu thế thì muội hoặc Uyên Thần đả thông kinh mạch cho hắn là được mà?!!"
Đường Thiên Y giải thích Yên Hà đòi nhất định phải là gã mới được. Mà nhờ đả thông kinh mạch cũng không phải chuyện gì lớn, nàng cho rằng hắn ngưỡng mộ Lạc Kình Thiên nên đòi hỏi đủ điều, giờ gã giúp xong rồi đuổi hắn về Thương quốc, xem đối phương còn viện lý do gì nữa.
Lạc Kình Thiên vẫn nhớ chuyện cũ. "Nhưng ta không muốn gặp lại tên nghịch đồ trời đánh đó."
"Nghịch đồ?" - Thiên Y cảm thấy sai sai, Lạc Kình Thiên chưa từng nhận đồ đệ, Yên Hà cũng đâu phải đệ tử gã. Tự nhiên chửi người ta.
“Ý ta là nhìn bộ dạng yêu ma của hắn đi, có nhân tộc nào nhãn cầu màu vàng không?” - Lạc Kình Thiên cố gắng lý giải, nhưng nhận ra mình đã lỡ lời, gã gằn giọng để giấu đi sự bối rối.
Đường Thiên Y không nhịn được, bật cười, khen Yên Hà giống mấy mỹ nam yêu hồ cửu vĩ trong tranh bước ra, với lại nàng ta đã xem kỹ rồi.
"Hắn là người phàm đó, huynh đây là kỳ thị người ta tuấn tú hơn huynh.”
“Tóm lại là không gặp.” Lạc Kình Thiên cương quyết, không muốn mất thêm thời gian. Gã thẳng tay đẩy Đường Thiên Y ra ngoài, nhưng không ngờ nàng đã dặn Yên Hà trước đứng chờ sẵn ở trước cửa, cả ba người sáu con mắt chạm mặt nhau.
“Tông chủ!”
Yên Hà cúi đầu, giọng nói kiên định nhưng cũng có chút lo lắng.
Lạc Kình Thiên thở dài, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên gương mặt hắn. “Ngươi về đi! Lạc Thần tông không thể thu nhận phàm nhân.”
Thấy gã thẳng thừng như thế hắn nảy sinh chút bất ngờ, đả thông kinh mạch đâu phải là một yêu cầu gì quá đáng mà lại từ chối một cách không thương xót. Yên Hà âm thầm tự hỏi duyên sư đồ mà hệ thống nói rốt cuộc dựa vào yếu tố gì cấu thành vậy.
Yên Hà : "Chỉ cần một lần đả thông kinh mạch, ta sẽ trở về Thương quốc, không quay lại đây thêm một lần nào nữa."
"Có thật là ngươi sẽ không quay lại nữa?” - Lạc Kình Thiên hỏi, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt. Gã cảm thấy lời hứa này có chút mơ hồ, không biết liệu hắn có thực sự giữ lời hay không.
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định. Tông chủ đưa đôi mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cuối cùng, Lạc Kình Thiên thở dài một lần nữa, nỗi chần chừ trong lòng dần dần bị gạt bỏ.
"Những gì hôm nay ngươi nói thì phải nhớ lấy! Theo ta."
Lạc Kình Thiên dẫn hắn đến một căn phòng rộng lớn khuất đằng sau dãi hành lang rẽ vào thư viện, không gian im ắng và trang nghiêm.
Bên trong, ánh sáng ấm áp của buổi chiều tà nhảy múa bên ô cửa sổ, hương trầm thanh mát lan tỏa khắp căn phòng.
Lạc Kình Thiên nhớ lại ở kiếp trước, cũng là căn phòng này, cũng là y đã khai mạch cho hắn.
“Ngồi xuống.” Lạc Kình Thiên ra lệnh.
Hắn tuân theo, Lạc Kình Thiên tiến tới, đặt ba ngón tay lên giữa trán hắn, ngay lập tức, một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa từ tay gã.
Yên Hà khẽ nhắm mắt lại, từng đường kinh mạch như những con đường nhỏ, chằng chịt dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Thức hải hình thành.
Mỗi lần Lạc Kình Thiên điều động năng lượng, dòng chảy đó lướt qua các mạch máu, xóa đi những chướng ngại vật, như một dòng nước cuốn trôi mọi thứ.
Thằng nhóc này khác xưa nhiều quá! Lạc Kình Thiên khẽ cảm thán.
Khai mạch ở một phàm nhân bình thường sẽ khiến cho những người mạnh mẽ nhất cũng phải hét lên trong đau đớn, đời trước Thương Hải Yên Hải mười một tuổi chịu không nổi cơn đau mà ngất đi, còn giờ lại không có chút phản ứng.
“Hãy thả lỏng.” - Gã nhắc nhở.
Cuối cùng, một luồng ánh sáng rực rỡ từ tay Lạc Kình Thiên chợt bùng lên, rót vào một lần nữa, chiếu rọi mọi ngóc ngách.
[ Nhiệm Vụ Tiến Cấp Hoàn Thành! ]
[ Trong hai canh giờ nữa sẽ bắt đầu tự nâng cấp cảnh giới! ]
"Xong rồi!” - Lạc Kình Thiên khẽ nói, và khi tay gã rời khỏi trán Yên Hà, hắn đứng dậy ngay tức thì.
"Đa tạ tông chủ!" - Hắn nói cho có lệ, mắt vẫn dán vào màn hình hệ thống.
"Ừ!" - Gã nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cảm giác trống rỗng khó nên lời dâng lên trong lòng. Dù người trước mặt ở kiếp trước từng xuống tay với gã, nhưng hắn cũng là đệ tử tâm đắc nhất của Lạc Kình Thiên. Hận, rất hận nhưng cũng rất hoài niệm.
"Khoan đã..."
Hắn nghe tiếng gọi, liền ngoảnh lại, lòng thắc mắc. "Tông chủ còn có gì dặn dò?"
"Hy vọng ngươi dẫn dắt Thương triều hòa bình thịnh thế. Nếu... Nếu các đại quốc khác làm khó, Lạc Thần tông sẽ hậu thuẫn cho ngươi." - Lạc Kình Thiên mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một ngọn núi. Đời này duyên sư đồ đứt đoạn, có lẽ tốt cho cả hai.